DocTruyenChuFull.Club

Nhập Số Chương Để Tìm Chương VD: 200
Không Là Bè Bạn Bình Thường
Chương 38

*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.

Sáng nay, Chu Chức Trừng đến văn phòng, hơn một giờ sau Giang Hướng Hoài mới thay quần áo xong thong thả đến theo.

Diệp Bạch lén lút hỏi Triệu Diên Gia: “Sao anh với luật sư Giang lẻn khỏi nhà luật sư Chu vậy? Tôi thấy hết!”

Triệu Diên Gia bị dọa nhảy dựng, chỉ lắc đầu không dám nói gì.

Chu Chức Trừng đang giải quyết vụ măng chua nhà làm của ông họ Hà Kim Tự bị mấy người chống hàng giả chuyên nghiệp gây khó dễ.

Cô đã gọi điện cho người đàn ông kia nhiều lần nhưng ông ta không trả lời hoặc không tiếp chuyện. Cô thêm tài khoản wechat, nói rõ ý định mình đến nhưng bên kia cũng không chấp nhận.

“Em xác định người kia là đánh hàng giả chuyên nghiệp* sao?” Giang Hướng Hoài hỏi. (“职业打假人”(Professional extortioner for fraud fighting)dùng để chỉ một loại tác nhân dân sự. Do thực phẩm giả, kém chất lượng, độc hại, độc hại tràn lan nên người dân bình thường không thể nhận biết và bảo vệ quyền, lợi ích của mình. Nhiều người tự tìm hiểu những kiến ​​thức pháp luật liên quan và áp dụng chủ động thông qua các kênh hợp pháp, trấn áp hàng giả, hàng kém chất lượng lưu hành trên thị trường sẽ làm trong sạch môi trường tiêu dùng thị trường. Theo ) 

Anh đùa, “Lần đầu tiên anh thực hiện mô phỏng phiên tòa ở trường, đối phương công kích bên anh, thân là luật sư, trong tình hình chưa đủ chứng cứ không được tùy ý dán nhãn người khác.”

“Đây không phải là lần đầu tiên Lưu Tuấn đánh hàng giả, trước đây quầy tạp hóa của mệ cũng bị hắn tố cáo.” Chu Chức Trừng bất đắc dĩ, “Huyện thành lạc hậu, ý thức bản quyền tương đối lạc hậu, nhiều người hoàn toàn không biết đến những thương hiệu và cũng không quan tâm nhãn hiệu.”

Triệu Diên Gia hiểu ra, đột nhiên lấy một chai Lôi Bích* và một lon nước dừa, giận dữ: “Em uống gần hết rồi mới phát hiện ra hàng nhái.” (Chú thích: Lôi Bích, nhái giống Sprite) 



Giang Hướng Hoài hỏi: “Mua ở tiệm của mệ Thái à?”

“Cửa hàng tiện lợi dưới văn phòng luật.”

Chu Chức Trừng nhấn mạnh: “Từ 5 năm trước, tiệm của mệ không bán những mặt hàng này nữa, trước kia mệ không biết đó là hàng giả, mấy người bán hàng đến bán thì bà nhập. Sau đó Lưu Tuấn mua một thùng, không lâu sau quay lại bắt đền, còn đem theo bản Luật an toàn thực phẩm. Lúc đó ôn còn nằm viện, tôi còn đang chuẩn bị về Nam Nhật, lúc đó có mỗi mình mệ ở nhà.”

Cô kể tiếp: “Hắn nói với mệ rất nhiều, nào là thực phẩm giả, kém chất lượng, không đảm bảo tiêu chuẩn an toàn thực phẩm. Hắn đòi bà bồi thường gấp 10 lần theo quy định pháp luật. Nếu giá trị dưới 1000 tệ thì phải trả 1000 tệ. Lúc đó mệ rất giận, cầm chổi đuổi hắn ra ngoài.”

