DocTruyenChuFull.Club

Nhập Số Chương Để Tìm Chương VD: 200
Vẫn An, Pháp Y Kiều Thê
Chương 255: C255: Kế hoạch hoàn hảo

Phác Nhã dừng lại, hút thêm điếu thuốc mới nói tiếp.

"Tôi bò ra ngoài, phát hiện có một chiếc xe mở cốp nên chui vào trong. Tôi biết trong khu biệt thự có camera theo dõi, trốn như vậy sẽ không bị bại lộ. Tôi không dám đóng chặt cốp xe, một là vì sợ nghẹt thở, hai là để tiện chạy trốn. Chiếc xe kia là của Tiếu Tiêu, tôi biết hắn cứ hay nhảy nhót trước mặt Nhạc Tâm, nhìn thôi cũng thấy ghê tởm."

Trong lòng cô ta, Phác Vĩnh Hạo là người đàn ông tốt nhất trên thế gian này. Nhắc tới anh ta, hai mắt cô ta liền tỏa sáng, còn những tên đàn ông khác thậm chí còn không bằng cỏ rác, nhất là kiểu người tô son trát phấn như Tiếu Tiêu.

"Hắn dừng xe trong hẻm, tôi tưởng hắn phát hiện ra mình, không ngờ Đàm Tâm Ngữ cũng lái xe tới, hai bọn họ ở trong xe cắn thuốc."


Nhắc tới Đàm Tâm Ngữ, Phác Nhã liền trừng mắt.

"Tại sao cô lại hận Đàm Tâm Ngữ như vậy?" Khúc Mịch đột nhiên hỏi.

"Cô ta là rác rưởi!" Phác Nhã nghiến răng mắng, "Cô ta suốt ngày õng ẹo với Phác Vĩnh Hạo, điều khiến tôi không thể chịu đựng chính là cô ta còn vòi tiền Phác Vĩnh Hạo, có tiền rồi vẫn tham lam không chịu buông tay."


"Sao cô biết việc này?" Khúc Mịch tò mò.

"Tôi nghe cô ta gọi điện cho Phác Vĩnh Hạo, còn tận mắt thấy họ giao dịch ở quán cà phê. Phác Vĩnh Hạo cho cô ta một khoản đủ để cô ta mua nhà mua xe, cô ta đưa cho Phác Vĩnh Hạo một cái bì thư, nói rằng sẽ mãi mãi giữ bí mật này. Tôi thấy sắc mặt Phác Vĩnh Hạo khi đó cực kỳ tệ, hẳn là trong bì thư chứa bí mật rất lớn. Tiếc là sau này tôi không còn nhìn thấy bì thư đó nữa, chắc là Phác Vĩnh Hạo đã xử lý. Tôi tưởng chuyện này đã qua, bí mật trong bì thư kia cũng sẽ mãi mãi bị chôn vùi, không ngờ Đàm Tâm Ngữ lòng tham không đáy, cô ta sao chép lại dùng nó để uy hiếp Phác Vĩnh Hạo. Điện thoại bị từ chối, Đàm Tâm Ngữ trực tiếp tìm tới nhà. Tôi làm bộ ngủ, ở ngoài phòng làm việc nghe họ nói chuyện, thế mới biết rốt cuộc đã xảy ra chuyện gì. Thì ra Phác Vĩnh Hạo từng thích một bé gái, vốn định sẽ kết hôn nhưng không ngờ cô ấy gái ấy lại té ngã qua đời."

Mỗi người có một góc nhìn khác nhau, thế nên mới có các kết luận khác biệt. Mà não bộ của con người thường chỉ chú ý tới những chi tiết mình muốn nghe, bỏ qua những chi tiết khác.


Không biết Đàm Tâm Ngữ đã kể lại chuyện năm đó thế nào, nhưng theo lời Phác Nhã, đó là câu chuyện tình yêu vui buồn lẫn lộn, có lẽ sâu trong nội tâm cô ta hy vọng Phác Vĩnh Hạo có sở thích luyến đồng, như vậy tình yêu của cô ta mới không gửi gắm sai người.

