DocTruyenChuFull.Club

Nhập Số Chương Để Tìm Chương VD: 200
Người Sói Đồ Ô
Chương 1

NGƯỜI SÓI ĐỒ Ô 《1》

1.

Tôi tên là Bạch Tô.

Từ khi xuyên qua thế giới loài thú đã được người sói Đồ Ô đưa về hang, thế là từ lúc đó tôi liền trải qua cuộc sống một ngày ba bữa có thịt để ăn.

Dưới sự che chở của Đồ Ô tôi bình an vô sự sống ở thế giới này đã được nửa năm.

Chỉ là, tối qua tôi tự mình ra ngoài hái quả lại ăn nhầm loại quả kích d*c. Đợi đến khi Đồ Ô trở về phát hiện ra điểm khác thường của tôi, hắn tức đến mức suýt chút nữa hộc máu.

Tôi nhớ rất rõ ánh mắt hắn nhìn tôi không khác gì vật ch.ết, nặng nề nhìn tôi chằm chằm không nói một lời.

Cả người tôi nóng hầm hập nhịn không được muốn chạm vào người hắn, nhưng Đồ Ô lại nhất mực né tránh.

“Giúp, giúp tôi……” Giọng tôi khàn khàn, chiếc váy bằng da lông động vật trên người bị tôi lôi kéo trở nên lộn xộn.

Thừa lúc hắn cụp mắt xuống, tôi liền nhào đến gắt gao ôm lấy đùi hắn không chịu buông tay.

“Bạch Tô!” Hắn lớn tiếng khiển trách, nghiến răng nghiến lợi: “Buông tay, tôi không muốn lặp lại lần thứ hai……”

Tôi rụt cổ lại, theo bản năng buông lỏng cánh tay. Lại không nghĩ tới, sau khi Đồ Ô tránh thoát, hắn trực tiếp đem tôi ném vào hồ nước trong hang.

Ahhh…… Tôi đột ngột uống phải một ngụm nước lớn, suýt chút đã bị nghẹn ch.ết ở trong nước.

Đồ Ô đưa tay vớt tôi lên: “Em tỉnh chưa?”

Nhưng tôi ăn quả kích d*c có hơi nhiều, hồ nước lạnh băng này cũng không thể dập tắt cái nóng trong người tôi.

Trong cơ thể giống như có ngọn lửa đang không ngừng thiêu đốt.

Trong lúc vô tri vô giác tôi lại bị sặc, nước mắt trực tiếp xuôi theo những giọt nước rơi xuống tay Đồ Ô.

“Tôi sắp…… Tôi sắp ch.ết rồi, huhu.”

Vừa nói cũng không quên lay lay người hắn, khi da thịt chạm nhau tôi giống như bị hắn thiêu đốt.

Đáy mắt Đồ Ô tối lại, lòng bàn tay nhẹ nhàng lau nước mắt trên mặt tôi:

“Tôi đi tìm dược thảo, em ngoan ngoãn ở lại đây, không được chạy lung tung, biết không?”

Đầu óc tôi mơ hồ vốn không thể nghe rõ hắn đang nói gì, chỉ gật đầu qua loa.

Đồ Ô xoay người hóa thân thành sói một bước nhảy lên, ở trên không trung vẽ ra một vòng cung ánh sáng.

Không lâu sau, Đồ Ô lại lần nữa xuất hiện ở trong hang, trên bộ lông xinh đẹp mềm mại kia dính đầy bùn đất và lá cây.

Hắn lắc lắc thân mình giũ sạch bộ lông, sau đó hóa thành một người đàn ông cao lớn cường tráng bước đến bên cạnh tôi.

Sau khi nghiền nát đơn giản, Đồ Ô áp trán vào trán tôi, hắn thế nhưng tự mình đem thảo dược bón vào trong miệng tôi bắt tôi nuốt xuống.

Chỉ là, cơn buồn nôn đột nhiên ập tới, thiếu chút nữa tôi đã phun hết hỗn hợp thuốc kia ra.

Hắn thấp giọng mắng, con ngươi sắc bén dâng lên một tia lửa giận: “Em dám nhổ ra thử xem?”

Tôi lập tức nuốt xuống, lấy chăn quấn lấy người lăn vào trong góc.

2.

Lúc tỉnh lại, nhìn thấy váy trên người mình đã biến mất, chỉ có một cái đuôi to phủ lên người.

Này…… Tôi sẽ không làm ra chuyện gì không nên làm đấy chứ.