“Rồi sao?” Triệu Diên Gia hưng phấn bừng bừng, “Luật sư Chu, có phải chị giúp mệ giải quyết, không bồi thường một xu, thắng kiện không?”

Chu Chức Trừng cười hỏi lại: “Cậu cảm thấy có thể phản kích từ đâu?”

Giang Hướng Hoài nhắc cậu: “Người đó chỉ mua một thùng, phù hợp thói quen tiêu dùng thông thường của người tiêu dùng. Nói cách khác, dù cho hắn ta là biết giả vẫn mua hàng giả, tòa án vẫn ủng hộ lực lượng chuyên nghiệp đánh hàng giả.”

Triệu Diên Gia nghe xong thất vọng: “Vậy cuối cùng đành phải bồi thường cho hắn 1000 tệ sao?”

“Đúng rồi, tuy mệ không biết đó là hàng giả, nhưng vẫn phải chịu trách nhiệm.” Chu Chức Trừng nói thêm, “Hơn nữa vì tránh bị Cục công thương sau này phạt tiền, tôi còn bảo mệ vứt hết mớ hàng mới nhập kia, mất một số tiền vì hàng giả, bà giận tới mất ngủ mấy tuần liền. Nhưng xem như ngã một lần khôn hơn một chút, từ đó về sau bà nhập hàng theo đường chính quy, hơn nữa những thực phẩm giả này không đạt tiêu chuẩn, dễ gây ảnh hưởng sức khỏe.”

“Vậy Lưu Tuấn từ 5 năm trước đã đi theo con đường đánh hàng giả?” Giang Hướng Hoài hiểu ra.

“Vâng, các huyện, trấn rất nhiều sản phẩm giả, do nhận thức về bản quyền kém, cũng vì khả năng tiêu thụ tương đối thấp, đây là hiện trạng cơ bản của thị trường đáy. Vì thế hắn dựa vào hình thức bảo vệ quyền lợi với chi phí thấp mà thu được lợi nhuận bồi thường cao.” Chu Chức Trừng chớp mắt, “Luật An toàn thực phẩm chắc bị hắn lật đến nát, số vụ kiện của hắn còn nhiều hơn cả tôi.”

“Không ai tố cáo hắn bị nghi ngờ tống tiền sao?”

Chu Chức Trừng đưa những vụ án mà Lưu Tuấn thực hiện cho Giang Hướng Hoài xem: “Hắn đã khởi kiện hơn một nghìn vụ án, một số được tòa án xử thắng, có vụ bị bác bỏ, một số giải quyết qua thương lượng. Hắn nhận tiền bồi thường, hòa giải của người bán thì rút đơn kiện, tòa án huyện vì hắn khởi kiện nhiều lần cũng đã có cảnh cáo.”

Triệu Diên Gia nhíu mày: “Nhưng lần này hắn đánh hàng giả 3 không đến tận một ông cụ bán đồ nhà làm thì quá mất đạo đức.” Cậu lại hỏi, “Măng chua có phải là sản phẩm nông nghiệp sơ chế ăn liền không?”

“Theo đúng luật thì măng chua không phải là nông sản sơ chế.” Chu Chức Trừng trả lời.

Triệu Diên Gia thở dài: “Vậy là bồi thường 1000 tệ?”

Chu Chức Trừng không trả lời thẳng, chỉ nói: “Hiện giờ cứ phải liên lạc với Lưu Tuấn trước đã.”

Lục Hợp thuộc luật, sau khi mọi người nói xong thì mới nói với Triệu Diên Gia: “Cho dù là sản phẩm nông sản sơ chế thì trái cây và đồ ăn tự làm của ông cụ cũng không được bán tùy tiện. Sản phẩm nông nghiệp sơ chế tuy không cần giấy phép sản xuất, giấy chứng nhận nhưng vẫn phải có sự kiểm tra của cơ quan an toàn thực phẩm, cũng phải được bán ở chợ nông sản được chỉ định.”

