DocTruyenChuFull.Club

Nhập Số Chương Để Tìm Chương VD: 200
Ái Phi Của Trẫm Chỉ Muốn Ăn Dưa
Chương 14: C14: Tiểu thuyết 18

Phải biết rằng nếu Yến Xu không phát hiện sớm, cảnh tượng này sẽ xuất hiện ở trên mặt nàng.

Nhẫn Đông giận đến mức mắng nàng ta xối xả ngay tại chỗ: “Là ai ra lệnh cho ngươi hại chủ tử như thế hả, còn không mau khai ra?!”

Lục Yên lại chỉ khóc lóc dập đầu với Yến Xu: “Xin quý nghi tha mạng, là do nô tỳ không cẩn thận nên mới làm đổ xút (1) vào trong nước thôi ạ…”

Nhẫn Đông không nhịn được nữa, bước lên đá nàng ta một đá: “Sắp chết đến nơi mà còn ráng cãi bướng!”

Yến Xu lại bắt đầu đắn đo suy nghĩ.

Nàng đã sớm biết việc mình bị những người khác ghen ghét rồi, có điều trong cung còn chia ra hai phe phái lớn là phe của Chu quý phi và phe của Ninh phi nữa, cho nên rốt cuộc lần này là do ai ra tay?

Đang nghĩ ngợi, nàng lại thấy Phú Hải bưng một cái rương vào.

Hai mắt của Yến Xu lập tức sáng rỡ, vội nói: “Phú công công tới đúng lúc lắm.”

Phú Hải cũng đã thấy tình hình trong điện, ông ấy vội hỏi: “Chỗ của quý nghi đã xảy ra chuyện gì vậy ạ?”

Yến Xu bảo Nhẫn Đông kể lại toàn bộ sự việc cho ông ấy nghe.

Phú Hải nghe xong cũng âm thầm cân nhắc.

Chuyện này đúng là không dễ xử lý chút nào ——

Chỉ sợ cho dù có điều tra ra người ra tay là ai thì Lý quý nghi cũng khó lòng mà chống chọi lại được.

Phải biết rằng, Chu quý phi có Thái Hậu chống lưng, Ninh phi lại có Trưởng công chúa làm chỗ dựa, không có ai là dễ chọc cả…

Đúng lúc này, ông ấy lại nghe Yến Xu nói: “Con nhóc này là do Nội Vụ Cục phân phối tới đây mấy hôm trước, cũng do ta quá ỷ y nên mới yên tâm để loại người này tới hầu hạ, nếu có ngày nào mà bệ hạ lại đây, không cẩn thận bị nàng ta hại thì phải làm sao bây giờ? Nghe nói tổng quản mới của Nội Vụ Cục còn chưa nhậm chức, thật không biết phải tìm ai giải quyết việc này nữa?”

Lời này làm Phú Hải hoảng sợ.

—— Nói cũng phải, tuy Lý quý nghi không chống lại được hai vị kia, nhưng ngài ấy có Hoàng Thượng chống lưng kia mà! Xem đi, mấy ngày qua có ngày nào mà ngài ấy không làm bệ hạ vui vẻ đâu cơ chứ!

Đêm đó Phan Lộc Hải bị cách chức, Nội Vụ Cục còn chưa tìm được tổng quản mới lên thay, cho nên mấy ngày nay đều do ông ấy tạm thời đảm nhiệm, nếu thế ông ấy chính là người quản lý việc này rồi còn gì?

Nghĩ đến đây, ông ấy vội nói: “Nếu quý nghi tin tưởng, chuyện này xin cứ giao cho nô tài xử lý là được.”

Yến Xu vừa lòng gật đầu: “Làm phiền công công rồi.”

Nói xong, nàng lại hỏi: “Không biết Phú công công đến đây là có chuyện gì?”

Lúc này Phú Hải mới nhớ tới chuyện chính, ông ấy vội vàng dâng cái rương trong tay lên, nói: “Bệ hạ sai nô tài đưa châu báu tới cho quý nghi ạ.”

Yến Xu sửng sốt: “Châu báu?”

Phú Hải gật đầu thật mạnh: “Quý nghi còn nhớ không, đêm qua bệ hạ có chơi ném mũi tên vào bình với ngài đấy. Có điều sau đó bệ hạ phải luôn túc trực bên người của Thái Hậu nương nương, mãi đến sáng nay mới rảnh rỗi, vừa lâm triều xong đã lập tức ra lệnh cho nô tài đưa châu báu sang cho ngài.”