Tôi lén nhìn con sói xám đang nằm dưới giường, thấy hắn trong lúc ngủ vẫn cau mày lại, tôi hoảng loạn nuốt nuốt nước miếng.

Tôi cảm giác lần này mình xong đời rồi……

Ký ức duy nhất còn sót lại tối hôm qua hiện lên trong đầu, tôi xấu hổ đến mức choáng váng.

Tiêu rồi, tiêu rồi, hắn xem tôi là con non mà nuôi dưỡng, thế nhưng tối hôm qua tôi lại muốn……

Tôi thật không phải người lại dám mơ tưởng đến người cha kim chủ của mình, đúng là tội đáng chết vạn lần.

Tôi nhẹ nhàng nhặt chiếc váy tối hôm qua bị ném xuống đất lên, muốn mau chóng mặc vào tránh lát nữa lại gặp chuyện xấu hổ.

Nhưng tôi mới vừa cầm lên, cái đuôi to trên người liền thu lại.

……

Con sói xám kia không biết đã mở mắt từ lúc nào, cặp mắt kia híp lại nhìn chằm chằm vào tôi.

“Khụ khụ……” Tôi mất tự nhiên xoay người mặc đồ vào, luôn cảm thấy ánh mắt phía sau ngày càng nóng rực.

“Bạch Tô, loại quả kia hôm qua em tìm thấy ở đâu?” Tuy hiện tại hắn đang ở hình dạng một con sói nhưng ánh mắt kia vẫn mang mười phần uy h.iếp

“Thì là…… hái được ở dọc đường.” Tôi có chút chột dạ, thực ra là do báo hoa mai Á Đán lén lút dẫn tôi đến một vườn hoa quả, nhưng mà, loại quả kia là do tôi tự mình hái không thể trách ai được.

“Vậy sao? Tốt nhất em đừng gạt tôi.”

“Đương nhiên, sao tôi lại lừa anh chứ?” Mới là lạ, tôi chính là lừa anh đó……

Lời vừa dứt, Đồ Ô lạnh lùng liếc tôi một cái, đáy mắt như kết một tầng băng.

Như phát giác ra điều gì, tôi sờ sờ cái mũi vờ như không nhìn thấy.

Dù sao hắn cũng không có chứng cứ, hắn mỗi ngày cứ thích quản đông rồi lại quản tây, không cho tôi gần gũi với con mèo này, không cho phép tôi chơi với con báo kia.

Mỗi ngày nhìn ai cũng thấy có ý đồ xấu.

Nghe dì hổ hàng xóm nói, hắn là đang lo lắng kẻ khác sẽ bắt cóc con mình đi, bậc cha mẹ nào cũng sẽ có nỗi bận tâm này.

Tôi nghĩ thấy cũng đúng, khi được hắn mang về, tôi vừa đói vừa gầy, cả người đều trong trạng thái suy dinh dưỡng.

Khó trách hắn lại xem tôi là con non, nhưng như vậy cũng tốt, bởi vì con non ở thế giới này chính là hương quả.

Suy cho cùng ở đây con nối dõi cực kỳ ít.

Chỉ là, sau sự việc hoang đường tối hôm qua, tôi có chút hoảng, dẫu sao hắn cũng là một con sói độc thân, lỡ như hắn đối với tôi nảy sinh ý đồ không an phận thì phải làm sao bây giờ?

Tuy rằng khả năng xảy ra tình huống này không cao, Đồ Ô mỗi ngày đều tỏ vẻ ghét bỏ tôi thế này ghét bỏ tôi thế kia.

Nói không chừng cũng cảm thấy tôi chướng mắt…… Hơn nữa, cơ thể tôi được nuôi dưỡng ngày càng khỏe hơn, rất nhanh sẽ không còn giống dáng vẻ con non nữa.

Đến lúc đó, cùng Đồ Ô sống trong một cái hang sẽ không thích hợp lắm.

Sau này hắn cũng sẽ tìm bạn đời, một mình tôi ở giữa hai con sói hình như không ổn, cứ có cảm giác kỳ lạ.

3.

Sau khi đưa việc tìm kim chủ mới vào chương trình nghị sự(*), tôi bắt đầu tìm kiếm ứng cử viên.

(*) Tập hợp những vấn đề dự kiến sẽ đem ra trình bày, thảo luận theo một trình tự nhất định ở hội nghị.

