DocTruyenChuFull.Club

Nhập Số Chương Để Tìm Chương VD: 200
Lần Thứ Hai Tra Nam Sống Lại
Chương 26: Chương 26:

Tạ Viện còn chưa kịp nói câu nào thì đã nhảy dựng lên, đột nhiên hất Tạ Hoàn khiến cho nàng ta ngã xuống: “Nha đầu chết tiệt kia, giẫm ta làm gì!”
 
Tạ Hoàn bị đẩy ngã, theo quán tính chống tay xuống nền đất, hai bàn tay mềm mại của nàng bị sỏi đá cứa vào khiến chảy máu vài chỗ. Tạ Hoàn bị đau, mắt  rưng rưng muốn khóc: “Tỷ không cố ý, muội muội đừng tức giận.”
 
“Ngươi không cố ý? Ngươi nghĩ ta là con ngu hả?!” Tạ Viện phẫn nộ trừng Tạ Hoàn. Tạ Hoàn đứng bên cạnh nàng, ban nãy hai người còn đang đứng im, đang êm đẹp Tạ Hoàn lại đạp thật mạnh lên chân nàng, không phải cố ý mới là lạ.
 
Đừng nghĩ đang ở bên ngoài mà nàng không dám dạy dỗ nàng ta.
 
Tạ đại phu nhân nhìn hai người cãi vã, mấy cái chuyện mất mặt như thế này chắc chỉ có Tạ Viện đầu óc “đơn thuần” mới dám làm mà không kiêng nể ai. Tạ Phác tuyệt đối không nghĩ rằng Tạ Viện lại hung hăng như vậy, ở trước mặt người ngoài còn dám đối xử tệ bạc với Tạ Hoàn, nếu ở chỗ không người thì không biết nàng ta sẽ làm gì đây. Tạ Phác cảm thấy thương thay cho Tạ Hoàn.
 
“Yến Hà, nhanh đỡ Thập Tam cô nương dậy.” Tạ Phác là chủ nhà, khách nhân cãi vã ở nhà nàng cũng không hay, thôi thì đứng ra giảng hòa vậy.
 
Tạ đại phu nhân cảm thấy xấu hổ đến mức muốn chui xuống lỗ cho đỡ nhục. Nữ nhi ngoan ngoãn của bà ta đấy, trước mặt người ngoài làm cho bà mất hết mặt mũi! Bà bước đến cầm chặt tay Tạ Viện: “Nhanh xin lỗi tỷ tỷ ngươi đi!”
 
“Sao con phải xin lỗi, rõ ràng là nàng đạp con!” Tạ Viện nghĩ rằng bản thân đâu có sai, sao nàng phải xin lỗi trong khi Tạ Hoàn mới là người đạp nàng. Tạ đại phu nhân bảo nàng xin lỗi, Tạ Viện nhất định sẽ không mở mồm xin lỗi.
 
Thấy Tạ Viện ngẩng hếch mặt lên trời biểu thị ta đâu có sai, Tạ đại phu nhân đã tức điên rồi, bà muốn xông đến cho nàng một cái tát, nhân tiện cảnh cáo nàng đừng làm bà mất mặt ở đây.
 
Nhưng hiện giờ đánh Tạ Viện cũng không được mà dỗ dành nàng ta cũng không xong. Thôi thì Tạ đại phu nhân chỉ có thể tạm thời nhịn xuống, lúng túng cười với Tạ Phác: “A Phác, A Viện từ bé đã được chiều hư, lớn lên không học hành cẩn thận, A Phác đừng chê cười.”
 

“A Phác rất ngưỡng mộ sự hồn nhiên ngây thơ của thập tứ muội muội.” Tạ Phác thực sự ghen tị với Tạ Viện trước mặt người ngoài có thể không kiêng nể gì đánh tỷ tỷ của mình.
 
