Vì Chu Chức Trừng bị thương chân nên hoạt động ở Trung tâm cải tạo thiếu niên cũng dời sang tuần sau, hai ngày này cô dành thời gian viết tài liệu, làm tư vấn tại văn phòng.
Mấy hôm trước Hà Khai Luân dẫn vợ về quê vợ dự tiệc cưới, bây giờ ông mang kẹo cưới, hoa quả do họ hàng ở quê trồng lên văn phòng luật. Ông không có mặn mà với sự nghiệp, cũng đến tuổi, đã sắp xếp nghỉ hưu sớm, chỉ thỉnh thoảng mới giả vờ lão đại đến nhận một hai vụ án.
Diệp Bạch đun nước sôi chuẩn bị pha trà, Hà Khai Luân lấy một túi trà nhỏ đưa cô, bí mật: “Họ hàng tặng trà quý, có mấy túi thôi, con pha mời mấy đại luật sư của Minh Địch uống.”
Ông lại nhìn cửa văn phòng hỏi: “Trừng Trừng ở bên trong làm việc à?”
“Dạ phải.”
Ông cũng không hỏi lại, lột quả bưởi ruột đỏ, khoe với ba người Minh Địch: “Mấy cậu từng thấy quả bưởi hồ lô này chưa? Chua chua ngọt ngọt, là cống phẩm thời xưa đấy.”
Triệu Diên Gia nghe thấy quen quen: “Ôn của luật sư Chu trước kia cũng nói có món ăn là cống phẩm.”
“Chúng tôi có rất nhiều cống phẩm, nhìn nhãn này xem, hạt nhỏ, thịt trong, giòn ngọt. Ăn nhiều lên đi, tiếc là mùa này không có vải với me mận, ngon ngọt lắm.”
Hà Khai Luân chia kẹo cưới cho mọi người, ông còn mang theo một bánh nhân thịt ở quê lên, là quà của nhà gái tặng lễ khi mừng tiền, bên trong chủ yếu là thịt mỡ và đường. Triệu Diên Gia cắn một miếng suýt phun ra.
Hà Khai Luân làu bàu: “Thế hệ mấy cậu sung sướng quá, lúc nhỏ nếu nhà mà có cái bánh này thì một miếng nhỏ có thể ăn hơn nửa tháng.”
Triệu Diên Gia không dám đụng vô bánh nhân thịt nữa, chỉ ăn nhãn đến no. Cậu thoải mái ngả người trên ghế, nhìn ra ngoài cửa sổ bầu trời trong xanh đến mức không giống thế giới thực, mây trắng tựa bông, gần ban công lầu hai là một cây mộc lan trắng, xanh của lá, xanh của nước biển và xanh bầu trời nối tiếp hòa vào nhau, dưới phố thoảng đến mùi mì thịt kho và mì tương.
Cậu cảm khái: “Làm một kẻ phế vật trong mắt thiên hạ thật thoải mái, chẳng trách luật sư Chu phải quay về đây làm việc.”
Diệp Bạch liếc cậu, không cho cậu uống trà: “Anh có biết nói chuyện không vậy? Anh nói luật sư Chu là phế vật? Anh biết cô ấy làm bao nhiêu việc không?”
Triệu Diên Gia không có ý đó, cậu quýnh lên: “Tôi chỉ tiếc thay chị ấy, cảm thấy chị ấy thích hợp nơi xa hơn.”
“Trước kia tôi cũng nghĩ vậy.” Hà Khai Luân nói, “Văn phòng luật này của tôi trước kia rất nhỏ, đâu có triển vọng tương lai gì, con bé học ở trường tốt lại về đây làm việc cũng không sợ bị người ta chê cười. Con bé với anh nó đều đến Bắc thành học đại học, ai mà không ngưỡng mộ con bé giương cánh bay cao.”
