DocTruyenChuFull.Club

Nhập Số Chương Để Tìm Chương VD: 200
Lần Thứ Hai Tra Nam Sống Lại
Chương 30: Chương 30:

Yến Thu hung ác trừng mắt với Hinh Nhi. Hiện giờ trông nàng còn nghiêm khắc hơn cả ma ma tổng quản trong cung, không biết mấy năm nữa thì sẽ thành cái dạng gì đây.
 
Hinh Nhi đã làm việc ở Chúc gia một thời gian dài, ăn không biết bao nhiêu thiệt thòi. Nàng ta cực kì tức giận nhưng vẫn phải nhịn xuống. Hinh Nhi đã thề chỉ cần nàng ta thượng vị, Yến Thu bắt nạt nàng bao nhiêu nàng ta sẽ trả lại cho Yến Thu bấy nhiêu.
 
“Lan nhi cô nương tiễn ta một đoạn đi.” Yến Thu đang ở bên cạnh nhìn chằm chằm, dù Hinh Nhi có chuyện cần nói thì cũng không thể nói được, do đó Tạ Hoàn liền nghĩ ra chủ ý này.
 
Khi Tạ Hoàn nói vậy Yến Thu đã muốn từ chối, nhưng Tạ Hoàn là khách, nàng không thể không nể mặt nàng ta. Trong nhà không thừa gia nhân để đưa Tạ Hoàn về, nhưng nếu nàng đích thân đi thì chẳng phải đang tạo cơ hội cho Hinh Nhi tiếp tục quấn lấy Chúc Hợp sao? Không được!
 
Yến Thu tuy xoắn xuýt nhưng vẫn phải đồng ý để Hinh Nhi đưa Tạ Hoàn về phủ.
 
“Vậy được rồi, Lan nhi đưa biểu cô nương đi đi, nhớ về sớm.” Yến Thu cảnh cáo, nhìn chằm chằm Hinh Nhi.
 
Hừ, nha đầu chết tiệt kia, nếu ngươi không biết đường mà về thì đừng trách ta ác!
 
Hinh Nhi bị Yến Thu đe dọa chỉ có thế thành thật nghe lời. Nhìn Yến Thu vậy thôi, thế nhưng nàng ta lại không giống nha hoàn chút nào. Một lời không hợp liền động thủ, hơn nữa còn tâm ngoan thủ lạt. Hinh Nhi đã bị nàng ta “dạy dỗ” không biết bao nhiêu lần, cho dù hiện tại nàng có đứt từng khúc ruột thì Yến Thu cũng sẽ không tha cho nàng.
 
“Vâng, Yến Thu tỷ tỷ.” Trước mặt người quen, Hinh Nhi không hề nguyện ý để bản thân mất thể diện như vậy. Thời gian này số lần nàng bị xấu mặt còn nhiều hơn thời gian từ bé đến lúc ở bổn gia cộng lại.
 
Tạ Hoàn mang theo Hinh Nhi rời đi, Yến Thu chống nạnh nhìn cái chổi đang bị vứt dưới đất rồi lại nhớ đến thái đội vừa này của Hinh Nhi. Nàng quyết định phải cho nàng ta chút giáo huấn để nàng ta nhớ kĩ mới được.
 

Ở phòng bếp, Chúc Hợp và Tạ Phác đang làm bánh trung thu. Yến Hà đứng bên cạnh nhìn mà xấu hổ không thôi, dứt khoát quyết định đi ra ngoài. Nàng ra ngoài tìm Yến Thu thì thấy nàng ta đang chống nạnh nhìn chằm chằm cái chổi trên mặt đất, cứ như có thâm cừu đại hận với nó vậy.
 
Yến Hà đi tới hỏi nàng: “Sao chỉ có một mình ngươi, Lan nhi đâu?”
 
Yến Thu không vui vì chẳng có ai đến “phân ưu” với nàng, Yến Hà vừa hỏi nàng ta liền ngẩng ngẩng đầu, khó chịu nói: “Đưa thập tam cô nương về rồi. Yến Hà, ngươi biết không, hôm nay con nha đầu Lan Nhi cực kì quá phận. Bị ta quản giáo mà vẫn dám lười biếng. Ta đang dạy dỗ nàng ta thì thập tam cô nương cầu tình, hơn nữa còn bảo nàng ta đưa về. Hình như dạo này ta quá hiền lành thì phải, để lúc về ta sẽ giáo huấn nàng ta một trận.”
 