"Tình yêu vĩ đại, nó vượt qua quốc tịch, bề ngoài, giàu nghèo, tuổi tác, thậm chí là giới tính. Không ai có quyền phê phán bất kỳ cuộc tình nào là đúng hay sai, nhất là kẻ không biết tình yêu là gì. Phác Vĩnh Hạo sợ chuyện xưa bị người đời phỉ nhổ nên chịu thỏa hiệp lần nữa. Tôi quyết định xử lý Đàm Tâm Ngữ giúp anh ta, ngay khi tôi vẫn chưa có kế hoạch cụ thể, cô ta đột nhiên xuất hiện trước mặt. Ngay đêm tổ chức sinh nhật cho Phác Nhụy, cô ta đến toilet lầu hai cắn thuốc, lúc ra ngoài đi nhầm đến phòng Phác Nhụy. Tôi lừa Phác Nhụy theo mình xuống tầng hầm, không biết cô ta có nghe thấy gì không, lúc ra cô ta ra ngoài đụng trúng khung cửa có làm rớt một chiếc khuyên tai. Tôi cất chiếc khuyên tai ấy đi, xử lý xong Phác Nhụy rồi chạy ra khỏi nhà họ Phác, đang không biết phải giải quyết hậu quả thế nào thì lại gặp cô ta trong hẻm. Tôi từ xe của Tiếu Tiêu lén bò lên hàng ghế sau xe của cô ta. Cô ta cắn thuốc, tinh thần mơ mơ màng màng. Tôi cứ sợ cô ta sẽ gây ra tai nạn giao thông, cũng may cô ta bình an lái xe về. Tôi lấy thẻ nhà của cô ta, ẩn nấp trong nhà cô ta trước. Nhà cô ta rất lớn, tôi chỉ cần tìm đại một chỗ là có thể trốn cả đêm. Để cảnh sát các anh không nghi ngờ, tôi không định lập tức giết cô ta. Tôi thấy cô ta có vẻ không nhớ những gì mình nghe tôi hôm đó, không hề liên lạc với các anh thì càng yên tâm chuẩn bị. Cô ta bắt buộc phải chết! Tôi cần an toàn rút lui! Sau này các anh tới tìm cô ta nhưng không hỏi ra gì. Cuối cùng cô ta cũng phát hiện mình bị mất một chiếc khuyên tai nhưng vẫn không nhớ chuyện đêm đó. Đến bây giờ tôi mới thật sự yên tâm. Tôi phát hiện bếp trong nhà Đàm Tâm Ngữ không có chút khói dầu, biết cô ta không nấu cơm nên tìm cách trốn trong đó. Ban ngày cô ta không ở nhà, tôi hoạt động tự do. Thấy xe cô ta về khu chung cư, tôi sẽ trốn lên trần bếp. Hôm ấy tôi thấy cô ta cãi nhau với trợ lý, nói là phát hiện đồ ăn trong tủ lạnh biến mất. Tôi biết mình không thể ở đó thêm được nữa, vừa hay cô ta hẹn gặp nữ cảnh sát kia, tôi nhất thời vội vàng, định để cảnh sát kia làm kẻ chết thay. Tôi lặng lẽ trốn ra bên ngoài, ấn chuông cửa, cô ta nhìn thấy tôi thì vô cùng kinh ngạc, vội mở cửa cho tôi vào. Tôi mặc quần áo cũ đã mấy ngày không tắm rửa, cô ta đương nhiên hỏi tôi sao lại mất tích, sốt ruột muốn gọi điện cho Phác Vĩnh Hạo. Tôi nhân cơ hội cô ta xoay người cầm di động đâm một nhát ngay tim cô ta. Cô ta ngã xuống, run rẩy cuộn tròn như con sâu, mở miệng muốn kêu cứu nhưng không kêu được. Tôi lại cầm dao rạch mặt cô ta, ai bảo cô ta tự nghĩ mình xinh đẹp. Cuối cùng, tôi cắm con dao vào hạ thể của cô ta, tôi muốn cô ta dù có thành ma cũng không thể đi quyến rũ đàn ông nữa."

"Bộ phận sinh dục là nơi biểu hiện sự dậy thì của một con người. Mà cô, điều cô khát vọng nhất chính là trở thành phụ nữ. Thế nên trong tiềm thức cô căm hận tất cả phụ nữ trên đời, nhất là những người thường xuyên tiếp xúc với Phác Vĩnh Hạo, bao gồm Nhạc Tâm."