Anh ta ăn ngay nói thật, tiếp tục giải thích: “Măng chua là sản phẩm đã qua gia công, ông cụ tự làm đi bán, nói đúng ra chính là bán sản phẩm 3 không trái pháp luật.”

Diệp Bạch à lên: “Vậy theo anh nói, anh đi báo cảnh sát bắt hết mấy ông cụ bà cụ bày bán hải sản, bán rau của nhà mình ở ven đường đi.”

Lục Hợp cau mày: “Cô là người học luật, cô không hiểu luật pháp sao? Nói chuyện như dân mù luật vậy.”

Diệp Bạch: “Tôi học không giỏi bằng anh nhưng tôi biết cái gì cũng nói đến luật pháp thì không có tình người, pháp luật không thể giải quyết tất cả vấn đề.”

Triệu Diên Gia không đứng về phe ai, chỉ buồn bã: “Tôi nhớ đến một câu, luật pháp là điểm cuối cùng của đạo đức. Nếu không phải tội phạm thì cũng có thể là kẻ cặn bã.”

Diệp Bạch cười ha ha: “Có phải anh nhìn lén xem bài tôi chia sẻ không? Anh đã nắm được tinh túy, luật sư Triệu!”

Lục Hợp cười lạnh, anh đã sớm biết hai kẻ dốt nát này đều như nhau.

Chu Chức Trừng cảm thấy cả hai quan điểm đều có giá trị, nhưng Lục Hợp là sinh viên ưu tú lại thiếu kinh nghiệm thực tiễn tư pháp ở những địa phương nhỏ và sự đồng cảm cần có, pháp luật đôi khi cần một chút nhân văn và ấm áp.

Sư phụ cô Hà Khai Luân thường xuyên bị giới tinh anh học viện xem thường.

Năm đó ông được hiệp hội luật sư địa phương mời tham dự cuộc họp chia sẻ nhỏ. Những vụ án ông từng giải quyết cơ bản là nhỏ, có lẽ là trọng tình hơn nguyên tắc pháp lý nên khi chia sẻ, ông tránh lý giải về mặt pháp lý với những người chuyên nghiệp mà kể rất nhiều về những “món súp gà” nhẹ nhàng của pháp luật, tự mình cảm động đến bật khóc. (Chú thích: Súp gà cho tâm hồn – Chicken Soup For the Soul – đại khái là những bài viết chữa lành tâm hồn)

Chu Chức Trừng ở bên dưới vỗ tay cổ vũ cho ông, nghe luật sư bên cạnh mỉa mai: “Luật sư này chỉ biết đón ý nói hùa bán tình cảm cho công chúng thôi sao? Một luật sư tốt cần sự lý trí và chuyên nghiệp.”

“Anh ta thậm chí còn không hiểu luật, có lẽ lên tòa cũng là cái kiểu này, không nói chứng cứ, chỉ làm tên diễn thuyết lừa tình xúi bẩy.”

“Lần trước tôi lên tòa gặp một luật sư diễn viên như thế. Anh ta diễn trò giỏi nhất phòng xử án, khóc lóc nước mắt nước mũi nhòe nhoẹt, lừa dối người ngoài nghề và đương sự. Luật sư này bằng cấp cũng rất khủng khiếp, chắc chắn không từng học chuyên nghiệp, một công nhân xưởng giày nửa chừng đổi thành luật sư, đúng là giờ ai cũng làm luật sư được.”

Lúc ấy cô nghe được giận đến mức suýt mất bình tĩnh, tranh chấp với người khác.

Chu Chức Trừng lặng lẽ thở dài, lấy lại tinh thần.

Mấy người Diệp Bạch đi ra ngoài, Giang Hướng Hoài nhìn ly nước của cô đã cạn, rót cho cô một ly: “Uống nước đi.”

Cô ôm ly nước uống từng ngụm nhỏ.