Ông không ngại nhắc đến quá khứ của mình: “Tục ngữ nói, thích đua mới có thể thắng, tôi cũng coi như từng tranh đua, tuổi trẻ đã làm việc chăm chỉ ở rất nhiều công trường, nhà xưởng, cũng không học hành gì mấy. May là bắt kịp thời đại, thi qua kỳ thi tư pháp, trở thành luật sư. Bây giờ mọi người phải học qua đại học mới có thể tham gia kỳ thi tư pháp đúng không? Lúc xưa chúng tôi không phải vậy.”
Ông nhìn một vòng quanh văn phòng luật của mình, tràn đầy cảm xúc: “Trước kia tôi chỉ có một văn phòng nhỏ, ở cửa treo tấm biển viết tay. Tôi và một luật sư khác làm việc, tự mình đi kiếm khách, tự lên tòa, công việc làm nhiều nhất là viết đơn khiếu nại, thỏa thuận ly hôn, mỗi việc được mấy chục đồng.” Ông biết người biết ta, cười mấy tiếng, “Cái loại văn phòng luật nhỏ này, mấy sinh viên trường top các cậu chắc chắn rất khinh thường.”
Lục Hợp mặt bình tĩnh, tựa như hoàn toàn không nghe họ nói chuyện.
Triệu Diên Gia gãi gãi đầu: “Cháu không coi thường, chỉ là chưa từng thấy thôi.”
“Đúng rồi, cậu chưa thấy qua nhưng lại là văn phòng luật phổ biến nhất của Trung Quốc. Ở rất nhiều quận huyện, ở cấp luật cơ sở, chính là những văn phòng luật nhỏ và những luật sư trẻ đang nỗ lực thực hiện giấc mơ pháp trị Trung Quốc.” Hà Khai Luân mỉm cười, “Giống như người dân chúng tôi ở đây, họ nghe không hiểu thuật ngữ pháp luật, là người làm công việc pháp lý, giao tiếp với họ đòi hỏi sự kiên nhẫn lắng nghe, nhiệt tình giải thích và hưởng thụ giá trị trợ giúp người khác hơn là tri thức pháp luật uyên bác. Trừng Trừng có cả hai, cho nên sau đó tôi không tiếc thay con bé nữa Con bé ở huyện Nam Nhật tìm được ý nghĩa và hạnh phúc với tư cách luật sư của mình, được tin tưởng, được yêu cầu, dũng cảm không sợ, ai nói đó không phải là sự lựa chọn tốt chứ?”
Lục Hợp mím môi không nói gì, vẻ mặt suy tư.
Triệu Diên Gia cầm chiếc quạt điện nhỏ thổi bay tóc mái, nói: “Vậy cũng đúng.”
“Còn có một nguyên nhân, tình cảm của luật sư Chu và ôn mệ con bé tốt, ai nói thành phố lớn nhất định phải tốt đâu? Ánh trăng tha hương không bằng ngọn đèn nhỏ chốn quê nhà.” Diệp Bạch bổ sung.
Hà Khai Luân không hút thuốc, chỉ ngậm điếu thuốc trong miệng, giọng lúng búng: “Người xưa thường nói, “tri túc thường lạc” (biết đủ là vui), kiếm nhiều tiền cũng vô nghĩa, cuộc sống quan trọng hơn.” Ông nói đến đây thì tạm dừng, lại nở nụ cười, “Dĩ nhiên nếu tôi kiếm được mấy triệu thì coi như tôi chưa nói gì.”
Diệp Bạch nghĩ hôm nay quay video, đang điều chỉnh chân máy và ống kính, nghe vậy nói ngay: “Chủ nhiệm Hà, vậy tăng lương cho cháu đi.”
“Tìm luật sư Chu của con đi.” Hà Khai Luân không quan tâm chuyện này, “Không phải tuần này Hà Nghiên Minh luôn nhờ con làm việc sao? Bóc lột như vậy, chú kêu nó phát bao lì xì cho con.”
Diệp Bạch vui vẻ: “Cảm ơn chủ nhiệm Hà, hôm nay đầu chủ nhiệm Hà không hói.”