“Liên quan gì đến thập tam cô nương thế?” Yến Hà không hiểu hỏi lại .
 
“Ta đang giáo giáo huấn Lan Nhi thì Thập Tam cô nương vừa vặn đi qua. Nàng ta liền nói hai câu giúp Lan Nhi.” Yến Thu vô thức nói, “Ta nghĩ nàng ta đang cố ý giả vờ đáng thương trước mặt người ngoài. Ai bảo tâm tư nàng ta không thuần, còn xấu xa, còn giả vờ oan ức cho ai nhìn.”
 
“Đúng thế không?” Yến Hà cảm giác rất kỳ quái. Tuy Hinh Nhi không thông minh lắm nhưng khôn vặt thì vẫn có. Nàng ta thành thật làm việc ở Chúc gia đã lâu nhưng hôm nay bỗng nhiên lại giở trò quỷ, lại đúng lúc thập tam cô nương rời phủ. Có phải nàng cả nghĩ quá không nhỉ?
 
“Sau này đến chỗ nào không có ai thì hãy giáo huấn nàng ta.” Yến Hà nghĩ rồi dặn dò một câu như vậy.
 
Yến Thu gật đầu nói: “Đương nhiên, ta ghét nhất bị người ngoài nhìn thấy lúc ta đang dạy dỗ kẻ khác.”
 
Hình như ngươi hiểu nhầm ý ta rồi, Yến Hà im lặng phỉ nhổ, thôi thì cũng không khác với ý nàng ta lắm, vậy thì kệ đi.
 
Tạ Hoàn và Hinh Nhi đi một quãng xa, xác định không còn ai nữa, Tạ Hoàn mới hỏi Hinh Nhi: “Ngươi có gì muốn nói?”
 
Hinh Nhi tuyệt đối không ngu mà làm ra việc có hại cho bản thân mình, thật ra nàng cố ý chọc giận Yến Thu là để thu hút sự chú ý của Tạ Hoàn.

 
“Tạ Đại Phu Nhân nuôi một con rắn độc bên người bao nhiêu năm, nếu biết ngươi như vậy, lúc mẫu thân ngươi chết đáng lẽ bà ta cũng nên giết ngươi luôn đi.” Hinh Nhi liếc xéo Tạ Hoàn, mỉa mai nói.
 
Tạ Hoàn cũng không tức giận, nàng biết Hinh Nhi không phải là người thông minh, có được địa vị như ngày nay tất cả nhờ vào mỹ mạo của nàng ta cùng sự ủng hộ của Tạ Nhượng.
 
Nhưng hợp tác với người ngu hơn mình sẽ an toàn hơn so với hợp tác cùng người thông minh hơn. Nhưng là Tạ Hoàn đã quên một đạo lý vô cùng đơn giản, không sợ đối thủ mạnh, chỉ sợ đồng đội ngu.
 
“Ngươi đừng quên chúng ta đang hợp tác.” Tạ Hoàn cũng lười so đo với Hinh Nhi, nàng ta dứt khoát chèn ép Hinh Nhi.
 
Hinh Nhi lập tức không cười nổi nữa, nghĩ lại cảnh tượng đêm qua mà ao ước không thôi.
 
“Ngươi đến Chúc gia đã lâu như vậy nhưng vẫn chưa gặp được Chúc Hợp đúng không? Ngươi có muốn biết khoảng thời gian này Chúc Hợp đang làm gì không?” Hinh Nhi đã thu lại nụ cười, nghiêm túc nói chuyện với Tạ Hoàn.
 
Tạ Hoàn dự cảm có sự chẳng lành, tâm tư của nàng bị Tạ Phác phát hiện sao? Không thể nào, nàng còn chưa bắt đầu tiến hành kế hoạch, sao có thể bị phát hiện được. Tạ Hoàn trấn định hỏi lại Hinh Nhi: “Làm gì?”
 