Tiếc nuối của đêm qua và cảm giác bực bội ban nãy lập tức tan thành mây khói, Yến Xu vội nói: “Đa tạ bệ hạ ban thưởng.”

Hí hí, không ngờ đống tiền tài tưởng mất trắng kia lại có thể tự mọc cánh bay về, xem ra trí nhớ của hoàng đế cũng không tồi chút nào!

Nàng vội vàng bảo Nhẫn Đông nhận lấy, sau đó lại ban thưởng cho Phú Hải. Khà khà, có một rương châu báu nặng trĩu như này thì chút bạc vụn đó có nhằm nhò gì.

“Đa tạ quý nghi ban thưởng.”

Phú Hải nhận lấy bạc, trong lòng còn đang cân nhắc chuyện của Lục Yên, ai ngờ lại nghe Yến Xu nói: “Ta còn có một chuyện, không biết có nên nói ra hay không?”

Phú Hải vội nói: “Mời quý nghi cứ nói.”

Yến Xu ra vẻ thần bí, cố ý cho người xung quanh đi ra ngoài hết rồi mới nói: “Đêm qua lúc ở cung Từ An, Thái Hậu có hỏi thăm chuyện bệ hạ bị thương… Không biết việc này là ai truyền ra nữa, ta nhớ bệ hạ cũng không muốn bị người khác biết đến mà, đúng không? Công công là người quản lý khu vực cung Càn Minh, không biết công công có biết được tin tức gì hay không?”

Phú Hải sửng sốt.

Đêm qua Phú Hải không thể đi vào phòng ngủ của cung Từ An, cho nên hoàn toàn không rõ những chuyện xảy ra bên trong, lúc này ông ấy mới biết, thì ra ngay cả Thái Hậu cũng biết việc bệ hạ bị thương.

Bệ hạ chỉ kêu ông ấy đi lấy thuốc thoa vết thương mà thôi, còn cố tình ra lệnh không được để lộ ra bên ngoài…

Ôi ôi, việc này còn lớn hơn việc trước nữa đấy!

Phú Hải giật bắn người, vội vàng nói: “Mong quý nghi minh giám, nô tài cũng không dám rêu rao chuyện quan trọng như này ra ngoài đâu ạ.”

Yến Xu cười nói: “Tổng quản quá lời rồi, ngươi là người mà bệ hạ tin tưởng nhất, cho nên nhất định không phải lỗi của ngươi. Ta chỉ đoán mà thôi, dù sao cung Càn Minh cũng rất lớn, người nhiều tai mắt cũng nhiều, cho nên có khả năng sẽ xuất hiện mấy kẻ thích bàn tán lung tung cũng không chừng?”

Phú Hải lập tức hiểu ra: “Đa tạ quý nghi chỉ dạy, nô tài lập tức đi tra đây.”

Yến Xu gật đầu, nở nụ cười thiện lành: “Mau đi đi.”

Phú Hải bảo vâng, vừa lau mồ hôi lạnh trên trán vừa vội vã trở về cung Càn Minh.

~~

Tiễn Phú Hải đi xong, Yến Xu cũng không dám dùng người mới tới nữa, những chuyện hầu hạ bên người chỉ dám giao cho Nhẫn Đông và Liên Tâm đi làm.

Cũng may Phú Hải là người tinh tế, cho nên vội vàng gửi vài cô cung nữ đáng tin sang cho nàng sai bảo.

Thấy hệ thống không cảnh báo gì nữa, Yến Xu mới tạm thời yên tâm, chờ rửa mặt ăn sáng xong, nàng lập tức hí ha hí hửng mở rương châu báu ra kiểm kê tài sản của mình.

Hí hí, đừng thấy cái rương không lớn mà lầm nhé, đồ bên trong nhiều cực kỳ luôn, nào là trân châu đủ các kích cỡ từ lớn đến bé này, đá quý đủ mọi màu sắc này, bạch ngọc phỉ thúy mã não này, nhiều đến mức khiến người ta hoa cả mắt.

Quá chi là ưng cái bụng, nàng vui vẻ cất đống bảo bối về lại chỗ cũ, lấy giấy bút ra tiếp tục viết tiểu thuyết.