Dì hổ xông pha đi đầu ngỏ ý muốn nhận nuôi tôi, dì ấy khen tôi vừa ngoan ngoãn lại hiểu chuyện, con non như thế này ai lại không thích.

Ha ha, cũng chỉ có con sói Đồ Ô kia cả ngày xụ mặt với tôi mà thôi.

Người lớn nhà người ta ai nhìn thấy con non mà không lộ ra nụ cười dịu dàng yêu thương chứ.

Nhưng mà, tôi vẫn uyển chuyển từ chối dì ấy, bởi vì nơi ở của dì rất gần chỗ của Đồ Ô, đến lúc đó chạm mặt nhau sẽ khó tránh khỏi xấu hổ.

Đồng thời tôi cũng bắt đầu ngấm ngầm để lộ ý tứ của mình, muốn xem thái độ của hắn:

“Đồ Ô, anh không nghĩ đến việc tìm bạn đời sao?”

Vừa dứt lời tôi liền có chút hối hận, vốn đã lên kế hoạch thực hiện từng bước một, không nghĩ tới cái miệng lại nhanh hơn cái não.

“Em đang lo nghĩ cho tôi?” Hắn một tay nướng sườn dê, một bên lại nhìn tôi với vẻ mặt hứng thú.

“Không phải, tôi sao có thể thay anh nhọc lòng vấn đề này được, ha ha.” Tôi cười gượng hai tiếng, nhấp môi, “Chính là, nếu như anh vừa ý con sói khác thì phải chủ động tấn công, còn có đừng nói sẽ mang tôi theo……” Bằng không sẽ khó thoát khỏi cảnh độc thân.

Nửa câu sau tôi vẫn chưa nói ra, bởi vì tôi nhìn thấy lửa giận trong mắt Đồ Ô, tôi sợ tới mức nhanh chóng ngậm miệng, sau đó thử bù đắp: “Ý tôi không phải vậy đâu, tôi chỉ nói bừa thôi, bỏ đi coi như tôi chưa nói gì……”

Nhưng mà đã quá muộn, Đồ Ô vốc một nắm muối rải đều lên sườn dê, mùi thịt ập thẳng vào mặt khiến tôi thèm đến ch ảy nước miếng.

Nhưng Đồ Ô lại khẽ cười một tiếng, thấp giọng nói: “Muốn ăn sao? Tôi có bạn đời rồi, em sẽ không được ăn nữa.”

Trong nháy mắt tôi liền tỉnh táo lại “Không sao, nếu như anh có thể thoát ế, một chút khổ này tôi có thể chịu được!”

Tuy rằng Đồ Ô không hiểu ý nghĩa cụ thể của “thoát ế” là gì, nhưng đại khái cũng đoán ra được, ánh mắt lập tức lạnh đi, khịt mũi nói: “Không phải là em……tìm được ngôi nhà mới rồi đấy chứ?” Hắn cẩn thận nhìn mặt tôi, như muốn từ mặt tôi đào ra cái gì đó.

“Hả? Sao cơ? Nhà mới gì?” Tôi bắt đầu dùng kỹ năng giả ngu số một của mình, cái mũi của con sói này cũng lợi hại quá rồi, như vậy mà cũng có thể ngửi ra ý đồ của tôi.

“Tốt nhất là không có.” Đồ Ô rũ mắt, dùng dao đá cắt sườn dê thành từng miếng “Nếm thử xem mùi vị thế nào?”

Tôi gấp không chờ nổi nữa nhanh chóng bỏ vào miệng, thịt dê nướng không có chút mùi tanh nào, thật sự không tệ, tôi dựng ngón cái lên tỏ ý khen ngợi.

Khóe miệng Đồ Ô cong lên: “Ăn nhiều một chút, em quá gầy, nhìn xem đùi em còn không to bằng cánh tay của tôi……”

“……”

Cảm ơn hen. Một người thú thân hình cao hai mét như anh lại đi so với tôi, một cô gái cao 1m6 ở xã hội loài người như tôi là rất bình thường đấy có biết không.

Đồ Ô lại cắt cho tôi một miếng thịt to, nhưng cái bụng này của tôi không thể ăn thêm được nữa, chỉ một miếng thôi đã no căng rồi.

Dù có muốn ăn tiếp cũng đành bất lực.

“Chỉ ăn một chút như vậy thôi?” Đồ Ô nhíu mày, tỏ vẻ không đồng ý.