Tạ Phác nhìn Tạ Hoàn được Yến Hà đỡ dậy hỏi: “A Hoàn có sao không?” Nàng nâng hai bàn tay của Tạ Hoàn. Trên lòng bàn tay non mềm đầy  vết thương, còn có bụi bẩn và đất đá dính vào. Da Tạ Hoàn vốn rất trắng cho nên màu sắc của bụi bẩn càng trở nên tương phản.
 
“Thập nhị tỷ tỷ, muội không sao.” Tạ Hoàn cúi đầu, ôn nhu nói.
 
“Bị thương nặng như vậy, nên bôi ít thuốc .” Tạ Phác nói.
 
Tạ Hoàn bị ngã, cho dù trong nhà nàng chỉ là nhi nữ có cũng được mà không có cũng chẳng sao nhưng ở trước mặt người ngoài Tạ đại phu nhân vẫn phải làm bộ quan tâm: “Đúng vậy đúng vậy, vết thương lớn như vậy nên bôi ít thuốc thì tốt hơn. A Hoàn, con cũng hiểu tính tình của A Viện, lần này nó sai nhưng con cũng đừng so đo với nó.”
 
“Muội muội cũng không có ý.” Tạ Hoàn rất muốn so đo nhưng rốt cuộc nàng cũng không có năng lực phản kháng Tạ đại phu nhân.
 
Tạ Viện vẫn một mực không chịu nhận lỗi. Tạ Hoàn đạp nàng, nàng trả thù thì có gì sai, sao ai cũng trách móc nàng? Nhưng Tạ đại phu nhân đang nắm chặt tay nàng, nàng muốn kháng nghị là ngay lập tức Tạ đại phu nhân sẽ dùng sức bóp nàng thật đau. Tạ Viện ngẩng đầu nhìn Tạ đại phu nhân, mặt mũi tràn đầy giận dữ, đang nhìn chằm chằm nàng.
 
Tất cả những lời bất bình muốn nói ra đều phải nuốt trở lợi, mỗi lần mẫu thân nàng dùng cái ánh mắt này nhìn nàng thì chắc chắn lúc đó bà đang vô cùng tức giận. Tạ Viện cũng không dám ho hé thêm gì.
 
Tạ Hoàn bị thương đã cứu Hinh Nhi khỏi một lần bị mất mặt. Hinh Nhi nhìn đám người đang đi xa nhưng trong lòng lại không mấy gì vui vẻ, từ bao giờ mà nàng lại không còn là tâm điểm nữa rồi?
 
“Nhanh tranh thủ làm việc đi!” Hinh Nhi còn chưa kịp đau buồn cho tương lai của mình đã lại bị Yến Thu quát mắng.
 

Tạ Hoàn ngồi trên ghế để cho nha hoàn bôi thuốc. Dù đã được quét dọn sạch sẽ nhưng trên đất vẫn có rất nhiều cát bụi. Những hạt bụi này nhỏ xíu, dính vào bàn tay nhất định phải lấy ra, nhưng trong quá trình lấy sẽ không tránh khỏi có chút đau.
 
Nha hoàn xử lý vết thương còn Tạ Hoàn chỉ cúi đầu. Nàng cắn chặt răng, không kêu đau tiếng nào. Tạ Viện khinh thường nghiêng đầu sang một bên, từ bao giờ mà Tạ Hoàn lại diễn giỏi thế.
 
Tạ Hoàn cũng là một cô nương kiên cường. Bình thường tuy nàng không được sủng ái nhưng cũng không bao giờ phải làm việc vặt, vậy nên bàn tay vô cùng non mịn. Trong lòng bàn tay bong da có hơi nghiêm trọng, người ngoài nhìn vào còn thấy hoảng nhưng Tạ Hoàn nhẫn nhịn không rên một tiếng, có thể thấy được sức chịu đựng của Tạ Hoàn cũng không tồi.
 