Không những không cần lo về vấn đề ăn uống mà còn có tiền, kế tiếp nàng chỉ cần cố gắng giữ được cái mạng, nhân tiện phát triển lý tưởng của mình là được, nói không chừng về sau nó còn được truyền lại cho đời sau thì sao.


Trái ngược với nàng, Vũ Văn Lan lại khá là bận rộn.

Bởi vì đã gần cuối năm, lại có thiên tai xuất hiện, cho nên buổi sáng hắn vừa gặp mặt quan viên các nơi đến kinh thành báo cáo công tác xong, buổi chiều lại phải tiếp tục an bài việc cứu tế hai vùng Xuyên – Kiềm cũng như bố trí binh lực, ba bữa một ngày đều chỉ ăn qua loa cho xong mà thôi.

Mãi cho đến ban đêm, hắn mới được nhàn rỗi một ít.

Vũ Văn Lan hỏi thăm về tình hình trong cung Từ An, Phú Hải lập tức bẩm báo: “Hôm nay Trương viện phán của Thái Y Viện vẫn luôn tự mình canh giữ trong cung Từ An, nghe nói bệnh tình của Thái Hậu nương nương đã có chuyển biến tốt đẹp, có điều vẫn phải nằm trên giường nghỉ ngơi.”

Vũ Văn Lan gật đầu: “Tối nay Trẫm vẫn sẽ qua chăm sóc cho Thái Hậu.”

Dứt lời, hắn lại thuận miệng hỏi thăm Phú Bảo – một tiểu thái giám khác: “Hôm nay Lý quý nghi đã làm những gì?”

Phú Bảo nói: “Khởi bẩm bệ hạ, hôm nay Lý quý nghi dậy sớm đi thăm Thái Hậu nương nương, sau đó thì ở luôn trong điện Cam Lộ không có ra ngoài, trong quãng thời gian đó cũng không có nương nương nào khác đến thăm ạ.”

Vũ Văn Lan lại nhíu mày.

Hắn thật sự không hiểu, rõ ràng cả ngày nàng ấy đều ru rú trong điện, hơn nữa gần như không giao lưu với người khác, vậy vì cớ gì mà nàng lại biết được nhiều tin tức linh tinh lang tang như thế?

Ban ngày, tâm trí của hắn đều đặt hết vào chuyện giang sơn đại sự, mà lúc này bởi vì rảnh rỗi, nỗi nghi hoặc lại bắt đầu lan tràn lấp kín trái tim Vũ Văn Lan, như thể có hàng trăm cái móng vuốt đang cào ngứa trong lòng, làm hắn đứng ngồi không yên.

Hắn nghĩ nghĩ, quyết định ra ngoài một chuyến.

Phú Hải vội vàng đuổi kịp, ông ấy vốn tưởng rằng quân vương muốn đi cung Từ An, ai ngờ đi được vài bước mới phát hiện, nơi hắn muốn đến lại là điện Cam Lộ.

Không sai, hiện tại Vũ Văn Lan chỉ muốn đi tìm hiểu xem rốt cuộc con nhóc kia đang ẩn giấu bí mật gì.

Điện Cam Lộ cách cung Càn Minh không xa, cho nên hắn không cần ngồi liễn mà chỉ đi mấy bước là đã tới rồi.

Hắn cố ý ra lệnh cho cung nhân trông cửa không cần lớn tiếng thông báo, chờ đến lúc đi vào trong điện, hắn mới phát hiện thì ra Yến Xu đang tắm gội trong phòng tắm.

Như thế cũng tốt, hắn ra hiệu cho cung nữ rời đi, sau đó một mình đi dạo trong điện và đánh giá chung quanh. Đang đi, hắn phát hiện trên chiếc bàn cạnh giường đất gần cửa sổ phía Tây có một xấp giấy, bên cạnh còn có bút và mực.

Ồ, đây là cái gì?

Hắn bước tới cầm trang giấy lên, phát hiện phía trên là những câu chữ được viết nối liền nhau.

Có điều… Nét chữ không được đẹp cho lắm, trông có vẻ rất cố sức.

Vũ Văn Lan thử đọc một ít, phát hiện đây không phải là những câu chữ bình thường mà hình như là một câu chuyện, trong đó có những đoạn đối thoại giữa các nhân vật cũng như miêu tả tình hình và cảnh vật xung quanh.