“Tôi no lắm rồi, không ăn nổi nữa.” Tôi xua xua tay, ý bảo không được. Đồ Ô thấy vậy thuần thục đem số thịt còn lại ăn hết, còn giải quyết nốt miếng thịt tôi đã ăn dở.

Này này này……mà thôi, có lẽ hắn cũng không để ý đến chuyện đó.

4.

Tôi nói với báo hoa mai Á Đán về việc tôi muốn rời khỏi Đồ Ô.

Vẻ mặt cậu ta khiếp sợ, hỏi lại tôi: “Ngươi có chắc là hắn sẽ đồng ý không?”

“Không chắc.” Tôi nghĩ nghĩ, nghiêm túc trả lời.

“Vậy ngươi…… Đi như thế nào?”

“Nếu anh ấy có thể tìm được bạn đời là tốt nhất, tôi sẽ có lý do chính đáng. Nếu không tìm được tôi sẽ lén rời đi, dù sao ở cùng người giám hộ là giống đực sau này sẽ không tiện lắm……”

Á Đán cúi đầu nghĩ nghĩ: “Cũng đúng, nhưng mà…… bỏ đi, nếu ngươi muốn tìm người giám hộ mới, ta có thể giới thiệu cho ngươi.”

Tôi gật đầu đồng ý, Á Đán là giống đực thứ hai tôi gặp được ở thế giới này, chẳng qua hắn thật sự là con non không giống như tôi chỉ là con non tạm bợ mà thôi.

Sau khi cùng Á Đán hái bừa một ít nấm cùng hoa quả, tôi liền trở về hang.

Không nghĩ tới, lúc này Đồ Ô đã quay về, hắn nằm ở nơi duy nhất có ánh mặt trời chiếu xuống ở trong hang, lười biếng nheo đôi mắt lại ngủ thiếp đi.

Bên cạnh còn có hai con gà rừng đã bị c.ắt cổ, tốt quá! Mọi việc may mắn suôn sẻ, tối nay có thịt gà để ăn rồi.

Tôi đi vào hang, cặp mắt sói của Đồ Ô dõi theo mỗi cử động của tôi.

Cái đuôi to màu xám không ngừng đung đưa qua lại giống như đang mời gọi tôi đến vuốt v e vài cái.

……

Tôi thích hút mèo(*), nhưng không thích hút sói.

(*)Nguyên văn 吸猫: đây là ngôn ngữ mạng ý chỉ hành động yêu thương của con người đối với mèo như sờ, ôm, hôn mèo,...

Tuy rằng cái đuôi to này thoạt nhìn sờ rất thoải mái, nhưng chỉ cần nghĩ đến đây là cái đuôi của Đồ Ô, ngọn lửa trong lòng tôi liền dập tắt một nửa.

Vậy nên tôi vẫn không hề dao động, thậm chí còn chê cái đuôi phía sau lướt qua làn da khiến tôi có chút ngứa ngáy.

Không nghĩ tới Đồ Ô lại mở miệng: “Không phải thích sờ đuôi của người khác lắm sao? Thế nào? Của tôi thì không thích?”

Hai mắt tôi trừng lớn, từ lúc nào thì hắn biết tôi có cái sở thích này…… hôm nay khi tôi nhìn Á Đán nói chuyện, cái đuôi phía sau cứ không ngừng lắc lư, tôi không nhịn được nên đã túm lấy nó.

Chẳng lẽ chuyện này bị hắn phát hiện, không có khả năng, con đường tôi đi với con đường Đồ Ô đi săn hoàn toàn ngược nhau, hắn tuyệt đối không thể biết được.

Vẻ mặt phức tạp của tôi bị Đồ Ô nhìn rõ mồn một, ánh mắt hắn lạnh đi, trực tiếp xoay người không để ý tới tôi.

Này…… gần đây tính khí con sói này thật sự rất kỳ lạ, nói chuyện cũng khó hiểu khiến người khác không biết đâu mà lần.

Bỏ đi, mặc kệ hắn, tôi bắt đầu nghĩ đến việc dùng lông cáo lần trước Đồ Ô mang về để làm quần áo.

Mùa thu sắp đến thời tiết cũng dần lạnh hơn rất nhiều.

Tôi cầm bộ lông cáo trắng tinh không chút tì vết khoa tay múa chân cả nửa ngày, suy nghĩ làm sao có thể tận dụng tốt bộ lông mịn màng này.

