DocTruyenChuFull.Club

Nhập Số Chương Để Tìm Chương VD: 200
Không Ngoan
Chương 44: phỏng vấn


Edit: Người yêu bé nhỏ của Giang Triệt (Kai’Sa Team)
 

 
“Các người…”
 
Chu Kỳ nhìn Triệu Dương, sau đó nhìn sang Giang Triệt, muốn nói lại thôi.
 
Một giây trước Giang Triệt còn muốn không quan tâm, đợi Chu Vưu sửa lại tên cho mình, nhưng anh đột nhiên cảm thấy có gì đó không ổn.
 
Triệu Dương cũng lập tức phản ứng lại, nhanh chóng giải thích, “Này này này, em đừng nghĩ lung tung, không phải bi (Bisexuality: song tính) đâu! Chị Khương Triệt kia chính là cậu ta… Không, không phải, vốn dĩ không có chị Khương Triệt nào cả…”
 
Thấy đèn giao thông thay đổi, anh ta cũng không thể giải thích rõ trong chốc lát, đành phải vứt ánh mắt cầu cứu ra băng ghế sau.
 
Chu Vưu kịp phản ứng lại, ho hai tiếng, “Được rồi Kỳ Kỳ, về nhà chị sẽ nói với em.”
 
“Em…”
 
Chu Kỳ còn chưa lên tiếng, Chu Vưu đã cắt ngang, “Đúng rồi, sao em không nói với chị việc em viết tiểu thuyết? Có hợp pháp không? Tại sao em phải che giấu?”

 
“Hợp pháp! Chị, chị có thể nhìn vào điểm tốt của em không… Lúc em đăng ký học phần tự chọn, quen được một bạn ở học viện Văn học. Cô ấy viết tiểu thuyết trên mạng, một tháng có thể kiếm được hai nghìn. Em chỉ muốn thử xem, việc này không chỉ cải thiện được trình độ văn học… Nhân tiện kiếm một ít tiền tiêu vặt, mặc dù em vẫn chưa kiếm được…”
 
Chu Vưu đã thành công đổi chủ đề.
 
Chu Kỳ cũng không ngốc, phát hiện có một số việc không thích hợp để hỏi trước mặt mọi người nên cũng không nói thêm gì nữa.
 
Đến tối trở về nhà mới tóm Chu Vưu lại ‘Nghiêm hình tra khảo.’
 
Chu Vưu tắm xong, thoa mỹ phẩm dưỡng da, giải thích ngắn gọn với cô bé.
 
Chu Kỳ nghe xong hai mắt sáng rực, “Trời ạ, đây không phải là tổng giám đốc bá đạo yêu tôi ngoài đời thật sao! Không đúng, là tổng giám đốc bá đạo yêu chị gái tôi!”
 
Chu Vưu im lặng, liếc cô bé từ trong gương.
 
Chu Kỳ khoanh chân ngồi trên giường, kích động vỗ đùi nói: “Lần trước vừa gặp tổng giám đốc Giang em đã biết chắc anh ấy có ý với chị, có phải hai người đang yêu nhau không?”
 

“Không.”
 
“Vậy thì anh ấy đang theo đuổi chị?!”
 
Lần này Chu Vưu không nói gì.
 
“… Chị vẫn chưa đồng ý?”
 
Chu Vưu vẫn mím môi không nói.
 
“Người ta theo đuổi như vậy còn không đồng ý, chị định đợi thái tử đăng cơ sao? Chị Khương Triệt… À không, tổng giám đốc Giang đẹp trai dã man, đã giàu có, IQ lại còn cao như vậy. Chị nhìn anh ấy hôm nay xem, má ơi! Chọc tức mấy người kia quả thật nghe mà sảng khoái tinh thần!”
 
Chu Vưu mát xa vùng da xung quanh mắt, quay đầu nhìn, “Ngày mai em không lên lớp sao?”
 
“…”
 
Chu Vưu lại chuyển chủ đề, “Đúng rồi, chuyện có người mạo danh sử dụng thẻ căn cước của em, em thật sự không nghi ngờ ai sao?”
 
Chu Kỳ nhanh chóng bị kéo theo, “Không có ạ, bạn cùng phòng của em sẽ không làm những chuyện như vậy, chỉ là lần trước… bạn cùng phòng em có dẫn bạn trai về ký túc xá. Nhưng hôm đó em không có ở phòng, mà điều kiện gia đình của bạn em và bạn trai cậu ấy hình như cũng rất tốt, không đến nỗi…”
 
“Vậy, cô bé trước đây cãi nhau với em, hại em phải vào bệnh viện thì sao?”
 