Tuy Tạ Viện đẩy Tạ Hoàn bị thương nhưng dù sao người cũng đang ở nhà mình, với tư cách chủ nhân gia, Tạ Phác vẫn phải đứng ra phụ trách chuyện này: “Tay A Hoàn đẹp như vậy tốt nhất không nên để lại sẹo, dược cao này là tướng công mua của một lang trung nổi tiếng, chỉ cần kịp thời bôi vào vết thương sẽ không để lại sẹo.”
 
Tạ đại phu nhân ở bên cạnh cảm thấy vô cùng xấu hổ. Khi Tạ Phác nói xong bà đành phụ họa dăm ba câu: “Có thuốc thần kì như vậy sao?”
 
Tạ Phác ngượng ngùng cười một tiếng: “Lúc trước A Phác nấu cơm không may bị đứt tay một vệt dài, tướng công đau lòng nên tìm mua loại thuốc này.” Thực tế thì Chúc Hợp không nỡ để nàng đụng chạm vào việc gì. Tay nàng đẹp như vậy, bị chai hay sẹo thì quá đáng tiếc. Chúc Hợp chạy loạn khắp nơi mới tìm thấy dược cao này cho Tạ Phác.
 
Vì vậy còn bị Tạ Thành mắng là không đàng hoàng.
 
“Thập nhị cô gia thật tốt với A Phác nhà ta.” Tạ đại phu nhân nghe vậy vừa chướng mắt Chúc Hợp lại vừa hâm mộ Tạ Phác gả được cho người tốt như vậy. Bà ta không thể phủ nhận, hai mẹ con Tạ phu nhân và Tạ Phác vận khí thật tốt, cưới được hai trượng phu đều đau sủng hết mực.
 
“Tướng công cũng chỉ trùng hợp thấy được nên mới mua về thôi ạ.” Tạ Phác không muốn Chúc Hợp bị ấn tượng xấu trong lòng Tạ đại phu nhân nên giải thích một câu.
 
Tạ Hoàn cúi đầu, mắt phượng chớp chớp. Nàng vô cùng tò mò về trượng phu của Tạ Phác. Tuy hôm qua ăn cơm cùng nhau nhưng nàng cũng chỉ nhìn thoáng qua Chúc Hợp, đại khái Chúc Hợp tướng mạo cũng rất khá, thanh lãnh mà ấm áp. Nàng muốn biết nhiều hơn về nam nhân này.

 
Trong lúc nói chuyện nha hoàn đã xử lý vết thương của Tạ Hoàn xong. Tạ Phác lấy một ít dược cao bôi lên tay nàng, dược cao mát lạnh đối lập với vết thương bỏng rát khiến cho nàng dễ chịu không ít.
 
Tạ Phác tỉ mỉ bôi đều dược cao lên lòng bàn tay Tạ Hoàn. Sau khi bôi xong thì đưa dược cao cho nha hoàn của Tạ Hoàn rồi nói: “Ngươi bôi cho tiểu thư mỗi ngày ba lần, sáng trưa tốt, vết thương sẽ lành lại nhanh thôi.”
 
“Tạ ơn thập nhị tỷ tỷ.” Tạ Hoàn ngẩng đầu nhìn một chút Tạ Phác nhưng rất nhanh lại cúi xuống, lí nhí nói câu cảm ơn
 
Tạ Phác cười nói: “Chúng ta là tỷ muội, muội bị thương tất nhiên tỷ phải giúp muội.”
 
Dù sao đối với Tạ Phác, đây cũng là chuyện nhỏ không đáng nhắc đến.
 
Tạ Hoàn đứng lên định hành lễ với Tạ Phác nhưng Tạ Phác nhanh tay ngăn nàng, kinh ngạc nói: “Muội định làm gì vậy?”
 
“Muội muốn tạ ơn thập nhị tỷ tỷ.” Tạ Hoàn dịu dàng ngoan ngoãn nói.
 
“Chúng ta là tỷ muội, không cần tạ ơn.” Tạ Phác đỡ Tạ Hoàn ngồi xuống ghế, bất đắc dĩ nói.
 
Tạ Phác thấy không quen với việc Tạ Hoàn cẩn thận cảm tạ nàng như vậy. Dù gì cũng là đường tỷ muội, giúp nhau một chút là chuyện bình thường.
 