Hắn thử lật tìm trong đống giấy, cuối cùng cũng tìm được trang đầu của câu chuyện, cái tên mở đầu là —— “Tài Tử Phong Lưu Và Giai Nhân Xinh Đẹp”

Vũ Văn Lan: “…”

Hắn lại nhìn sang bên cạnh, ở đó có một chồng giấy đã viết xong, tiêu đề là: “Tướng Quân Nhiệt Huyết Và Quả Phụ Xinh Đẹp”.


Vũ Văn Lan: “…”

Sao toàn là phong cách này thế này?

Hắn thử đọc lướt qua xấp 《 Tài Tử Phong Lưu Và Giai Nhân Xinh Đẹp 》 đang cầm trong tay, phát hiện bên trong viết về một thư sinh gia cảnh bần hàn trùng hợp được lọt vào mắt xanh của một cô hoa khôi ở thanh lâu, hoa khôi thưởng thức tài hoa của chàng, cũng tặng vàng bạc giúp chàng có tiền lên kinh thi cử, thư sinh thi đậu Bảng Nhãn, nhưng lại vì con đường công danh mà cưới con gái của quan lớn trong kinh, vứt bỏ người tình thuở xưa của mình…

Vũ Văn Lan: “…”

Thư sinh, hoa khôi?

Kết hợp với chuyện tối hôm qua, hắn mơ hồ cảm thấy nguyên hình của thư sinh này có phần giống với Đại học sĩ Ngụy Như Chương của lầu Văn Hoa.

Đúng lúc này, tiếng nước róc rách trong phòng tắm đã ngừng lại, mỹ nhân vừa tắm xong khoác áo ngủ bước vào phòng ngủ.

Bốn mắt nhìn nhau, Yến Xu sợ đến mức suýt bay màu, theo bản năng gom kín phần vạt áo trước ngực: “Bệ hạ đến đây từ lúc nào vậy ạ?”

Vũ Văn Lan nhìn thoáng qua nàng, nói: “Trẫm chỉ vừa mới đến thôi.”

Ừm ừm, tóc mai hơi ướt, hai má ửng hồng, da như mỡ đông, quả là một hình ảnh vui tai vui mắt.

Có điều, nàng ấy che ngực làm cái gì?

Rõ ràng tối hôm qua hai người ngay cả hôn cũng hôn rồi.

Hắn có chút không vui, hỏi: “Sao nàng lại tắm gội sớm như vậy?”

Yến Xu nói: “Ban nãy thần thiếp viết chữ, không cẩn thận làm bẩn xiêm y cho nên mới đi tắm rửa và đổi một bộ khác ạ.”

Vũ Văn Lan thuận theo hỏi: “Những tờ giấy trên bàn này là do nàng viết à?”

Yến Xu thản nhiên gật đầu: “Đúng vậy, thần thiếp rảnh rỗi không có việc gì làm, cho nên quyết định viết tiểu thuyết giết thời gian.” Nói xong, nàng còn hỏi lại hắn: “Bệ hạ đã xem qua rồi ạ? Không biết ngài thấy thần thiếp viết như thế nào?”

Vũ Văn Lan nói: “Hơi tầm thường.”

Tầm thường?

Yến Xu lập tức cảm thấy không phục: “Chỗ nào là tầm thường, thần thiếp cả gan mời bệ hạ chỉ ra ạ.”

Vũ Văn Lan nhướng mày: “Loại cốt truyện bội ước lật lọng này rất thường thấy mà, không phải sao?”

Yến Xu bĩu môi: “Là do thần thiếp còn chưa viết xong đó chứ, bệ hạ chỉ mới đọc nửa đầu mà thôi.”

“Ồ?” Vũ Văn Lan lập tức tò mò: “Thế nửa phần sau như thế nào?”

Yến Xu hắng giọng đáp: “Về sau hoa khôi phát hiện mình bị phụ lòng, cho nên nàng ấy tự chuộc thân cho mình rồi dấn thân vào con đường buôn bán, nhờ mua may bán đắt nên gia sản càng ngày càng lớn, còn tìm được phu quân cho bản thân. Sau khi thành hôn, hai vợ chồng vẫn luôn tôn trọng lẫn nhau, cùng có với nhau một người con trai. Con trai họ có đầu óc thông minh, từ nhỏ hiếu học, sau khi lớn lên tham gia khoa cử lại đỗ cao, một đường thông thuận trở thành rường cột của triều đình.”