“Chị nói Lý Tây Mẫn à,” Chu Kỳ nói không chút do dự, “Vậy thì càng không thể, hình phạt nhà trường đưa ra trước đó không thu hồi lại, sau đó cô ta lại phạm lỗi khác…”
 
Chu Kỳ thoáng dừng lại, “Em cũng không biết thật hay giả, dù sao tin đồn trong trường đều nói cô ta yêu một người đàn ông hơn ba mươi tuổi, kết quả người đàn ông đó đã kết hôn, hình như vợ của ông ta có đến khoa sư phạm làm ầm ĩ, em cũng không rõ lắm. Nói chung là, cô ta đã tạm nghỉ học một thời gian dài.”
 
Ra vậy.
 
Chu Vưu cũng không hỏi thêm, dù sao cục cảnh sát sẽ sớm có kết quả.
 
Lên giường tắt đèn, Chu Vưu nằm nghiêng, quay về hướng cửa sổ. 
 
Đến khi nghe thấy Chu Kỳ ngon giấc hít thở đều đều, cô mới cẩn thận lấy điện thoại dưới gối ra, chỉnh độ sáng xuống mức thấp nhất, mở WeChat gửi tin nhắn cho Giang Triệt.
 
Ban đầu chỉ có một câu “Cảm ơn” khô khan, nhưng sau đó lại không nhịn được xóa đi, soạn lại, “Hôm nay cảm ơn anh rất nhiều, chúc ngủ ngon, tổng giám đốc Giang.”
 
Trước khi gửi, cô lại xoa bỏ chữ “Tổng giám đốc Giang”.
 
-
 
Giang Triệt có thói quen ngủ muộn. Tắm rửa xong, anh mặc một chiếc áo choàng tắm rộng rãi màu đỏ rượu.
 
Màu đỏ rượu rất tối, kết cấu tơ lụa hơi phản sáng, đến gần có thể nhìn thấy những hoa văn tối màu được thêu khéo léo trên đó.
 
Áo choàng tắm này do Trần Tinh Vũ tặng, nói là rất hợp với khí chất bên ngoài lạnh lùng bên trong hư hỏng của anh.
 
Anh cầm điện thoại trên giường nhìn lướt qua, quả nhiên có tin nhắn của Chu Vưu.
 
Thật ra chiều nay giải quyết chuyện của Chu Kỳ, anh có chút mất tập trung, trong đầu toàn nghĩ đến lịch sử tìm kiếm của Chu Vưu. Cũng may chuyện của Chu Kỳ không phức tạp, một công đôi việc* cũng có thể giải quyết nhanh gọn lẹ.
 
(*) Ở đây ý nói Giang Triệt vừa nghĩ đến lịch sử tìm kiếm của Chu Vưu vừa giải quyết chuyện của Chu Kỳ.
 
Tin nhắn của Chu Vưu được gửi ba phút trước, hẳn là cô cũng chưa ngủ nhanh như vậy, Giang Triệt vừa gửi tin nhắn vừa đi đến máy tính.
 
Giang Triệt: 【Cảm ơn thế nào?】
 
Giang Triệt:【Chi bằng em thành thật nói với anh một chuyện đi.】
 
Chu Vưu:【Chuyện gì? 】
 
Giang Triệt:【Em đồng ý với anh trước đi, nhất định phải thành thật trả lời.】
 
Nhịp tim Chu Vưu đập rất nhanh, trong không gian tĩnh mịch, tiếng tim đập càng trở nên rõ ràng.
 
Thịch, thịch, thịch…
 
Một tiếng lại một tiếng.
 
Không hiểu tại sao, bàn tay cầm điện thoại của cô cũng hơi run rẩy.
 
Có phải anh muốn hỏi, cô có thích anh hay không ư?
 
Chu Vưu không khỏi hồi hộp, còn có chút niềm vui nho nhỏ không thể giải thích được. Cô vén chăn lên để thông khí, hít một hơi thật sâu, hồi lâu sau mới gõ một chữ trên điện thoại, “Được.”

 
Giang Triệt: 【Đối tượng mộng xuân của em có phải là anh không?】
 
Nhìn thấy hàng chữ này, trái tim Chu Vưu bỗng nhiên ngừng đập, đầu óc trống rỗng mất ba giây, sau đó rất nhiều hình ảnh lướt qua trong đầu cô…
 
Đợi một lúc, Giang Triệt gửi qua một dấu hỏi.
 
