DocTruyenChuFull.Club

Nhập Số Chương Để Tìm Chương VD: 200
Không Ngoan
Chương 53: anh trai


Edit: Lạp Lệ Sa (Kai’Sa Team)
 

 
Lúc đến biệt thự Tinh Giang, Chu Vưu đã ngủ hơn nửa đoạn đường.
 
Tiến vào bãi đậu xe dưới hầm, lão Dương lái xe không chú ý, suýt chút nữa va chạm với một chiếc xe việt dã lái ra ngoài, sau khi mau chóng né đi, ông đạp chân thắng gấp.
 
Lão Dương nhìn vào kính chiếu hậu, vội vàng nói xin lỗi, “Ngại quá, tổng giám đốc Giang.”
 
Giang Triệt nhìn lại một cái, không truy cứu thêm.
 
Chu Vưu uống mấy ly cocktai nồng độ thấp, chóng mặt ngủ một lát, đột nhiên lảo đảo tiến lên, đụng vào ghế ngồi phía trước, mơ mơ màng màng.
 
Cô che trán ngồi xuống, quan sát bãi đậu xe dưới hầm ngoài cửa sổ——
 
Khá quen mắt.
 
Chu Vưu còn chưa kịp mở miệng nói gì, Giang Triệt đã xuống xe, vòng qua bên kia mở cửa cho cô, lại bất ngờ chặn ngang ôm cô lên.

 
Đột nhiên bay lên không trung, Chu Vưu có chút không phản ứng kịp.
 
Đợi đến khi cô muốn giãy dụa, Giang Triệt đã ôm cô đi về phía trước một đoạn ngắn.
 
Chu Vưu vừa đánh anh vừa nhỏ giọng nói: “Giang Triệt, anh làm gì vậy? Anh thả em xuống, điên rồi sao? Lái xe còn ở đó!”
 
Giang Triệt trả lời rất thờ ơ, “Yên tâm, lão Dương không nói lung tung đâu.”
 
Thật ra lúc tham gia tiệc rượu Giang Triệt đã cảm thấy dáng vẻ Chu Vưu nơm nớp lo sợ bị lái xe phát hiện ‘gian tình’ rất buồn cười.
 

Lão Dương bình thường chỉ lái xe cho anh và Trần Tinh Vũ, trên xe cũng không biết Trần Tinh Vũ đã tùy tiện khai ra bao nhiêu chuyện giữa anh và Chu Vưu, cũng làm khó lão Dương phối hợp diễn xuất, giả vờ cái gì cũng không biết. 
 
Chu Vưu vẫn ầm ĩ với anh, chốc thì nói mình không bị thương không cho ôm, lát lại chất vấn vì sao không đưa cô về nhà.
 
Giang Triệt lười cãi lý với cô, ứng phó qua loa hai tiếng đã ôm người về đến nhà.
 
Sau khi vào cửa Giang Triệt mới thả cô xuống, trong lời nói tràn ngập hương vị trêu chọc, “Được rồi được rồi, không ôm, thả em xuống đấy. Em có chân, không ngừng vươn lên, tự mình đi đường đi.”
 
Chu Vưu: “…”
 
Giang Triệt: “Em tới phòng anh tắm đi, anh tắm ở bên ngoài. Chờ chút, anh đi lấy quần áo cho em.”
 
Lần trước sau khi Chu Vưu qua đêm ở nhà anh, anh đã chuẩn bị quần áo cho cô mặc, kiểu gì cũng sẽ có lúc cần dùng, ví như bây giờ.
 
Chu Vưu đứng như cọc gỗ ở cửa ra vào hai giây, thấy Giang Triệt lười biếng đi vào phòng, nghĩ thầm đến thì đã đến rồi, cô cũng không còn sức lực lăn qua lăn lại nữa. Thế là cô yên lặng ngồi trên băng ghế đổi giày sang một đôi dép lê màu hồng.
 
Lần trước khi cô tới, nhà Giang Triệt chỉ có một đôi dép lê cô có thể đi được, lần này tới có thêm đôi dép lê màu hồng.
 
Dép là đồ mới hoàn toàn, dưới đế không có bất kỳ vết tích gì, cỡ chân cũng rất vừa vặn, hiển nhiên là chuẩn bị cho cô.
 
Thay dép xong, Chu Vưu đứng dậy, dọn dẹp giày cao gót đã tháo.
 
Giang Triệt cầm quần áo ra đưa cho cô, lại không nhịn được đùa, “Sao thế, không phải muốn về nhà à?”
 