Cuối cùng tôi dự định sẽ làm một chiếc áo ống và váy đơn giản, da còn thừa lại sẽ làm một cái khăn quàng cổ

Lúc tôi đang làm váy, Đồ Ô đã đem con gà rừng đi nướng còn rắc thêm gia vị tự chế, mùi thơm ngào ngạt lập tức tỏa ra!

Mặc dù Đồ Ô rất khó chung sống, nhưng tài nấu nướng lại rất đỉnh, trong khoảng thời gian đi theo hắn tôi được hắn vỗ béo lên rất nhiều.

Vì thế thỉnh thoảng tôi sẽ ầm ĩ đòi giảm cân, buổi tối chỉ ăn salad tự chế.

Nhưng lần nào cũng bị tên chó sói này phá hoại, hắn vừa thấy tôi có ý định đó liền cố ý ở trước mặt tôi bày ra dáng vẻ như muốn ăn tươi nuốt sống tôi, cuối cùng thấy tôi ăn hết thịt hắn mới chịu bỏ qua.

Hắn nói, từ lúc tôi đến đây còn chưa từng thấy tôi béo chút nào, còn ở đó tự chê mình béo.

Tôi: “……”

Đồ Ô dùng tay xé một cái đùi gà đưa cho tôi, tôi cũng không nghĩ nhiều đưa tay nhận lấy.

Shhh!

Tay tôi đột nhiên bị phỏng, tôi vô thức rụt lại nhưng vẫn chậm một bước, lòng bàn tay đã đỏ lên một mảng.

Đồ Ô vội vàng ném đùi gà sang một bên.

Vẻ mặt trở nên nghiêm túc, dùng một tay bế tôi lên đi đến bên hồ nước.

Hành động này của hắn khiến tôi không biết phải nói gì, anh trai à, tôi bị thương ở tay chứ không phải ở chân……

Đồ Ô liên tục dùng nước rửa tay cho tôi đến tận khi cảm giác nóng rát dần dần giảm bớt, lúc này tôi mới chú ý đến một bên mặt của Đồ Ô cách tôi rất gần.

Hắn khẽ cau mày, vẻ mặt thối đến mức giống như có ai nợ tiền hắn vậy.

Tôi cứ thế nhìn chằm chằm góc nghiêng của hắn, đột nhiên hắn quay mặt lại nhìn thẳng vào tôi, trong mắt tràn ngập vẻ đau lòng cùng áy náy.

Tôi kinh ngạc chớp mắt lần nữa, vẻ mặt Đồ Ô đã trở lại như cũ, quả nhiên là do tôi nhìn lầm. Làm sao trên mặt hắn có thể xuất hiện vẻ mặt này được chứ?

Đồ Ô mà biết đau lòng cho người khác thì heo nái cũng có thể leo cây.

Sau khi đắp thảo dược và băng bó đơn giản xong, tôi nhìn con gà đã nguội lạnh kia, lòng tôi cũng dần nguội lạnh theo.

5.

Về sau Á Đán có đến tìm tôi vài lần, giới thiệu cho tôi mấy người giám hộ:

“Bạch Tô, dì hươu này tính tình dịu dàng, hiện tại còn đang nhận nuôi một con mèo con.”

Cái gì, còn có mèo nữa sao! Hai mắt tôi lập tức sáng lên, nhưng lại không dám biểu hiện quá rõ trước mặt Á Đán, tôi đành tém tém lại một chút lên tiếng hỏi: “Thế nhà của dì ấy ở đâu?”

“Ở phía sau ngọn núi đó……” Á Đán duỗi một ngón tay chỉ về một hướng xa xa, tôi cũng nhìn theo, còn rất xa là đằng khác, không tệ không tệ.

Tôi gật gật đầu ý bảo đã biết, ngược lại Á Đán như có điều gì muốn nói lại thôi, sau đó lại hít sâu một hơi: “Chỉ là nếu ngươi đi rồi, về sau sẽ rất khó gặp nhau……”

“Ngươi yên tâm hai chúng ta mãi mãi là anh em tốt.” Tôi vừa nói vừa nhẹ nhàng ôm lấy bờ vai gầy gò của thiếu niên.

Nhìn thấy cậu ta lộ ra hai cái răng nanh tôi mới yên lòng.

Sau khi đã chọn được ngôi nhà mới cho mình, tôi lại bắt đầu lo lắng phải trốn bằng cách nào nếu Đồ Ô không cho tôi đi, phải chọn cách rời đi như thế nào để không phá vỡ mối quan hệ tốt đẹp,……

Sau khi trở về hang, trong lòng tôi băn khoăn trăm bề cứ ngồi đó cắn quả hết miếng này đến miếng khác.