Nhưng ngay sau đó đã nhìn thấy lời nhắc gửi tin nhắn thất bại, bên dưới còn có một dòng chữ màu xám nho nhỏ: Bạn chưa phải là bạn bè của bên kia.
 
Giang Triệt: “…”
 
-
 
Sau khi đi team building về, Chu Vưu làm việc rất chăm chỉ, bận rộn đến mức không đến nhà ăn ăn trưa, nếu không phải nhờ đồng nghiệp mang lên thì cũng là gọi đồ ăn ngoài.
 
Hai hợp đồng của đại sứ quảng bá dòng điện thoại Zodiac trước đó đều đã giải quyết xong, Trần Tinh Vũ và chồng của Nghiêm Noãn dường như cũng có chút quen biết, đích thân ra mặt, mời Nghiêm Noãn gia hạn hợp đồng.
 
Trong công ty có rất nhiều lời đồn đại, dù sao mọi người đều cho rằng, Khương Khương gây rối sẽ không ảnh hướng đến Tô Doanh. Nhiều người còn cảm thấy, đại sứ quảng bá lần này có lẽ chỉ còn một mình Tô Doanh, không ngờ cả hai người đều bị loại.
 
Bên kia đã quyết định chọn Nghiêm Noãn, tổ quan hệ công chúng nhanh chóng sắp xếp lịch quay. Chu Vưu phụ trách việc này, nhưng đến phút cuối cùng, cô lại không đến studio để theo dõi quá trình quay chụp.
 
Tiểu Bạch còn tưởng lần trước Khương Khương đã để lại bóng ma tâm lý cho cô, “Nghe nói Nghiêm Noãn là người rất tốt, không tự cao tự đại gì cả. Chị Zoe, chị thật sự không đi hả?”
 
Chu Vưu lắc đầu, tìm lý do khác để cho qua, “Chị không thu xếp thời gian được, phải về Gia Bách một chuyến, kế hoạch hội nhập hàng năm phải họp bàn lại.”
 
Cô không có ý kiến gì với Nghiêm Noãn, nhưng bây giờ cô không muốn xuất hiện ở bất cứ nơi nào có thể chạm mặt Giang Triệt. Cảm giác chỉ cần nhìn thấy Giang Triệt, anh sẽ hỏi thẳng, “Đối tượng mộng xuân của em là anh sao?”
 
Thật sự hít thở không thông.
 
Trước khi về Gia Bách, cô tiện tay bỏ tiền mua một lon cà phê trong máy tự động của công ty, tình cờ nghe được có người đang trò chuyện: 
 
“… Bên trên còn chưa ký, sốt ruột làm gì.”
 
“Tại sao vẫn chưa ký, à đúng rồi, hai ngày nay tổng giám đốc Trần ra nước ngoài phải không? Nhưng vẫn còn tổng giám đốc Giang mà.”
 
“Tổng giám đốc Giang đã đi Bắc Kinh, tổng trợ lý bảo ngày mai mới có thể trở về.”
 
Cơ thể căng cứng của Chu Vưu đột nhiên thả lỏng, làm cô lo lắng nửa ngày trời, Giang Triệt vốn dĩ không ở Tinh Thành.
 
Đúng lúc này, cô nhận được điện thoại từ đồn cảnh sát.
 
“Xin chào, xin hỏi có phải là cô Chu không? Đã tra được danh tính người vay tiền trong vụ sinh viên Chu Kỳ bị mạo nhận thông tin cá nhân để vay tiền.” 
 
“Tuy nhiên, tính chất của vụ việc hiện nay đã thay đổi, người vay không chỉ lấy thông tin cá nhân của sinh viên Chu Kỳ để vay mượn. Trước khi chứng thực hết chúng tôi vẫn chưa thể cung cấp thêm thông tin cụ thể, xin cô thông cảm.”
 
Chu Vưu sửng sốt mấy giây, vội vàng nói được.
 
Cảnh sát có trình tự phá án riêng, họ cố ý gọi điện thoại thông báo đoán chừng là nể mặt Triệu Dương và Giang Triệt. Bên kia đã tra được người vay mượn, Chu Vưu cũng có thể thở phào nhẹ nhõm.
 
Trong khi Chu Vưu yên tâm trở về Gia Bách, cùng lúc ở Bắc Kinh, khu biệt thự Phong Sơn, bên trong một biệt thự nào đó truyền ra tiếng đồ sứ vỡ vụn.
 
“Mày có biết mình đang làm gì không hả?! Mày để mặt mũi ba ở đâu? Năm đó nếu không phải Tô Quân Duệ giúp ba, mày cho rằng bây giờ ba còn có thể sống sờ sờ đứng đây sao?! Làm gì còn có đứa con nào như mày! Mày là cái thứ vong ân phụ nghĩa!”
 