“Nàng phải cảm tạ tỷ là đúng rồi, trong nhà không có dược cao tốt như vậy, nhỡ đâu để lại sẹo thì hối hận không kịp.” Tạ Viện bễ nghễ khinh thường nhìn Tạ Hoàn.
 
Có đôi lúc Tạ đại phu nhân rất muốn lấy giẻ lau nhét vào mồm Tạ Viện, may mà ở đây chỉ có người Tạ gia... chỉ cần nghĩ đến việc có người ngoài nhìn thấy, Tạ đại phu nhân liền đau đầu. Sao bà sinh ra một nữ nhi ngu xuẩn bất kham như vậy, cả hình tượng bản thân cũng ném đi không kiêng dè gì!
 

Tạ đại phu nhân liếc nhìn cảnh cáo Tạ Viện. Hôm nay bà đã cảnh cáo nàng ta nhiều lần, mỗi lần Tạ Viện sẽ im lặng được vài phút nhưng sau lại chứng nào tật nấy mà chọc ngoáy người khác.
 
“Đứa nhỏ này bị ta chiều hư rồi.” Tạ đại phu nhân không biết tìm lý do nào để biện minh cho mấy hành vi quái đản ấy của Tạ Viện.
 
Dù sao cũng là con cái của người khác, Tạ Phác không mấy để tâm. Tạ Phác không có thói quen nói xấu sau lưng người khác, Tạ Viện như thế nào cũng chẳng liên quan gì đến nàng, chỉ liên quan đến Tạ Hoàn mà thôi. Tạ Phác có chút thương hại mà liếc nhìn Tạ Hoàn, có một đích nữ như Tạ Viện trên đầu, cuộc sống của nàng hẳn là rất khổ.
 
“Nếu là không có đại bá mẫu sủng ái, thập tứ muội muội cũng sẽ không như vậy. Ta thực sự hâm mộ thập tứ muội muội, có một mẫu thân tốt như đại bá mẫu.” Tạ Viện ra sao nàng không quan tâm lắm, vì giữa bọn họ không có xung đột lợi ích gì.
 
“Mẫu thân vẫn luôn rất thương yêu muội muội.” Tạ Hoàn nhu nhu nhược nhược nói.
 
“Tự mình sinh ra, sao có thể không yêu thương cho được.” Tạ đại phu nhân nhìn Tạ Viện, ra hiệu cho nàng ta đến xin lỗi Tạ Hoàn.
 
Tạ Viện bĩu môi, nhưng dưới ánh mắt cảnh cáo của Tạ đại phu nhân vẫn phải nói ra: “Thập tam tỷ tỷ, tỷ đừng giận ta nha, lúc nãy ta cũng không cố ý.”
 
“Ta biết muội không cố ý.” Tạ Hoàn nhu nhu nhược nhược nói. Dù sao nàng cũng không ưa Tạ Viện, nói dối một câu thực ra lại dễ như ăn cháo.
 
Tạ Hoàn lớn lên cùng Tạ Viện, nhưng có những lúc địa vị trong nhà của nàng còn không bằng một nha hoàn. Tạ Hoàn cũng đã từng phản kháng nhưng nàng không đủ thực lực không có mẫu thân đau sủng cho nên dù có phản kháng thì vẫn phải tự mình nhận lấy ủy khuất mà thôi.
 
“Thập tam tỷ tỷ không giận là được rồi.” Ngươi mà dám giận ta, ta liền cho ngươi đẹp mặt. Hôm nay nàng nhịn nhưng sau này nàng sẽ sai nha hoàn sẽ bắt côn trùng thả lên giường, giáo huấn nàng ta một trận.
 
“Thập nhị tỷ tỷ.” Tạ Hoàn do dự nói, “Nhà của tỷ thật là đẹp, sau này ta có thể thường xuyên đến chơi được không?”

 


Đọc truyện chữ Full