Ánh trăng ngoài cửa sổ thật yên bình.
Cửa sổ thủy tinh không đóng chặt, một làn hương hoa nhẹ nhàng trong trẻo bay vào theo dọc khe hở, tấm rèm treo rủ xuống trên mặt đất bị gió nhẹ cuốn bay, vẽ những vòng tròn êm dịu trên mặt đất.
Một phần váy bị vén lên, vết thương ở chân đã tụ lại thành vảy, hiện rõ dấu vết thâm đen.
Thư Dao vươn tay nắm lấy góc áo của Lương Diễn.
Chiếc áo sơ mi họa tiết tinh xảo bị cô làm cho nhăn nhúm, Lương Diễn cúi đầu nhìn cô.
Trời cho anh một cơ thể với chiều cao, vóc dáng thật tốt. Anh đã rèn luyện tập thể dục trong nhiều năm và không đụng đến thuốc lá nữa nên trên người anh luôn mang một hơi thở thơm tho và sạch sẽ.
Thư Dao cực kì tham luyến anh.
Cô nói: “Nhưng rất nhiều lần trước đây, chúng mình đều không thành công.”
Sữa dưỡng thể tối nay cô bôi có vị ngọt nhẹ hương trái cây, một lọn tóc hơi cong buông thõng bên tai. Lương Diễn cúi đầu, luồn ngón tay vào mái tóc mềm mại, bồng bềnh của cô, ấn đầu nhỏ của cô, dùng môi mình chạm nhẹ lên môi cô.
“Ngoan,” Lương Diễn hỏi ý kiến cô, “Anh sẽ làm nhẹ hơn một chút nhé?”
Thư Dao nhớ lại tình huống trong bộ phim mà cô vừa xem. Nhân vật nữ chính trong đó có vẻ khá thê thảm đấy, hình ảnh và giọng nói đều dùng sức lớn, lớn đến mức ngay cả cô bây giờ cũng có chút sợ hãi.
Nhưng không thể nói là không tò mò.
Suy cho cùng, loại chuyện này cũng là chuyện đương nhiên thôi.
Cô ấy thích Lương Diễn, và Lương Diễn cũng yêu cô.
Trước một quyết định khó khăn, Lương Diễn nói: “Hôm nay anh đến tảo mộ cha mẹ Thư, với tư cách là bạn trai và chồng tương lai của em.”
Thư Dao đột nhiên ngẩng mặt, kinh ngạc nhìn anh: “Anh ---”
“Nếu em còn lo sợ, anh có thể đợi,” Lương Diễn véo véo da thịt mềm mại trên má cô, ánh mắt dịu dàng, “Chỉ cần em thích, chúng ta có thể để tới sau khi kết hôn.”
Khóe mắt Thư Dao có chút nóng lên.
“Không phải vậy, em cũng sợ nhưng---” cô rời bàn tay khỏi mặt Lương Diễn, Thư Dao choàng tay qua cổ Lương Diễn, cố gắng hôn lên cằm anh, “Nếu là anh, em có thể.”
Lương Diễn ôm ngang cô lên, sải bước về phía phòng ngủ.
Điện thoại Thư Dao để quên trên bàn lóe sáng, là tin nhắn của Ngải Lam.
Ngải Lam: [Mình phát hiện Hoắc Lâm Sâm thật sự là hết thuốc chữa]
Ngải Lam: [Đã là sắt thép từ trong xương thì haizz đúng kiểu ‘Giang sơn khó bỏ bản tính khó dời’]
Ngải Lam: [Cúi người thở dài, cuộc sống thật khó khăn]
Nhưng vào lúc này, Thư Dao đã không còn thời gian để đọc tin nhắn của bạn bè mình gửi nữa.
-
Ngải Lam liên tục gửi tin nhắn cho bạn mình, nhưng đợi mãi cũng chả thấy hồi âm.
Cô ấy và và Hoắc Lâm Sâm hiện đang rơi vào trạng thái bế tắc mong manh giữa tình bạn và tình yêu.