Chu Vưu nguýt anh một cái, đẩy anh ra rồi đi vào trong, che khuôn mặt đỏ bừng của mình, giọng nói bé tí, “Đến cũng đến rồi!”
 
Giang Triệt cười, nghiêng nghiêng dựa vào tường, hai tay khoanh lại, “Em cho rằng mình đi du lịch à, đến cũng đến rồi, có phải còn muốn mang một ít vật kỷ niệm không? Hả?”
 
Chu Vưu đi nhanh hơn nữa.
 
Lúc tạo hình dùng rất nhiều keo xịt tóc, Chu Vưu phải gội mất ba lần.
 
Lúc cô khoác áo choàng tắm màu vàng nhạt ra khỏi phòng tắm, Giang Triệt đã tắm rửa ở phòng tắm khác xong từ lâu, nửa tựa vào mép giường xem báo cáo, xem cũng đã chừng nửa tiếng.
 
Thấy anh trên giường, Chu Vưu giật mình, khép áo choàng tắm lại theo bản năng.
 
Giang Triệt liếc cô, cảm thấy cô rất giống một cái bắp ngô nóng hổi vừa ra lò.
 
Cũng không thể nói như vậy, bắp ngô không có lỗi có lõm. Anh cố ý chọn áo choàng tắm loại ngắn, đuôi áo chưa đến đầu gối, hai chân dài trắng nõn lộ ra không sót gì, rất là vui tai vui mắt.
 
Nhưng mà anh vẫn thích nhất dáng vẻ hai cái chân này vòng bên hông mình.
 
Chu Vưu vừa tìm máy sấy tóc vừa tránh né ánh mắt của Giang Triệt, luôn cảm thấy lúc anh nhìn người rất sắc tình!
 
“Giang Triệt, máy sấy tóc đâu?”
 
Chu Vưu kéo ngăn kéo lúc trước đặt máy sấy ra, không tìm được.
 
Giang Triệt thả máy tính bảng xuống, ngoắc tay với cô, “Đến đây.”
 
Anh kéo ngăn kéo bên giường ra, lấy máy sấy tóc cắm vào ổ điện.
 
Chu Vưu đi đến bên giường, bỗng nhiên bị Giang Triệt kéo ngồi xuống, lại bị anh ôm lấy từ phía sau, ôm chặt trong lồng ngực, “Anh sấy cho em.”
 
“Không cần…”
 
“Vậy em đừng sấy nữa.”
 
“…”
 
Bạn trai quái quỷ gì vậy.
 

Giang Triệt hiển nhiên đang sấy tóc nhưng tâm tư không đặt ở sấy tóc, động tay động chân, rất không yên phận.
 
Tóc đã sấy gần khô rồi, Chu Vưu sờ một chút, sợi tóc mềm mại, không còn nước nữa.
 
Cô đang chuẩn bị kêu dừng, Giang Triệt đã tắt máy sấy trước một bước. Anh nhấn công tắc đèn trần, trong nháy mắt căn phòng trở nên tối mờ, chỉ còn lại một chiếc đèn sàn phát ra ánh sáng vàng ấm lờ mờ.
 
“Phí sấy tóc của anh rất đắt.”
 
Giang Triệt ôm lấy Chu Vưu từ phía sau, ghé vào bên tai cô, giọng nói mập mờ.
 
Không đợi Chu Vưu lên tiếng, anh đã liếm láp vành tai Chu Vưu, lại quay người cô đối mặt với mình, hôn lên. Mặc dù biết rõ qua đêm ở nhà Giang Triệt thì phải chuẩn bị sẵn tâm lý bị ăn sạch sẽ, nhưng Chu Vưu cũng không nghĩ rằng tới nhanh như vậy. Thời điểm da thịt thân cận, đáy lòng cô dường như cũng có chút thừa nhận, thật ra cô cũng hơi nhớ… cảm giác hòa làm một thể với Giang Triệt.
 
Dịch vụ sấy tóc này hơi đắt, bị đè trên giường làm đến nửa đêm, Chu Vưu không còn chút sức lực, cũng không biết Giang Triệt lấy đâu ra tinh thần tốt như vậy.
 
Lúc sắp kết thúc, Giang Triệt bỗng nhiên bất động, giọng nói khàn khàn vang bên tai cô: “Vưu Vưu, không có cây dù nhỏ, em muốn lưu lại ‘đồ lưu niệm du lịch’ không?”
 
Chu Vưu bị dọa tỉnh táo lại trong nháy mắt, “Anh điên rồi, không muốn, ra ngoài… ra ngoài!”
 