“Chúc Hợp đồng ý làm bánh trung thu cho Tạ Phác vào năm nay, nhưng hắn không biết làm bánh trung thu nên đang học làm bánh ở phòng bếp.” Khi nghe được đoạn đối thoại của Tạ Phác và Chúc Hợp, Hinh Nhi cũng không biết mình có cảm nhận gì. Nàng hình như vô cùng hâm mộ Tạ Phác, hâm mộ vì Tạ Phác gả được cho tướng công tốt với nàng như vậy.

 
Tạ Hoàn chau mày. Nàng chưa từng nghĩ tới Chúc Hợp lại tốt với Tạ Phác như vậy, nếu Chúc Hợp chỉ nhận định duy nhất Tạ Phác, vậy thì nàng phải làm sao giờ. Nhưng Tạ Hoàn không phải là một người để số phận dắt mũi, nàng cười lạnh nói: “Vậy thì sao, ta chờ xem phu thê hai người đó ân ái được mấy ngày.”
 

“Ngươi có chủ ý gì sao?” Hinh Nhi hỏi nàng.
 
“Chúng ta chẳng phải còn có một quân cờ nữa sao, trước tiên ta sẽ vứt nó xuống nước xem mặt nước có thể yên tĩnh mãi không. Ta muốn xem bọn chúng sẽ phản ứng lại thế nào.” Nàng sẽ không bao giờ từ bỏ cho đến giây phút cuối cùng, huống chi thời gian tới sẽ có cơ hội để nàng tiến hành bước tiếp theo.
 
“Ta mỏi mắt mong chờ.” Tạ Hoàn đã có ý tưởng, vậy thì nàng cũng chẳng cần quan tâm làm chi cho mệt thân.
 
Nàng thật mong chờ đến lúc Tạ đại phu nhân tận mắt chứng kiến Tạ Viện trở thành thiếp thất, chắc phải đặc sắc lắm.
 
Chẳng mấy chốc mà đã đến trung thu, Chúc Hợp không ngừng cố gắng, không ngừng học hỏi, cuối cùng dưới sự hướng dẫn tận tình của Tạ Phác, hắn đã làm được chiếc bánh trung thu hoàn chỉnh.
 
Tạ Hoàn quyết định cứ chậm rãi thực hiện kế hoạch nhưng Tạ đại Phu nhân thì không chờ nổi. Tạ đại phu nhân thấy Tạ Hoàn không có một chút động tĩnh gì, rất không vui nên đã nhiều lần khiển trách Tạ Hoàn, Tạ Hoàn thì chỉ nói rằng nàng ta không có cách nào gặp được Chúc Hợp.
 
Lúc đầu Tạ đại phu nhân còn muốn về bổn gia sớm nhất có thể, nhưng kế hoạch không thuận lợi nên năm nay Tạ đại phu nhân phải đón trung thủ ở Tạ phủ.
 
Nhà Tạ Thành cũng chỉ có bốn người nên hằng năm cũng có chút tịch mịch. Năm nay nhiều người hơn, nhưng ngoại trừ Chúc Hợp, Tạ Thành cũng không hoan nghênh ai.
 
Tạ đại phu nhân vẫn nằng nặc ăn bám ở Tạ Phủ, Tạ Thành cũng không đoán được bổn gia đang muốn làm cái quỷ gì. Tạ phu nhân tuy không vui nhưng cũng không thể trực tiếp đuổi người, đành phải tiếp đón Tạ đại phu nhân.
 
Bởi vì không có người ngoài nên Tạ Thành quyết định để mọi người ngồi ở lương đình ngắm trăng, trung thu đến trăng vừa tròn, ánh trăng màu bạc chiếu xuống mặt đất sáng như ban ngày.
 
Chúc Hợp dạo này cũng được việc nên được Tạ Thành phá lệ yêu thích hơn chút xíu. Trong khoảng thời gian này, Tạ Đinh và Tạ Lý vẫn luôn đi cùng Chúc Hợp, vừa hay Chúc Hợp có thêm hai chân sai vặt, còn Tạ Đinh và Tạ Lý thì khổ không thể tả.
 