Giang Kỳ Phong chỉ vào mũi Giang Triệt mắng một trận, khuôn mặt kích động đỏ bừng lên.
 
Giang Triệt vẫn thờ ơ lạnh nhạt, “Ba không sinh con ra biết đâu con còn có thể đầu thai đến nhà Bill Gates.”
 
Giang Kỳ Phong càng tức giận, cầm lấy gạt tàn thủy tinh trên bàn ném lên người Giang Triệt, “Tên súc sinh này!”
 
Giang Triệt hơi nghiêng người, tránh được cái gạt tàn thuốc
 
Cùng với âm thanh chói tai của chiếc gạt tàn thủy tinh đập xuống nền đá cẩm thạch, trên cầu thang cũng truyền tới một giọng chế nhạo lạnh lùng, “Ồn ào đủ chưa?”
 
Lục Minh Khởi búi tóc gọn gàng, chiếc sườn xám cách tân màu ô liu nhạt khoác lên người bà có vẻ quyến rũ phong tình. Đại sảnh tầng một bỗng nhiên im lặng đột ngột, tiếng giày cao gót bước trên bậc thang bằng gỗ lim vang lên rõ ràng.
 
Bà liếc mắt nhìn Giang Triệt rồi lại nhìn Giang Kỳ Phong, hàm ý châm chọc trong giọng nói không hề giảm đi, “Giang Kỳ Phong, ông biết ơn như vậy, sao không ly hôn rồi tự mình đi cưới con gái lão ta luôn đi?”
 
“Tôi đang dạy con trai, bà không được xen vào!”
 
Lục Minh Khởi không chút nhượng bộ, giọng nói cao lên, gằn từng chữ một, “Ông còn biết nó là con ông sao?! Giang Kỳ Phong, ông không biết xấu hổ sao? Ông nói biết ơn, vậy ông nói xem Lục gia của tôi có ơn tái sinh với ông hay không? Rốt cuộc ông là vì con bé kia là con gái của Tô Quân Duệ hay là vì nó là con gái của Tăng Thước nên gắng sức để con trai ông đi nhặt đồ nát?!”
 
“Lục Minh Khởi bà đừng nói quá! Chuyện đã bao nhiêu năm rồi bà còn muốn lật lên nói! Tôi không ép tên súc sinh này kết hôn, quan tâm một chút thì có gì là khó! Có cái chuyện quảng bá thì lớn đến mức nào? Nhất định phải làm ồn ào khó coi như vậy sao?! Cái gì mà nhặt đồ nát? Bà có thể nói chuyện dễ nghe một chút không?”
 

“Là ai nói chuyện khó nghe?! Tôi nói cô ta rách nát không đúng sao? Tuổi trẻ không biết giữ chừng mực! Tưởng mấy chuyện hư hỏng kia tôi không biết à? Tôi nói cho ông biết Giang Kỳ Phong! Con trai tôi tuyệt đối không thể dính dáng gì đến loại con gái không biết liêm sỉ như vậy!”
 
“Còn nữa, mấy năm nay nhà chúng ta giúp Tô gia còn ít gì? Nhận ơn một giọt trả ơn một dòng, nhà chúng ta đừng nói đổ sông đổ biển, một cái hồ cũng báo đáp hết rồi! Vẫn còn chưa có hồi kết? Còn phải để con trai tôi làm rể của lão ta?”
 
Những năm gần đây Giang Kỳ Phong không hiếm lần cãi nhau với Lục Minh Khởi, nhưng chưa khi nào thắng nổi, lần này cũng không ngoại lệ.
 
“Tôi cũng lười cãi nhau với bà!”
 
Lục Minh Khởi hừ lạnh, “Ông tưởng tôi muốn cãi nhau với ông sao? Cái đầu heo của ông tự động não nghĩ đi, rốt cuộc ai mới là người một nhà với ông!”
 
Giang Kỳ Phong sắc mặt lúc xanh lúc trắng một hồi, cũng may lúc này có điện thoại công ty gọi tới, ông tìm được bậc thang đi xuống, thở phì phò ra ngoài.
 
Trận chiến cuối cùng cũng kết thúc, Giang Triệt lặng lẽ giơ ngón tay cái với Lục Minh Khởi.
 