Giang Hướng Hoài cúi đầu nhìn, xoa đầu cô hỏi: “Em đang nghĩ lời mấy người Diệp Bạch nói sao?”

“Ừ, tôi chỉ nghĩ…” Chu Chức Trừng thả ly nước xuống, nghiêm túc: “Nếu nghề luật sư chỉ cần khả năng tra cứu điều khoản, phân tích pháp luật thì sớm hay muộn gì cũng bị Al thay thế. Điểm đặc biệt của luật sư là họ không phải cỗ máy pháp luật mà là những người làm pháp luật sống động.”

Đây là câu trả lời khi Hà Khai Luân bị các luật sư khác coi thường.

Giang Hướng Hoài cười khẽ, cảm thấy dáng vẻ nghiêm túc của cô rất đáng yêu.

Chu Chức Trừng nhìn anh: “Luật sư Giang không nghĩ vậy sao?”

Giang Hướng Hoài lắc đầu: “Anh chỉ là cỗ máy kiếm tiền ở thị trường tư bản, không hiểu gì, cần luật sư Chu chỉ dẫn.”

Luật sư Chu mặt không biểu cảm: “Vậy từ giờ anh bắt đầu phân loại hồ sơ án cũ, đọc án cũ đi.” Giống như mọi thực tập sinh ở các văn phòng tố tụng đều như vậy.

Giang Hướng Hoài không phản đối, lấy mấy hồ sơ trên kệ mà anh thấy hứng thú, ngồi trên sô pha đọc từng bảng cáo trạng, bào chữa, đại diện mà cô viết, trật tự, logic, văn từ tao nhã, hình thức đẹp đẽ.

Trừng Trừng đúng là gì cũng giỏi.

Ngoại trừ hiện giờ đối xử với anh không tốt.

Anh tập trung vào trong đó, tưởng tượng rằng mình đã trải qua 5 năm này cùng cô, nhìn cô từ một thực tập sinh tố tụng nhỏ đến luật sư Chu bây giờ, dẫm lên từng dấu chân cô đã qua, bù đắp những thiếu sót mấy năm nay.

Chu Chức Trừng nhìn thoáng qua anh đang xem hồ sơ, tự dưng có cảm giác nghèn nghẹn khó hiểu. Anh chỉ ở Nam Nhật mấy tháng mà lại giả vờ nghiêm túc thế kia, như thể anh đang định làm tố tụng ở Khai Luân vậy.

Ý nghĩ này vừa lóe lên, cô cảm thấy hoang đường.

Ai lại vứt bỏ thân phận cộng sự ở một công ty lớn chuyên về phi tố tụng, bắt đầu lại từ đầu với tư cách luật sư tố tụng ở một huyện nhỏ?

*

Tối thứ bảy, buổi phát sóng trực tiếp vẫn như trước, kết nối ngẫu nhiên với người xem, giải đáp thắc mắc cho họ, điểm khác biệt duy nhất tối nay là phòng phát sóng có thêm 3 anh chàng đẹp trai, lượng người xem tăng vọt.

Diệp Bạch là người dẫn chương trình, duy trì trật tự nói: “Chào mừng mọi người đến với phòng phát sóng trực tiếp tình cảm hôn nhân gia đình Khai Luân. Các bạn thật sự cần tư vấn về các vấn đề pháp lý, chúng tôi sẽ trả lời ngẫu nhiên câu hỏi của các bạn, vui lòng không chiếm dụng cơ hội tư vấn của người khác. Được rồi, bây giờ chúng ta bắt đầu.”

Người xem phát sóng trực tiếp đa phần là phụ nữ, người kết nối đầu tiên cũng là nữ, cô nói: “Luật sư, tôi với chồng đều có tài sản riêng sau khi kết hôn. Thời gian đầu tôi chăm sóc con nên không ra ngoài làm việc, năm nay mới bắt đầu đi làm. Lương chồng tôi cao hơn tôi rất nhiều, năm nay anh ta dự định mua nhà, bảo tôi góp một phần tiền nhưng tôi không có tiền, anh ta nói sẽ viết tên cha mẹ anh ta vào nhà, không ở cùng tôi nữa. Bây giờ tôi ly hôn với anh ta được không?”

