DocTruyenChuFull.Club

Nhập Số Chương Để Tìm Chương VD: 200
Em Là Ánh Sao Của Đời Anh
Chương 11:   Không nói lời từ biệt 06

Editor: Saki  | Beta-er: Kỳ Giản Niệm

Hình Tín Hàm vừa cúp điện thoại thì Cáp Thu lập tức hỏi: “Bác sĩ Tô thế nào?”

Kỳ Kỳ ngồi cạnh vô lo vô nghĩ nói: “Là bác sĩ Tô lần trước làm phẫu thuật viêm ruột thừa cho chị Hàm ấy chị! Trông đẹp trai lắm, nhưng vẫn không đẹp bằng anh Xuyên nhà em!”

Hình Tín Hàm: “…”

Cáp Thu: “…”

Cả hai đều không để ý đến Kỳ Kỳ đang si mê Diệp Trường Xuyên, Cáp Thu quay sang hỏi Hình Tín Hàm: “Hiện tại em với cậu ấy…?”

Hình Tín Hàm nói: “Không ạ.” Cô hơi bất đắc dĩ vuốt tóc, “Tụi em chỉ là bạn thôi, anh ấy không tệ, tính tình tốt, rất thú vị. Hơn nữa, anh ấy đang giúp em trị chứng khó ngủ.”

Cáp Thu và Kỳ Kỳ đều biết chất lượng giấc ngủ của Hình Tín Hàm trước nay rất kém, khó khăn lắm mới chìm vào giấc ngủ được, cứ đến nửa đêm là lại tỉnh giấc, buổi sáng thì dậy rất sớm, thiếu ngủ trầm trọng.

Lúc này nghe cô nói vậy, Cáp Thu cũng không nói thêm gì nữa, chỉ bảo: “Tín Hàm, mấy năm nay sự nghiệp của em bắt đầu khởi sắc, em đừng để những chuyện khác làm chậm trễ sự phát triển của bản thân, hơn nữa trước đây lúc ký hợp đồng, công ty và chúng ta đã thỏa thuận rõ với nhau rồi, mấy năm này em không thể suy xét đến vấn đề tình cảm cá nhân được.”

“Đương nhiên, nói thì nói vậy, nhưng nếu như em thật sự có vấn đề gì, chị vẫn sẽ đứng về phía em, giúp đỡ em.”

Hình Tín Hàm cười, “Được rồi chị Cáp Thu, em hiểu ý chị mà, chị yên tâm đi.”

Nói xong Hình Tín Hàm lquay đầu sang một bên, thầm thở phào nhẹ nhõm, sau đó nhắm lại, bắt đầu giả vờ ngủ.

Lúc xe bảo mẫu sắp dừng lại, điện thoại của Hình Tín Hàm đột nhiên lại vang lên, cô nhìn chữ “Bác sĩ Tô” đang hiển thị trên màn hình điện thoại, lại liếc Cáp Thu và Kỳ Kỳ đang chuẩn bị đồ xuống xe, cực kỳ bình tĩnh nhận máy.

Hình Tín Hàm không lên tiếng, Tô Nam nói: “Cô nhìn sang bên kia đường đi.”

Đúng lúc này, xe bảo mẫu cũng dừng ở ven đường, Hình Tín Hàm lập tức quay đầu lại, nhìn thấy Tô Nam đang ngồi trong xe vẫy tay với cô.

Hình Tín Hàm nhìn anh qua cửa sổ xe, mỉm cười. Lúc này Cáp Thu đã xuống xe rồi, đang chờ lấy hành lý ra, thấy Hình Tín Hàm vẫn ngồi yên không nhúc nhích, cô ấy gõ cửa xe, nói: “Tín Hàm, đi thôi.”

Lúc này Hình Tín Hàm mới nói với Tô Nam: “Tôi phải đi rồi.”

“Đi đi.”

Cô khẽ cắn môi, nói: “Tạm biệt.”

Sau đó cúp điện thoại, đeo kính râm vào, đi xuống xe bảo mẫu.



Khi được nhân viên công tác hộ tống vào sân bay, Hình Tín Hàm giả vờ vô tình quay đầu lại khi nghe tiếng la hét của người hâm mộ, tranh thủ nhìn về phía Tô Nam.

Anh vẫn đang nhìn cô.

Hình Tín Hàm xoay người lại, tiếp tục đi về phía trước, khóe miệng cong lên, vừa nhìn đã biết tâm trạng rất tốt.

Cô vừa đi vừa cúi đầu nghịch điện thoại di động, đúng lúc đi qua cửa kiểm tra an ninh, Hình Tín Hàm nhân lúc xếp hàng gửi một tin nhắn đi, sau đó tắt máy, cất vào túi.

Tô Nam đang định lái xe về, vừa khởi động xe thì nghe thấy tiếng chuông điện thoại “leng keng”, anh cầm điện thoại lên xem, mỉm cười.

Hàm Hàm: 【Bác sĩ Tô làm việc vất vả cả đêm rồi, mau về ngủ bù đi, cảm ơn anh đã đến tiễn tôi.】

Tô Nam trả lời:【Lại nợ em một lần, tôi sẽ nhớ kỹ, sau này đền bù cho cô hai lần.】

____

Địa điểm quay giai đoạn đầu của phim ở thành phố Hải, sau khi đoàn người Hình Tín Hàm xuống máy bay thì đến thẳng khách sạn đoàn làm phim sắp xếp.