Lục Minh Khởi cũng không mấy gì vui vẻ nhìn anh, “Chẳng phải mẹ đã bảo con đừng về rồi sao? Vừa về đã cãi nhau ầm ĩ với ba con, cãi nhau rồi trút lên lọ hoa? Con có biết cái lọ đó rất quý không? Mẹ…”
 
Nhìn thấy mảnh sứ vỡ vụn trên đất và thi thể của cái gạt tàn lẫn vào nhau, Giang Triệt kịp thời ngắt lời, “Mẹ, con nhất định sẽ mua cái khác cho mẹ, mua một cái đắt tiền hơn!”
 
Lục Minh Khởi nhíu mày, “Sao con càng ngày càng dung tục thế này, giá trị nghệ thuật sao có thể…”
 
“Mua cái càng quý hơn!”
 
Giang Triệt nhanh chóng sửa lại.
 
Lục Minh Khởi hừ lạnh một tiếng, không so đo nữa.
 
Giang Triệt còn phải tham dự một buổi ra mắt phim, anh cũng không có thời gian ở lại lâu hơn, nói chuyện với Lục Minh Khởi một chút đã lái xe đi.
 
Chu Vưu bận rộn cả ngày, cũng may bên phía Gia Bách đã hoàn thành sơ bộ kế hoạch PR cho Giang Tinh trong cả năm nay.
 
Cô đi ngủ rất sớm, hôm sau cũng thức dậy rất sớm.
 
Đến Giang Tinh sớm hơn mười lăm phút, bộ phận thương hiệu đã có không ít người tới, ngay cả Tiểu Bạch luôn thích trễ giờ cũng đã đến.
 
Thấy cô tới, Tiểu Bạch trượt ghế ra phía sau, dựa sát vào người Chu Vưu, “Chị Zoe, tối qua chị không xem tám chuyện sao?”
 
Chu Vưu ngẩn ra, vừa đặt túi xách xuống vừa hỏi: “Cái gì?”
 
“Chị không biết à, hôm nay công ty bùng nổ!” Tiểu Bạch vô cùng hưng phấn, “Hôm qua tổng giám đốc Giang đi dự buổi ra mắt phim «Ba phút mười giây». Anh ấy rất không thích ra mặt, bình thường đều từ chối chụp ảnh và phỏng vấn, vậy mà lần này có truyền thông phỏng vấn anh ấy lại nhận lời!”
 
Chu Vưu hơi giật mình, “Sau đó thì sao?”
 
“Sau đó ai đến Giang tổng cũng không từ chối, câu hỏi nào cũng trả lời! Tô Doanh hình như cũng vừa mới vào đoàn phim nên đang có nhiệt, phòng viên liền hỏi, hoa tai của Tô Doanh có phải anh ấy tặng hay không, bọn họ có phải bạn trai bạn gái của nhau không.”
 
“Chị biết không, tổng giám đốc Giang phủ nhận không chút do dự! Nói hoa tai không phải do anh tặng, hai người cũng không phải bạn trai bạn gái gì!”
 
“Tổng giám đốc Giang còn nói, hiện tại anh ấy đã có cô gái mà anh ấy muốn theo đuổi! Trời ơi! Là tiên nữ nào tốt số như vậy chứ? Tổng giám đốc Giang còn nói là đang theo đuổi, người kia vẫn chưa đồng ý, không thể tin được, thật sự không thể tin được!”
 
Tiểu Bạch nói xong còn gửi một đường link video phỏng vấn cho Chu Vưu. Vẫn chưa tới giờ làm việc, Chu Vưu mở ra xem.
 
Đoạn video này chưa tới một phút, nhưng quả thật là lần đầu tiên Giang Triệt xuất hiện trước ống kính, hơn nữa còn là video sống động.
 
Đối với những dịp trang trọng như thế này, anh mặc trang phục chỉnh tề, so với dáng vẻ bất cần đời thường ngày thì rất có khí chất tinh anh. Tướng mạo của anh vốn đã nổi bật, còn rất ăn ảnh, đứng cạnh một nhà đầu tư khác càng có phong thái của nhân vật trong phim thần tượng.
 
“Tiêu chuẩn chọn bạn đời? Thích là thích thôi, không có tiêu chuẩn nào đặc biệt.”
 
“Tôi đang theo đuổi một cô gái, không phải Tô Doanh.”
 
Nói xong hết, anh còn chốt lại một câu, “Xin lỗi, tôi sẽ không trả lời những vấn đề riêng tư của tôi nữa, mời mọi người quan tâm đến bộ phim «Ba phút mười giây» nhiều hơn, cũng mong mọi người chú ý đến Giang Tinh nhiều hơn.”
 
 


Đọc truyện chữ Full