Hà Khai Luân cười, vờ muốn gõ cô.
Cô vội vàng xin tha: “Đừng đừng đừng, tụi con sắp quay video, tài khoản trực tuyến tình cảm hôn nhân của văn phòng luật Khai Luân sắp đổi mới.”
“Hà Nghiên Minh không ở văn phòng, quay ai?”
“Giang Par!”
Nhân lúc Diệp Bạch chuẩn bị, Giang Hướng Hoài đi uống ly café, đêm qua anh ngủ không ngon, dưới mắt có quầng thâm. Giấc ngủ anh chưa bao giờ ngon, không phải mất ngủ thì là nằm mơ quá nhiều thứ.
Anh ra ban công hít thở không khí, Hà Khai Luân cũng theo anh ra ngoài, tay ông cầm tách trà, cười nói: “Tôi cứ tưởng luật sư lớn thì không ra mặt, không ngờ cậu còn chấp nhận thu video thế này.”
Giang Hướng Hoài cười: “Chủ nhiệm Hà, giống như chú nói vậy, làm luật sư không phân biệt đắt rẻ sang hèn, kiếm tiền nhiều không có nghĩa là hơn người, cũng không có nghĩa nghiệp vụ cao cấp, tất cả đều cống hiến cho sự nghiệp pháp trị.”
Hà Khai Luân hài lòng gật đầu, sau đó mới nhận ra: “Từ từ, tôi nói vậy lúc nào?”
Đương nhiên là Giang Hướng Hoài bịa ra.
Anh không có cảm giác gì với sứ mệnh luật sư, đó chỉ là công việc cha truyền con nối, theo đuổi tham vọng của anh trai mình, một phần có thể làm việc kiếm tiền, làm luật sư không tố tụng, không dính dáng đến công bằng chính nghĩa, mỗi ngày chỉ giao tiếp với các nhà tư bản và tiền tài. Phi tố tụng phục vụ pháp nhân, nhưng sau lưng pháp nhân cũng là những người sống. Trong các giao dịch trên thị trường tư bản, người thắng duy nhất là những người ích kỷ tinh vi, có những hạng mục hoang đường đến buồn cười, rủi ro là hiển nhiên nhưng khách hàng yêu cầu luật sư thay họ khiển từ đặt câu, hạ thấp rủi ro trong quan điểm pháp luật, lừa dối các nhà đầu tư đem tiền đầu tư vào như bọt biển, không biết có bao nhiêu sản phẩm thông qua bao bì tinh xảo, giả dối mà nhanh chóng được hiện thực hóa.
Tất nhiên cũng có nhiều luật sư không tố tụng tuân thủ đạo đức nghề nghiệp, đóng vai trò là người gác cổng của thị trường tư bản.
Chỉ là anh không thích công việc này thôi.
Sau khi hoàn thành mơ ước trở thành cộng sự của anh trai, điều luôn chống đỡ tinh thần cho anh đột nhiên biến mất.
Anh rất muốn như trước đây, nằm trên giường, đầu gối lên đùi Trừng Trừng, mặt áp vào bụng cô, chờ cô nhẹ nhàng vuốt v e mặt anh, để anh nhắm mắt lại ngủ trong lòng cô. Anh có thể không cần là luật sư Giang, không cần là con trai út nhà họ Giang, chỉ là người cô yêu.
Vết thương đầm đìa máu do cha mẹ anh liên tục xé toạc những vết thương đang đóng vảy được cô chữa lành.
Khi đó anh hỏi cô: “Trừng Trừng, em cảm thấy chết đáng sợ không?” Anh phân vân muốn kể cô nghe nỗi đau vì cái chết anh trai mình.
Cô nghiêm túc suy nghĩ một lúc, nhưng không nghĩ ra gì sâu xa, thành thật nói: “Em không biết, chắc là đáng sợ, nhưng ký ức duy nhất về cái chết của em là từ thời tiểu học, lúc bà cố chết.”