Hình Tín Hàm tự xách đồ của mình về phòng, sau đó bắt đầu sắp xếp đồ, sắp xếp xong, cô ngồi xuống ghế nghỉ ngơi, tiện thể rót cho bản thân một ly nước.

Hình Tín Hàm cầm lấy điện thoại, ấn nút nguồn, phát hiện màn hình đen xì, lúc này mới nhớ ra mình quên mở máy, vì thế lập tức khởi động điện thoại.

Sau đó, tin nhắn của Tô Nam hiện lên.

Cô đọc xong tin nhắn thì bật cười, trả lời anh: 【Được, sau này anh có thời gian phải đền bù cho tôi đó.】

Gửi xong cô lại nhắn thêm cho anh: 【Tôi đến thành phố Hải rồi.】

Lúc này Tô Nam đang ngủ ở nhà, đương nhiên không thấy hai tin nhắn Wechat này.

Hình Tín Hàm vừa gửi tin nhắn cho Tô Nam xong thì có người gõ cửa phòng cô. Cô để điện thoại xuống, đi ra mở cửa, thấy Chu Sở Phong đứng ở ngoài. Hình Tín Hàm hơi bất ngờ, người đàn ông cười, “Lần này cô lại tới trước rồi.”

Hình Tín Hàm: “…”

Chu Sở Phong đưa một ít trà thơm trong tay cho Hình Tín Hàm, nói: “Ở đây nóng hơn thành phố Thẩm nhiều, cô uống chút trà thơm đi, có thể giải nhiệt đó.”

Dường như sợ Hình Tín Hàm không nhận, anh ta vỗ vỗ cái túi trong tay, cười nói: “Tôi cố tình mang tới chia cho mọi người đó.”

Lúc này Hình Tín Hàm mới nói cảm ơn rồi nhận lấy.



“Không cần khách sáo đâu.”

Sau khi Chu Sở Phong rời đi, Hình Tín Hàm đóng cửa phòng lại, đặt trà thơm sang một bên, cầm điện thoại lên nhìn, Tô Nam vẫn chưa trả lời.

Hình Tín Hàm không để ý chuyện này nữa, bắt đầu xem kịch bản, ngày mai chính thức quay rồi, cô vẫn muốn chuẩn bị đầy đủ một chút.

Buổi trưa, sau khi ăn cơm xong, Hình Tín Hàm không có việc gì làm nên dẫn Kỳ Kỳ đến địa điểm quay phim trường đại học thành phố Hải.

Bây giờ đang là thời gian nghỉ hè, trong trường học không có nhiều người lắm, Hình Tín Hàm có thể thoải mái đi dạo quanh sân trường, thật ra cô cũng mới tốt nghiệp đại học năm ngoái, Hình Tín Hàm nhớ lại thời đại học của mình, giống như một thước phim vẫn đang chạy.

Cuối cùng cũng không phụ sự mong đợi của mọi người, sau khi chăm chỉ làm việc bốn năm, rốt cuộc tài nguyên của cô cũng tốt lên.

Lúc trước, tài nguyên không tốt, cô không có quyền chọn kịch bản, chỉ có thể cố gắng hết sức diễn tốt vai mà mình muốn diễn, nhưng hiện tại, cô có thể chọn kịch bản, diễn nhân vật mình thích.

Hình Tín Hàm kéo Kỳ Kỳ đi lòng vòng trong trường rất lâu, sau đó đi đến sân thể dục, cô thích vận động nên chạy vài vòng làm nóng, cuối cùng cô đi đến một phòng học trống, ngồi xuống nghỉ ngơi với Kỳ Kỳ một lát, gần tối, lúc hai người sắp rời khỏi trường học, Hình Tín Hàm mới nhận được tin nhắn của Tô Nam.

Cô vui vẻ chụp ảnh hoàng hôn ở sân trường cho anh, nói: 【Tôi tới trường đại học thành phố Hải đi dạo một chút.】

Tô Nam: 【Cô đi một mình à?】

Hình Tín Hàm cười: 【Hai người, tôi đi cùng trợ lý.】

Tô Nam nhập một hàng chữ vào khung chat: 【Hy vọng sau này tôi có cơ hội đi cùng cô.】

Sau khi suy nghĩ, anh cảm thấy không ổn lắm, lại xóa đi, xuống giường đi tới chỗ Hạt Đậu anh vừa đón về sáng nay, nói với nó: “Hàm Hàm hãy luôn vui vẻ.”

Rồi nhấn nút tin nhắn thoại, Đậu Tử hăng hái nói: “Hàm Hàm hãy luôn vui vẻ! Hàm Hàm hãy luôn vui vẻ!”

Nghe Hạt Đậu nói, mặt mày Hình Tín Hàm rạng rỡ ý cười, cô đưa điện thoại đến bên miệng, nhẹ giọng nói: “Hàm Hàm rất vui vẻ.”

Đồng thời, Tô Nam gửi cho cô một tin nhắn Wechat khác: 【Hạt Đậu nhớ cô.】

Tôi cũng vậy.

 

------oOo------

 

Đọc truyện chữ Full