Bỏ qua những chuyện khác sang một bên, có một điều chắc chắn là Hoắc Lâm Sâm với tư cách chuẩn là một cẩu mĩ nam độc thân thuần túy am hiểu về khoa học và kỹ thuật, điều này diễn giải một cách hoàn hảo bốn chữ “người thẳng như thép” là như nào.
Dù Ngải Lam có muôn vàn cách thả thính nhưng gặp phải miếng thép này thì chẳng khác nào tự mình đạp mình, vô kế bất khả thi
Ví dụ như cách đây hai phút, Ngải Lam đã nghiêm túc chụp lại món ăn mà mình nấu - mặc dù bề ngoài trang trí không đẹp mắt lắm nhưng anh trai cô ấy khen không ngớt miệng, liên tục tán thưởng sự tiến bộ nhanh chóng của Ngải Lam trong việc nấu nướng.
Vì vậy, Ngải Lam đã gửi một tấm ảnh cho Hoắc Lâm Sâm
Năm phút sau, Hoắc Lâm Sâm trả lời: [Em tự làm sao? ]
Ngải Lam: [Đúng nha, có phải là rất tuyệt đúng hem? ]
Hoắc Lâm Sâm: [Có anh hùng nào đã thử thuốc độc chưa? ]
Ngải Lam ngồi ngay ngắn, hài lòng với sự hài hước hiếm có của Hoắc Lâm Sâm. Cô ấy ngồi bắt chéo chân và tự hào đáp lại anh ấy.
Ngải Lam: [Anh trai tôi nói món đó ngon hơn tất cả những món anh ấy ăn do em làm trước đây]
Hoắc Lâm Sâm : [Anh ấy đã ăn món em nấu suốt ngày sao? ]
Ngải Lam: [Đương nhiên]
Ngải Lam sướng đến mức không khỏi muốn dựng đuôi lên.
Hãy nhìn đi, cô ấy có thể đảm đương công việc nhà rồi đấy.
Theo tìm hiểu của Ngải Lam, hầu hết đàn ông thẳng đều không thể cưỡng lại những cô gái biết nấu ăn.
Ngay sau đó, câu trả lời của Hoắc Lâm Sâm đã phá vỡ mộng của cô ấy.
Hoắc Lâm Sâm: [Anh trai của em sống đến tuổi này thật không dễ dàng]
Ngải Lam: “...”
Cô cầm điện thoại di động của mình một lúc lâu mới tiêu hóa hết lời nói này.
Gì cơ?
Có phải Hoắc Lâm Sâm đang chế giễu tài nấu ăn của cô không? ! !
Ngải Lam cho rằng khả năng nấu nướng của mình đã bị coi thường một cách dễ dàng nên đang rất tức giận và xấu hổ. Cô ấy lập tức lôi tài viết luận văn ngàn chữ ra để chia sẻ trút bầu tâm sự với Thư Dao để cứu vãn tâm tình bi thương lúc này.
Nhưng Thư Dao không trả lời cô ấy.
Ngải Lam không biết bạn mình đang làm gì lúc này, càng không biết Thư Dao lúc này đang thở gấp gáp, đôi tay thanh tú siết chặt lớp mền lụa kéo ra những nếp gấp lớn.
Ngải Lam hoàn toàn không biết gì về chuyện đó đang bật TV lên, ngồi trên sô pha, vừa xem chương trình ẩm thực vừa ăn khoai tây chiên do anh trai mua.
Hừ hừ, cô mà không làm được, để xem người khác làm như nào.
Chỉ là tối nay hơi đặc biệt. Những gì quầy thức ăn sẽ chiếu không phải là vào bếp theo thông lệ mà là chương trình truyền hình ăn uống.
Ngải Lam bơ phờ nghĩ, hình như chuyện ăn uống hút người xem đến mức được phát sóng lên TV.
Người ăn ngắt bỏ lá xanh và chọn những quả anh đào trên cành. Trên đó vẫn còn đẫm nước, anh không bận tâm chút nào, cắn một miếng khen sự ngon ngọt của anh đào tươi.