Giọng nói của cô mang theo mập mờ than nhẹ sau khi tình triều qua đi, mềm mại dịu dàng.
 
Mồ hôi lăn xuống thái dương Giang Triệt, anh vất vả nhẫn nhịn, hất tóc rối bên tai Chu Vưu ra, yêu thương hôn lên mắt, mũi rồi lại rơi xuống môi cô, đến lúc này cũng không quên cò kè mặc cả, “Em gọi anh một tiếng chồng, hoặc là gọi một tiếng anh.”
 
Chu Vưu khóc không ra nước mắt, vừa thở hổn hển vừa bị chèn ép đến mức chỉ còn một chút xíu dung lượng não để suy nghĩ.
 
Giang Triệt lại hành động, “Nhanh lên, anh đếm ba tiếng, ba, hai…”
 
“Anh!” Sau khi Chu Vưu suy xét, ấp úng giống như con muỗi vội vàng hô lên một tiếng tại giây cuối cùng, sợ không đủ còn bổ sung một câu, “Anh Giang Triệt!”
 
Giang Triệt rốt cuộc hài lòng.
 
Buổi sáng thức dậy, cả người Chu Vưu như tan ra thành từng mảnh, tư thế đi hơi kỳ lạ, người bị ép đến đau nhức, thấy Giang Triệt, cô hoàn toàn thể hiện thái độ trên mặt.
 
Giang Triệt thuận tiện đưa cô đi làm, thả cô xuống xe trước một cái giao lộ.
 
Đi vào văn phòng, cô không nhịn được ngáp mấy cái liên tục.
 
“Chị Zoe, chị ngủ không ngon sao?”
 
Tiểu Bạch photo tài liệu trở về, thuận miệng hỏi một câu.
 
Chu Vưu gật đầu, gắng gượng cười cười, sau khi ngồi xuống còn thỉnh thoảng đấm bóp cái cổ.
 
“Tối hôm qua tham gia hoạt động nhất định rất mệt mỏi,” Tiểu Bạch vừa đồng cảm lại không nhịn được bát quái, “Tổng giám đốc Giang không làm khó chị chứ?”
 
Chu Vưu thật sự không khen nổi, cười gượng hai tiếng.
 
“Vậy chị có nhìn thấy bạn gái tổng giám đốc Giang không? Không phải tổng giám đốc Giang có bạn gái sao, chủ tịch Lục của Kim Thịnh là cậu tổng giám đốc Giang, trường hợp như hôm qua hẳn là bạn gái tổng giám đốc Giang cũng đi chứ.”
 
Rất nhanh, cô ấy lại phát hiện chỗ này không hợp logic, “Không đúng, nếu như bạn gái anh ấy đi thì tổng giám đốc Giang cần gì phải tìm người đi cùng từ bộ phận thương hiệu.”
 
Tiểu Bạch tự mình nghĩ linh tinh, Chu Vưu muốn dời đi sự chú ý của cô ấy, mở bảng báo cáo công việc ra, vừa nhìn vừa nói: “Chín giờ rưỡi sẽ có hội nghị nghiên cứu và thảo luận thường niên, buổi chiều còn có cuộc biểu quyết phương án chuẩn bị cho hoạt động năm mới. Đúng rồi Tiểu Bạch, em truyền copywriting* quảng cáo mềm** của KOL đi chưa?
 
(*)Copywriting là một bản thảo được sử dụng trên báo, tạp chí, áp phích và các phương tiện in ấn hoặc phương tiện điện tử khác, quảng cáo truyền hình, biểu ngữ web, v.v. để quảng bá sản phẩm, công ty, ý tưởng hoặc ý tưởng hoặc những người làm việc này
(**) Quảng cáo cứng (Hard sell advertisements): Mục tiêu chính của hard sell advertisements là bán được sản phẩm. Đây là một loại quảng cáo được thiết kế để đạt hiệu quả tức thời. Những thông điệp trong những mẩu quảng cáo này thường rất rõ ràng và trực tiếp. 
Quảng cáo mềm (Soft sell advertisement): Là một phương pháp bán hàng hay quảng cáo mềm mỏng, tinh tế và không có sự dồn ép khách hàng. Thông điệp của những mẩu quảng cáo này không trực tiếp khuyến khích người đọc mua hàng mà thông qua một cách gián tiếp nào đó.
 
Tiểu Bạch hoàn hồn, “Vâng, truyền rồi ạ.”
 
“Đúng rồi, chị Zoe, chị còn chưa biết, hôm qua chị vừa đi, bao bì quà tặng năm mới cho bên truyền thông năm nay liền được đưa đến. Bao bì kia xảy ra chút vấn đề, logo của Giang Tinh thiếu mất phụ âm.”
 