Buổi sáng Chúc Hợp đều ở ngoài thành tích cực xây dựng đê chống lụt, buổi tối lại nghiêm túc học làm bánh trung thu. Mấy tháng nay Chúc Hợp vô cùng bận rộn, vì điều động rộng dân chúng đào đê, Chúc Hợp luôn tự mình làm gương, xuống tận nơi làm việc. Vì vậy Tạ Đinh và Tạ Lý đi theo Chúc Hợp tất nhiên cũng không có đặc quyền, đều phải làm việc.
 
Hai tên thiếu gia từ bé đã sống trong cẩm y ngọc thực như Tạ Đinh và Tạ Lý đã sớm không chịu nổi. Ngay cả Chúc Hợp cũng có lúc mệt như chó, dù sao hắn cũng là thành phần thư sinh. Chúc Hợp ban ngày thì chạy qua chạy lại hai chỗ, buổi tối lại về nhà học làm bánh trung thu với Tạ Phác, chỉ cần nghĩ đến thê tử đang đợi mình ở nhà, Chúc Hợp đã không còn thấy mệt nhọc nữa.

 
Sau khi hợp tác cùng Hinh Nhi, tin tức của Tạ Hoàn đều là Hinh Nhi cung cấp cho nàng ta. Biết càng nhiều, Tạ Hoàn càng hâm mộ Tạ Phác. Tạ Hoàn trực tiếp lơ đi xuất thân của Chúc Hợp, ước ao nếu nàng cũng có trượng phu tốt như Chúc Hợp thì hạnh phúc biết bao!
 
Thế là Tạ - luôn khinh thường Chúc Hợp - Hoàn đã bị hào quang Vương Bá của Chúc Hợp hấp dẫn, quyết định phấn đấu trở thành thiếp của Chúc Hợp.
 
Mà buổi tối hôm nay chính là nước cờ quan trọng để thúc đẩy các việc sau này.
 
Chúc Hợp tối nay khổ không thể tả, Tạ Đinh và Tạ Lý cứ rót rượu cho hắn không ngừng, đang trả thù hắn lôi kéo bọn họ cùng đi đào sông sao?
 
Chúc Hợp có thể từ chối một lần, nhưng không thể từ chối hết lần này đến lần khác, bất đắc dĩ bị Tạ Đinh và Tạ Lý hợp lực chuốc say.
 
Thật ra Tạ Kì rất yêu thích tỷ phu này. Cậu nhìn Chúc Hợp đã say thảm như vậy nên cầm bầu rượu đứng lên mời rượu Tạ Đinh và Tạ Lý: “Hai vị ca ca, ta đến cùng các ngươi uống.” Dù sao thì Chúc Hợp say cũng chỉ có tỷ tỷ cậu là khổ thôi.
 
Tạ Kì chỉ là một thằng nhóc mười mấy tuổi, chẳng mấy khi được uống rượu, so với tửu lượng luyện được từ những cuộc tầm hoan thác loạn ở lầu xanh của Tạ Đinh thì chỉ như muối bỏ biển. Nếu không phải Tạ Thành còn ngồi đây, Tạ Đinh cũng không thèm tiếp rượu của Tạ Kì đâu.
 
Chúc Hợp uống đến mức ngà ngà say, hoa mắt váng đầu mà gục xuống bàn. Đúng là không uổng phí công sức hắn yêu thương tiểu cữu như vậy. Hắn bị Tạ Đinh rót cho không ít rượu, bây giờ còn có thể đi thẳng không ngã mới lạ đời đấy.
 
Nhân cơ hội này Chúc Hợp đứng dậy khỏi bàn, định tìm chỗ nào xa một chút để hít thở không khí cho bớt choáng.
 
Một bàn bên nữ quyến diễn ra trong tình trạng hoà hợp êm thấm. Mọi người cười cười nói nói với nhau vô số chuyện, nhưng đa số vẫn là Tạ phu nhân nói chuyện cùng Tạ đại phu nhân, Tạ Phác và hai người Tạ Hoàn bất đắc dĩ trở thành đồ trang trí.
 
Tạ Hoàn ngồi một lúc thì đứng lên lặng lẽ rời đi, Tạ Viện nhìn bóng lưng ngày càng xa của Tạ Hoàn, quyết định lặng lẽ đi theo nàng ta.

 


Đọc truyện chữ Full