Việc ăn uống và phát sóng này không theo series chuỗi các chương trình, người ăn không trực tiếp bóc vỏ bánh rồi ăn như người bình thường mà bẻ ra từ từ cẩn thận rồi mới cho một viên kẹo cứng phủ sô cô la cực lớn vào rồi hòa ăn cùng mứt anh đào.
Người ăn có vẻ rất hài lòng, khen ngợi hương vị ngọt ngào của bánh. Chỉ là bây giờ bánh phồng có chút khổ sở, bị kẹo cứng bọc sô cô la làm cho vỡ vụn, lớp vỏ da bên ngoài bánh phồng mỏng dính cũng bị lôi vào bên trong vậy nên càng nhiều nước sốt, nước mứt ướt át chảy ra.
Người ăn không tiếc công sức bày ra nhiều cách ăn bánh khác nhau. Cuối cùng, mới đến lớp sốt trắng đục cuối cùng, lớp sốt bơ mằn mặn.
Cả một bánh đã bị anh ta ăn sạch, không để lại chút gì.
Ngải Lam đang ngồi trên ghế sô pha, trên tay cầm điều khiển từ xa, cúi đầu ngủ thiếp đi lúc nào không hay.
Ngay khi cô buông tay, chiếc điều khiển từ xa cũng bị rơi rớt xuống, vô tình làm rơi vỏ pin ở phần nắp lưng, một cục pin mềm mại lăn từ trên ghế sopha xuống.
Và trên TV, một miếng không thể lấp đầy cảm giác thèm ăn của anh ta, vì vậy anh ta đã bắt đầu ăn món thứ hai.
Đêm nay trời đẹp, trăng sáng, lòng người mềm như tơ.
Trong biệt thự Di Hòa, có một con mèo Ba Tư đôi mắt uyên ương và một chú chó Shiba Inu được đưa tới.
Cùng với một số đồ dùng cần thiết hàng ngày và đồ ăn nhẹ của hai con vật cưng nhỏ này.
Người đàn ông trao đổi với người hầu và giải thích rằng Lương tiên sinh đã cho người gửi chúng nó qua.
Người hầu biết Lương Diễn có nuôi thú cưng ở bên khu Tây Sơn, vừa định thông báo cho Lương Diễn, một người khác đã kéo tay áo và ẩn ý nói: “Hôm nay tiên sinh đã ngủ rồi, ngày mai nói sau.”
Chú mèo Ba Tư và Shiba Inu được đặt tạm trong căn phòng bên cạnh phòng ngủ chính của Lương Diễn, trước đó Lương Diễn đã nhờ người biến căn phòng này thành một thiên đường cho thú cưngvới một ban công nhỏ.
Chú mèo Ba Tư không quá thích ứng với môi trường mới, nó nện bước một cách tao nhã ra ban công và ngồi xổm trên tấm chiếu.
Tai của nó rất nhạy, hình như nó đã nghe thấy giọng nói của cô chủ trước, có vẻ như cô ấy đang khóc, thật đáng thương đấy.
Chú mèo nhanh nhẹn nhảy lên và đứng chễm chệ trên lan can một cách dễ dàng. Nhìn chăm chú vào nguồn phát ra âm thanh, con mèo chỉ thấy một bàn chân nhỏ màu trắng đang được một bàn tay to nắm trong lòng bàn tay.
Shiba Inu ở dưới ban công sủa lên với con mèo Ba Tư, con mèo nhẹ nhàng nhảy xuống.
Trong mắt mèo Ba Tư, loại chuyện này dường như không khác mấy so với trước đây.
Phía sau một bức tường, giáo viên Lương Diễn đang đích thân dạy Thư Dao học vật lý.
Lúc này, đầu óc Thư Dao không thể nhớ được phản ứng dưới những yếu tố ảnh hưởng khác nhau, nên cô không thể trả lời chính xác câu hỏi của Lương Diễn.