“Em có khóc không?”
Cô gật đầu: “Có.”
“Đau lòng không?”
“Dĩ nhiên.”
Cô lại hơi xấu hổ: “Nhưng mà em trong đám ma vô ý bật cười. Đám ma của bà là hỉ tang, chết trong lúc ngủ. Ở chỗ tụi em tập tục tang lễ khá nhiều, khóc tang phải mấy ngày. Bà dì với mệ tranh đấu cả đời, thậm chí đến đám tang còn phải tranh ai có hiếu hơn. Vì vậy hai bà một người mời một người chủ tế, một người mời đội kèn xô na, còn mời người khóc thay. Làm lễ ba ngày, không ai còn khóc ra nước mắt, đại sư bảo em với anh trai lên ôm di ảnh bà cố khóc cho mọi người xem, nhưng mà em thấy mệ với bà dì hai người giả vờ khóc ngất ngã xuống đất, bên cạnh mấy người khóc thuê đang gào khan tên bà cố, em không nhịn được cười thành tiếng, anh trai em còn cười to hơn em, hai tụi em đều bị mắng.”
Một tiếng cười này, mười năm công đức không còn.
Anh cũng buồn cười, vùi đầu vào lòng cô, nghe giọng cô qua thành bụng, là một sự dịu dàng khác biệt: “Thật ra cái chết cũng không đáng sợ, trước kia bà cố nói với em, chết là xuống âm phủ xây nhà, bà bảo em nhớ đốt thật nhiều tiền giấy, quần áo, ngày lễ tết đến thăm bà, bà ở dưới sẽ phù hộ em.”
Giọng cô mang ý cười: “Bà mất lúc chúng ta chính thức hủy bỏ chôn cất, bà từng rất sợ, nói mình không sợ chết nhưng mà sợ sau khi chết sẽ bị hỏa táng giống như chiên hàu, bà không muốn thành bánh hàu chiên. Không biết cuối cùng bà có vui không, bà được chôn cất cùng chỗ với ông cố.”
Cô nói xong cúi xuống nhìn anh, đôi mắt sáng ngời, trong mắt cô phản chiếu hình ảnh của anh, chỉ có anh, anh vô cùng yêu cô như thế này.
Trên ban công, Hà Khai Luân uống cạn tách trà: “Tôi nghe nói cháu trai tôi với cậu là tình địch, tôi thấy cậu với Trừng Trừng không thích hợp. Người xưa nói, không nên lấy người cùng nghề, hơn nữa cậu có sự nghiệp ở Bắc thành, sự nghiệp của Trừng Trừng ở Nam Nhật cũng ổn định, ai nên từ bỏ?” Ông bỗng trừng mắt, “Cậu hẳn không phải là loại đàn ông muốn cô gái vì mình mà từ bỏ tất cả, hoặc là làm ông nội trợ chứ?”
Giang Hướng Hoài không trả lời câu hỏi của ông, anh nhìn về khu đô thị mới xa xa, hỏi: “Chủ nhiệm Hà, bên kia có mấy khu dân cư mới đang xây dựng ạ? Giá nhà tầm bao nhiêu?”
“Cỡ năm sáu ngàn, là do người ta đẩy giá lên. Ở chỗ chúng tôi, nhà tự xây vẫn thoải mái hơn, cậu nhìn bên kia dãy biệt thự tự xây đó, đều là do chủ Hoa kiều xây dựng đấy.” Hà Khai Luân đĩnh đạc, đột nhiên ông khựng lại, quay đầu nhìn anh, “Cậu muốn mua nhà chỗ chúng tôi?”
Giang Hướng Hoài cười không nói, nhưng vẻ mặt anh đã nói lên tất cả.
Bên trong Diệp Bạch đang gọi anh: “Luật sư Giang, nam chính mau đến đây đi, action, bắt đầu quay!”
Nhập Số Chương Để Tìm Chương VD: 200
Không Là Bè Bạn Bình Thường
Chương 33
Chương 33