Nghe Khúc Mịch nói, Phác Nhã cười lạnh: "Anh cũng chẳng hiểu tình yêu! Tôi yêu Phác Vĩnh Hạo, hy vọng anh ta được hạnh phúc. Trải qua nhiều chuyện khiến tôi cũng cẩn thận suy nghĩ lại. Yêu một người không nhất thiết phải nắm tay người đó cũng đi về phía trước, chỉ cần lặng lẽ ở bên là được. Phác Vĩnh Hạo thích Nhạc Tâm, tôi sẽ không phá hỏng cuộc sống hạnh phúc của anh ta. Tôi định ẩn nấp một thời gian, chờ sóng êm biển lặng sẽ quay về tiếp tục bảo vệ Phác Vĩnh Hạo. Tôi biết việc mình mất tích sẽ khiến kẻ đa nghi như anh nghi ngờ, thế nên tôi bắt buộc phải giả thành người bị hại. Tôi biết chỗ bọn buôn người hoạt động nên cố tình đến đó, làm bộ lạc đường. Quả nhiên không ngoài dự đoán, tôi bị bán đến một vùng quê hẻo lánh, nơi đó giao thông không phát triển, ít liên lạc với bên ngoài. Bố mẹ nuôi mới là người thành thật rất phù hợp với mong muốn của tôi. Tôi trốn ở đó vô cùng an toàn, nhưng không ngờ lại có cảnh sát tìm tới. Mới có một tháng thôi, bọn buôn người đúng là vô dụng, may mà kẻ trực tiếp bán tôi đi bị cảnh sát bắn ngay hiện trường, trừ hắn thì không còn ai biết rõ lai lịch của tôi, tôi chỉ cần giả bộ sợ đến mức khép mình là có thể vượt qua ải này. Tất cả đều trong dự kiến, nhất là cái cô pháp y ngu ngốc kia, cô ta thấy tôi đáng thương nên chăm sóc tôi rất cẩn thận. Tôi cố tình để cô ta phát hiện mình không còn trong sạch để cô ta càng đồng tình với mình. Nhưng tôi đã xem nhẹ Nhạc Tâm, cô ta muốn giết tôi, muốn tôi đền mạng cho con gái! Tôi cảm nhận được cô ta hận tôi, hơn nữa cô ta khiến Phác Vĩnh Hạo sống trong dằn vặt, sự tồn tại của cô ta không còn ý nghĩa nữa!"

Mỗi lần giết ai cô ta đều có lý do của mình, đều lấy danh nghĩa của tình yêu, nhưng cô ta không biết rằng tình yêu không phải giết chóc!

"Tối đó Phác Vĩnh Hạo tưởng tôi đã ngủ, lặng lẽ lái xe về nhà. Thấy anh ta đi, tôi rút ống truyền dịch, lặng lẽ chuồn ra khỏi bệnh viện từ cửa sau, bắt taxi về nhà. Tôi nghe bọn họ cãi nhau rồi thấy bọn họ l@m tình. Đã là lúc nào rồi mà vẫn quyến rũ đàn ông, còn nói con gái chết rồi bản thân sống không còn ý nghĩa gì nữa, tôi thấy chỉ là lừa gạt thôi! Tôi tháo biển số xe của Phác Vĩnh Hạo uống giấu đi, sau đó động tay chân trong phòng tắm. Bồn tắm mát xa kia từng gặp vấn đề, tôi thấy thợ tháo ra kiểm tra, biết trong đó có mấy sợi dây bị rò điện. Đợi rất lâu, tôi mới nghe có tiếng ô tô, tôi biết Phác Vĩnh Hạo đi rồi. Một lúc sau, Nhạc Tâm vào nhà tắm, cô ta phát hiện không có khăn tắm nên về phòng ngủ tìm. Tôi giở trò với dây điện, sau đó kéo rèm tắm để ẩn nấp. Nhạc Tâm quay lại, duỗi tay vào nước trong phòng tắm, lập tức bị giật điện. Thấy cô ta không còn nhúc nhích, tôi lại giở trò với máy sấy, sau đó cắm dây điện vào ổ điện, ném máy sấy vào bồn tắm, ngụy tạo hiện trường. Kế đến tôi gọi cho cảnh sát giao thông nói gần đường Trung Ương nhìn thấy một chiếc xe không có biển sổ, chắc là xe trộm. Rồi tôi bắt đầu tiêu hủy chứng cứ, xóa sạch mọi dấu vết của mình, xong xuôi mới bắt xe về bệnh viện. Đúng như kế hoạch, Phác Vĩnh Hạo bị cảnh sát giao thông chặn lại rồi đưa đi, đến khi anh ta về tôi sớm đã nằm trên giường bệnh."

Phác Nhã "yêu" Phác Vĩnh Hạo đến mức giết Nhạc Tâm vẫn không đành lòng để Phác Vĩnh Hạo bị nghi ngờ nên mới tìm cảnh sát làm nhân chứng chứng minh bằng chứng ngoại phạm của anh ta.


Đọc truyện chữ Full