Ngay cả Đồ Ô đứng bên cạnh từ lúc nào tôi cũng không biết còn thởi dài mấy lần.

“Em làm sao vậy?” Đồ Ô bất ngờ lên tiếng suýt chút nữa hù ch.ết tôi.

Nhìn thấy hắn, tôi vô thức lắc đầu: “Không làm sao cả……”

Ai ngờ, Đồ Ô như nhìn thấu được tâm tư của tôi, híp mắt cẩn thận nhìn tôi: “Tốt nhất em đừng nên có ý định gì không nên có, nếu không……”

Hắn không nói tiếp nửa câu sau, chỉ ném cho tôi một ánh mắt "em tự mình hiểu lấy"

Ha ha, còn ở đó uy hi.ếp tôi đúng không? Bà đây từ lâu đã không chịu được tính khí này của ngươi rồi, thích ai thì cứ việc đi tìm, để xem với cái tính cách này, ngươi làm sao tìm được bạn đời?

Tuy ngoài mặt tôi vẫn nở nụ cười nhưng trong lòng lại hung hắng mắng cho hắn một trận.

Không ngờ, Đồ Ô lại liếc mắt một cái ghét bỏ nói: “Cười xấu quá, đừng cười nữa.”

Biểu cảm trên mặt tôi lập tức rạn nứt.

Nơi này một khắc cũng không thể ở lại, tôi quyết định ngày mai sẽ rời đi.

Hơn nữa quyết định này một phần cũng là vì, lần trước khi dì hổ nói muốn nhận nuôi tôi, dì có nói Đồ Ô đã đến độ tuổi cần phải tìm bạn đời, hắn đã độc thân ba bốn năm nay rồi.

Dì còn nói nếu Đồ Ô tiếp tục nuôi tôi thì về sau hắn đối với việc tìm bạn đời cũng không để tâm nữa.

Tôi thấy dì hổ nói cũng có lý, cho nên vì muốn cuộc sống sau này của hắn có thể sinh hoạt bình thường, tôi chỉ có thể làm kẻ xấu.

Tôi dự định sẽ để lại lời nhắn rồi trực tiếp rời đi.

Tôi nhờ Á Đán viết dùm tôi, bởi vì tôi không biết văn tự trừu tượng ở thế giới này.

Tìm một mảnh da động vật rồi dùng đá khắc lên, đại khái nói là tôi đã đi rồi bảo Đồ Ô đừng đi tìm tôi, phải sống cho thật tốt, có duyên sẽ có ngày gặp lại, cảm ơn hắn đã chăm sóc tôi trong thời gian vừa qua những lời đại loại như thế.

Thừa dịp Đồ Ô ra ngoài đi săn, tôi nhanh chóng thu dọn đồ đạc của mình vào trong một cái túi nhỏ rồi lên đường cùng Á Đán.

Á Đán trở về hình dáng nguyên thủy để tôi ngồi trên lưng, cậu ta là một con báo hoa mai lông không nhiều lắm còn trơn bóng rất khó nắm lấy.

Cảm giác không bằng Đồ Ô, tôi không nhịn được nhớ đến bộ lông của Đồ Ô lúc hắn biến thành sói, lại còn đem đi so sánh, thật đáng sợ……

Á Đán chạy khoảng năm tiếng đồng hồ thì đến nơi, cậu ta nhẹ nhàng giúp tôi đi xuống: “Bạch Tô, tới nơi rồi.”

“À được, cảm ơn ngươi, Á Đán.”

Tôi nhìn ngôi nhà trên cây trước mặt, hoàn cảnh có lẽ không tệ lắm.

Dì hươu đã chờ ở ngoài từ sớm, thấy chúng tôi tới, trên mặt mang theo nụ cười nhìn tôi: “Hoan nghênh con đến với nơi này, Bạch Tô.”

Dì hươu thật sự là một giống cái rất dễ chung sống, gương mặt trông rất hiền từ, phía sau còn lấp ló bóng dáng của một thiếu niên không lớn lắm.

Cái đuôi cứ lắc lư qua lại, lén lút nhìn tôi với vẻ hiếu kỳ, thấy tôi nhìn qua lại ngượng ngùng trốn đi.

Tôi khẽ cười một tiếng, đây không phải là con mèo nhỏ sao? Thật sự rất đáng yêu.

Đọc truyện chữ Full