Thư Dao không muốn tiếp tục học vật lý, nói hết ra tất cả những điều tốt đẹp vài lần, nhưng Lương Diễn nhất quyết tiếp tục dạy, đôi mắt Thư Dao đỏ lên vì tức giận. Cuối cùng, nghiên cứu cũng kết thúc, cô không ngừng trách cứ anh lừa gạt nhưng mà lại nói không nên lời
Nước mắt ủy khuất không ngừng rơi xuống, Lương Diễn nhìn cô cũng thấy xót, bưng nước qua, kiên nhẫn đút cho cô uống.
Sau quá trình học tập nghiêm túc, Thư Dao đổ rất nhiều mồ hôi.
Sau khi từ phòng tắm đi ra, cô để Lương Diễn gội đầu sạch sẽ, quấn mình vào trong chăn bông, cuộn tròn ôm bụng, chỉ muốn nghỉ ngơi thật tốt.
Khi cô đang ngâm bồn, Lương Diễn đã tranh thủ thay ga và gối mới. Lúc này Thư Dao đang nằm nghiêng trên giường, lười biếng để cho Lương Diễn sấy khô tóc cho mình.
Những giọt nước từ ngọn tóc rơi xuống thảm.
Lương Diễn tắt máy sấy đi, để sang bên cạnh, kiên nhẫn hỏi: “Mệt sao?”
Thư Dao không nói, cái đầu nhỏ nhắn của cô đè lên chân anh, cọ cọ hai cái, ý tỏ vẻ kháng nghị.
Lương Diễn sờ sờ đầu nhỏ của cô: “Bé ngoan, đi ngủ đi.”
Tóc được sấy khô, Thư Dao nằm trên chiếc giường mềm mại với chăn bông, chỉ lộ ra một đôi mắt đẹp, đang nhìn chằm chằm Lương Diễn.
Thư Dao nhìn Lương Diễn xếp những tấm ga trải giường và vỏ gối đã thay và cẩn thận cho vào túi cất.
Cô rất buồn ngủ, cô không thèm suy nghĩ về mục đích việc này của Lương Diễn, bây giờ cô chỉ có một suy nghĩ.
Ngải Lam nói đúng, Anime, tiểu thuyết, phim điện ảnh hoàn toàn không nên tham khảo.
Thư Dao không có thiên phú dị bẩm, cũng không có khả năng cực khỏe như nữ chính của một bộ phim truyền hình, cô ngáp dài và ngủ thiếp đi trước khi Lương Diễn quay lại.
Lương Diễn không tiếp tục bắt nạt cô nữa, cúi đầu hôn lên khóe mắt đỏ hồng của cô, đặt bàn chân nhỏ của cô ra ngoài trở lại chăn.
Thư Dao ham ngủ, mãi đến hôm sau khi Lương Diễn rời giường cô vẫn còn chưa dậy.
Còn không biết trời cao đất dày, cái đầu nhỏ bé của cô vô thức cọ cọ trên lồ ng ngực anh, cũng không nhận ra điều đó sẽ gây ra cho cô bao nhiêu rắc rối.
Lương Diễn cuối cùng đã nhận ra ý nghĩa của việc trở thành một vị vua thống trị.
Trong ba năm, Lương Diễn cuối cùng đã hoàn toàn triệt để có được cô. Anh đã theo dõi cô rất lâu, rất lâu, ngày hôm qua anh cũng thương hại cô, cũng không có đi quá xa mà chỉ là lướt qua rồi dừng lại. Chỉ những điều này là chưa đủ.
Nhưng bây giờ cô cần nghỉ ngơi thật tốt.
Mặc dù đã cố gắng hết sức kiềm chế bản thân nhưng vẫn vô tình lấy đi vảy máu ở vết thương trên chân, tuy rằng không còn chảy máu nhưng Lương Diễn vẫn lo lắng sẽ để lại sẹo.
Lương Diễn chưa từng yêu đương, không biết đàn ông bình thường khi yêu sẽ như thế nào, cũng không có ý định để ý sẽ ra sao.
Nhập Số Chương Để Tìm Chương VD: 200
Khống Chế Tuyệt Đối - Đa Lê
Chương 49-1: Nhà tâm lý học (1)
Chương 49-1: Nhà tâm lý học (1)