Triệu Diên Gia bây giờ không thể so với trước, xứng danh là người thanh niên lăn lộn hô mưa gọi gió ở tổ chức tình báo tại tiệm tạp hóa Mai Mai, vừa nghe là nắm bắt được trọng tâm: “Tất nhiên là bây giờ không thể ly hôn rồi. Chồng cô sắp mua nhà, có muốn ly hôn cũng phải đợi anh ta mua nhà xong, mua xong chính là tài sản chung trong hôn nhân, cô ly hôn có thể được chia căn nhà này.”

“Anh ta không mua nhà thì tôi không thể chia tiền thẳng được sao?”

Triệu Diên Gia không cần nghĩ ngợi: “Được thì có thể được, nhưng mà cô không biết tình trạng tài chính hiện tại của anh ta. Mua nhà rồi ly hôn, ít nhất cô có thể biết giá cả nhà trong tài sản của anh ta, có thể nhận được tiền mua nhà khi ly hôn.”

“Còn nhà đó viết tên cha mẹ anh ta thì sao?”

Lục Hợp bổ sung: “Sau khi kết hôn, khi mua nhà chồng cô để cha mẹ đứng tên, nếu muốn giành nhà khi ly hôn thì phải chứng minh số tiền bỏ ra là của hai vợ chồng cô cùng đóng góp, là tài sản chung của hai người. Ví dụ như cung cấp bảng lương của chồng cô.”

“Nhưng lương chồng tôi được chuyển trực tiếp vào thẻ của bố anh ta.”

Mọi người im lặng.

Triệu Diên Gia chọn một câu trên làn đạn* nói: “Có người nói, bàn tính khôn khéo của chồng cô đánh đến nỗi tôi ở Châu Phi còn nghe thấy.” (Chú thích: Làn đạo là những dòng bình luận chạy trên màn hình trong những buổi phát sóng trực tiếp.)



Chu Chức Trừng: “Chỉ cần có thể chứng minh đó là tiền lương của chồng cô thì chính là tài sản chung của vợ chồng.”

Người phụ nữ tiếp theo hỏi về quyền nuôi dưỡng con: “Con trai tôi hơn 1 tuổi, luôn là tôi chăm sóc. Nhưng bây giờ ly hôn thì chồng tôi muốn giành quyền nuôi con. Luật sư, có cách nào để tôi giành được quyền nuôi dưỡng con không?”

Diệp Bạch nói: “Đứa trẻ chưa đầy 2 tuổi, người nuôi dưỡng chính là cô thì khả năng cao sẽ được giao cho mẹ.”

“Nhưng trước đó chúng tôi có hòa giải trước khi ra tòa, chồng tôi thuê luật sư, lúc đó luật sư cố tình chọc tức tôi, tôi kích động quá mức nên bị thẩm phán mắng. Chồng tôi nói với thẩm phán tôi bị tâm thần, tuy tôi không có bệnh nhưng liệu có ảnh hưởng quyền nuôi dưỡng con của tôi không?”

Chu Chức Trừng kiến nghị: “Cô có thể mời luật sư, nếu muốn nói gì nặng nề ác ý, cô có thể để luật sư thay thế cô giải thích, để người đó làm kẻ xấu. Giống như luật sư mà chồng cô thuê vậy. Cô không cần tự mình mắng chửi người khác, đặc biệt ở trên tòa án, rất dễ khiến thẩm phán có ấn tượng không tốt với cô.”

Mấy luật sư nghe vậy đều bật cười, rất có lý. Đôi khi tìm luật sư chính là để luật sư thay mình làm những việc mình không muốn, bị người khác mắng mỏ.

Đọc truyện chữ Full