Chu Vưu bất ngờ, “Tình huống thế nào, không ai kiểm tra à, sao lại mắc sai lầm cấp thấp như vậy.”
 

“Thiết kế là tổ kế hoạch làm, cũng không biết tình huống ở tổ kế hoạch thế nào, cái nồi đẩy hết lên người Triệu Tình Tình. Triệu Tình Tình đã nghỉ việc rồi, không phải bọn họ nói gì thì chính là cái đó sao!”
 
“Nhưng giám đốc Hoàng cứ nhất định bắt tổ PR chúng ta giải thích chuyện này,  bảo chúng ta nhất định phải đưa quà tặng đến nơi đúng hạn.”
 
Mỗi năm Giang Tinh đều gửi quà năm mới cho bên truyền thông vào tết dương lịch, thời gian rất gấp, đặt hàng bao bì hộp quà lần nữa nhất định là không kịp nữa.
 
Nhưng mà lỗi này là tổ kế hoạch mắc phải, không có lý do gì lại đi trách móc người của tổ PR.
 
Tiểu Bạch xích lại gần một chút, nhỏ giọng giải thích, “Bộ phận khác có người nói, từng thấy Vương Tuyết trên xe quản lý Hoàng.
 
Vương Tuyết là tổ trưởng tổ kế hoạch.
 
Chu Vưu dừng một lát, hiểu ra đôi chút.
 
Tiểu Bạch tức tối, “Quá đáng, làm lại bao bì hộp quà ít nhất cũng hết ngày nghỉ tết dương lịch mới có thể đưa đến các bên truyền thông, đến lúc đó chúng ta còn phải gọi điện xin lỗi với mỗi nhà truyền thông. Giám đốc Hoàng thế mà lại mắng chúng ta, đoán chừng còn có thể trừ điểm đánh giá, toàn bộ đều là trách nhiệm của tổ PR chúng ta, tức chết mất.”
 
“Đã đặt hàng chưa?” Chu Vưu đột nhiên hỏi, “Đặt hàng bao bì hộp quà mới ấy.”
 
“Vẫn chưa, bản thiết kế thay đổi, làm lại từ đầu một lần nữa. Tối hôm qua Tina đêm hôm khuya khoắt còn kỳ kèo với người phụ trách nhà máy bên kia sắp xếp lịch hẹn, muốn chen ngang, ngọt nhạt đủ đường bên phía nhà máy in, cuối cùng họ cũng nhả ra, bảo ngày mai có thể chen lịch cho chúng ta.”
 
“Ban đầu chúng ta muốn đổi xưởng in khác, nhưng chỗ có công nghệ này vốn không nhiều, hơn nữa có tác giả kia muốn xuất bản sách mới ra thị trường vào mùng một, số lượng in ấn nhiều đến kinh người, mấy ngày nay mười mấy xưởng in của Tinh Thành và Bắc Kinh đồng thời làm việc, tất cả đều in ấn bản sách mới kia, toàn bộ những người khác đều nhường đường chứ đừng nói đến đơn đặt hàng nhỏ như chúng ta. Những nhà máy in chưa từng hợp tác căn bản không có thời gian rảnh rỗi.”
 
Chu Vưu nhìn đồng hồ, lại gật đầu, “Vậy hội nghị kết thúc em dẫn chị đi xem bao bì, xem thử có biện pháp cứu vãn không.”
 
Nói xong, hai người thu dọn đồ đạc, lại vội vàng đến phòng hội nghị tham gia họp.
 
Sắp đến cuối năm, Lisa bận rộn chân không chạm đất, tốc độ nói lúc họp cũng nhanh hơn không ít, “Về buổi họp thường niên, trước tết dương lịch phải đưa ra phương án cụ thể. Zoe, Tina hai người làm phương án, phía trên có dặn dò một số chuyện nhất định phải đúng hạn, hai người xem tài liệu trong tay chút đi.”
 
Lúc lật đến danh sách khách mời đã định, Chu Vưu dừng một lát, thừa dịp Lisa chưa nói tiếp, nêu lên thắc mắc, “Lisa, nhất định phải mời Đường Nguyệt Viện sao?”
 
“Có vấn đề gì không?” Lisa nhíu mày, bổ sung thêm, “Vị này là quản lý Hoàng chỉ định.”
 
Chu Vưu bỗng nhiên nghĩ tới gì đó, lắc đầu: “Không có gì.”














 
 

 


Đọc truyện chữ Full