“Mà tên thư sinh kia bởi vì vàng đỏ mà nhọ lòng son, suốt ngày nịnh nọt, làm biết bao chuyện ác, về sau sự việc bại lộ, hắn rơi vào trong tay của con trai hoa khôi, lại thêm có minh quân đứng ra duy trì lẽ phải, cho nên thư sinh rốt cuộc cũng chịu quả báo, bị biếm làm dân thường. Hoa khôi thì lại ung dung sống qua ngày, cùng chồng mình ngao du khắp bốn bể.”

Vũ Văn Lan: “…”

Đúng là… nghe cũng mới lạ đấy.

Có điều… Hắn suy nghĩ trong chốc lát mới mở miệng nói: “Nhưng dựa theo luật pháp của triều đại, con của thương nhân không thể tham gia khoa cử mà.”


Yến Xu thiếu điều muốn trợn trắng mắt nhìn hắn: “Đây là hư cấu thôi ạ.”

Vũ Văn Lan không hiểu lắm: “Hư cấu là cái gì?”

Yến Xu đáp: “Hư cấu là một thế giới được bịa đặt ra mà thôi, không phải là thế giới thật, cốt truyện và nhân vật cũng là hư cấu hết đấy ạ.”

Hư cấu?

Vũ Văn Lan lại hỏi: “Sao đột nhiên nàng lại muốn viết những chuyện này?”

Yến Xu vội tìm cớ: “Trước đây thần thiếp có đọc qua tiểu thuyết, bây giờ nhân lúc nhàn rỗi muốn tìm chuyện giết thời gian, cho nên mới thử bắt tay vào viết ạ.”

Vũ Văn Lan lại tiếp tục thử: “Thế tên thư sinh trong câu chuyện này của nàng có nguyên hình không?”

Nguyên hình?

Yến Xu thầm nghĩ đúng là có đấy, nhưng tuyệt đối không thể để ngươi nhận ra, nếu để ngươi biết đây là Đại học sĩ Ngụy Như Chương của lầu Văn Hoa thì xong phim luôn.

Trong lòng nghĩ thế, nhưng ngoài miệng nàng lại cười nói: “Không phải bệ hạ cũng nói qua loại cốt truyện này rất đại trà sao, trước đây khi thần thiếp còn ở quê hương có nghe người ta kể qua chuyện như vậy, cho nên lấy ra biên soạn lại một ít.”

Quả nhiên là Ngụy Như Chương.

Vũ Văn Lan ngầm hiểu, chuyển ánh mắt sang quyển 《 Tướng Quân Nhiệt Huyết Và Quả Phụ Xinh Đẹp 》kia, bảo: “Trẫm xem quyển này thử.”

Nào biết vừa mới dứt lời, nàng đã chạy véo lại đây cầm hết đống bản thảo kia lên, hoảng loạn nói: “Quyển này… bệ hạ tạm thời đừng xem ạ.”

Vũ Văn Lan sửng sốt: “Vì sao?”

Yến Xu lắp bắp: “Do… do quyển này thần thiếp còn chưa viết xong.”

Vũ Văn Lan nhướng mày: “Nhưng quyển ban nãy cũng chưa viết xong mà, không phải sao?”

Dứt lời, hắn vẫn duỗi tay muốn cầm lấy.

Yến Xu lại vội vàng né tránh, tìm cớ bảo: “Không được đâu ạ, câu chuyện này không thích hợp để bệ hạ xem, nó dành cho phụ nữ xem thôi ạ.”

Má ơi! Quyển này là truyện 18+ đấy, lỡ hắn xem xong bị k1ch thích thì phải làm sao bây giờ?

Vũ Văn Lan: “???”

Tác giả có lời muốn nói:

Vị hoàng đế nào đó: Càng nói càng muốn xem, khụ khụ.

Yến Xu: ….Chẳng lẽ đây là kiểu người “cùi bắp mà cứ thích chơi” (2) trong truyền thuyết?

Vị hoàng đế nào đó:???

Chú thích:

1. Xút: Chính là NaOH đó, mọi người cứ lên google tìm hiểu thêm ha.

2. Cùi bắp mà cứ thích chơi: Thường dùng trong lĩnh vực game, chỉ kiểu người không giỏi chơi một game nào đó nhưng vẫn cứ đam mê chơi, đương nhiên vẫn có thể hiểu rộng hơn là “trình độ không có mà cứ thích làm”.


Đọc truyện chữ Full