DocTruyenChuFull.Club

Nhập Số Chương Để Tìm Chương VD: 200
Vẫn An, Pháp Y Kiều Thê
Chương 241: C241: Hoan nữu

Khúc Mịch tán gẫu đồ gia dụng nhà Trương Căn Phát mới mua, nghe ông Trương kể Trương Căn Phát mua vào năm trước, trong đầu anh bỗng lóe lên một suy nghĩ. Đúng là trùng hợp, năm trước Trương Lệ Xuân mua nhà, chú của cô ta cũng mua thêm đồ gia dụng mới.

"Lần này chúng tôi tới là có hai lý do, đầu tiên là an ủi gia đình nạn nhân. Việc Trương Lệ Xuân, cháu gái của ông bị giết chắc ông biết đúng không? Lý do thứ hai là có liên quan tới ông."

Nói tới đây Khúc Mịch dừng lại quan sát Trương Căn Phát, thấy ông ta có vẻ né tránh.

"Thật ra là về học sinh."

Nhắc tới học sinh, thái độ kỳ lạ của ông ta càng lộ rõ.

Ông Trương nào chú ý nhiều chi tiết như vậy, vẫn cười nói: "Đội trưởng Khúc tới quyên tiền cho trường học đấy."

"Thì ra là quyên tiền." Trương Căn Phát thở dài.

"Nếu không hiệu trưởng Trương nghĩ chúng tôi tới đây để làm gì?" Khúc Mịch cười như không cười hỏi.

Trương Căn Phát theo bản năng giật giật khóe môi, có lẽ chính ông ta cũng không biết mỗi khi mình sợ hãi hay nói dối, bản thân sẽ có tật xấu cử động môi.


Nơi đây là làng quê hẻo lánh, anh em Trương Căn Phát đều là người trung thực, có bí mật gì trong lòng đều không giấu được. Khúc Mịch mới thử một chút ông ta đã lộ ra manh mối, giữa ông ta và Trương Lệ Xuân chắc chắn có chuyện gì đó không thể cho ai biết, hơn nữa còn liên quan đến Phác Vĩnh Hạo.

Có vài chuyện không thể nói trước mặt ông Trương, Khúc Mịch hẹn ngày mai sẽ đến trường. Bọn họ lái xe về nhà họ ông Trương xin ở nhờ một đêm.

Nơi này ba mặt là núi, tín hiệu di động cực kỳ yếu, Khúc Mịch phải trèo lên chỗ cao mới gọi điện cho Thương Dĩ Nhu được.

"Không có nguy hiểm gì chứ?" Thương Dĩ Nhu lo lắng, "Anh gọi điện cho chú dì chưa?"

"Anh chỉ nói sẽ ngủ lại ở nhà em, không có nói thật với họ."

Thương Dĩ Nhu nghe thế thì mắng: "Ngủ lại nhà em gì chứ? Chúng ta vẫn chưa đến giai đoạn đó, anh chỉ thỉnh thoảng chạy qua nhà em, vô tình trời mưa nên em mới giữ lại thôi. Anh nói vậy sẽ khiến chú dì hiểu lầm, họ chắc chắn sẽ nghĩ em là cô gái tùy tiện."

"Ai dám nói em là cô gái tùy tiện hả! Là anh trăm phương nghìn kế quyến rũ em, thậm chí còn mặt dày chạy đến nhà em ăn vạ, còn cố tình ăn mặc hở hang, chỉ ước dụ được em. Nhưng em cứ như Liễu Hạ Huệ, Đường Tăng phiên bản nữ vậy, vào động nhện tinh vẫn không động lòng, yêu nghiệt như anh xin phép chịu thua."

Thương Dĩ Nhu bật cười: "Đừng hòng dời chủ đề, anh nhớ chú ý an toàn."


"Không sao, nơi này mọi người đều đơn thuần, hơn nữa không khí trong lành, cảnh đẹp, đồ ăn tươi ngon. Nếu không phải đang tra án, anh thật sự muốn ở đây lâu một chút. Lần sau em sẽ đưa em tới, bảo đảm em cũng thích nơi này."

"Có như anh nói không đấy?"

"Bây giờ anh đang nằm trên bãi cỏ, cả bầu trời đầy sao, gió nhẹ thổi qua, bên tai là tiếng dế, trong bụi cỏ còn có đom đóm, tiếc là không có tiếng nhạc, cũng không có em."

Hai người họ tâm sự một lúc, Thương Dĩ Nhu bảo anh về ngủ sớm, sáng mai còn làm việc.

Cúp máy, Thương Dĩ Nhu nhìn đơn đăng ký của chú Thương gửi cho mình. Cô đã điền được một nửa, bây giờ lại không có tâm trạng viết tiếp. Cô nhìn chằm chằm màn hình rất lâu, cuối cùng đóng máy tính.

Sáng sớm hôm sau, Khúc Mịch bị một tiếng ồn đánh thức.

Anh chạy ra ngoài sân thì thấy Mạnh Triết và Lưu Tuấn đang bị đám trẻ và người dân vây quanh. Vợ chồng ông Trương đang nói gì đó, Lưu Tuấn thì cứ lắc đầu.

"Sao vậy?" Khúc Mịch đến gần mới biết nguyên do.


Thì ra hôm qua bọn họ mua đống đồ ăn cho đám trẻ trong thôn, đám trẻ về nhà đi kể khắp nơi. Sáng nay, bọn họ cùng trẻ con khắp làng tới, trong đó còn có người từ làng kế bên qua.

Trong đây có một đứa bé ăn mặc thùng thình khiến Khúc Mịch chú ý, không biết cậu bé bôi gì trên người, toàn thân chỉ có một màu đen. Nhìn kỹ hơn mới biết đó là do bị bỏng, phụ huynh bôi tro đáy nồi lên người, nghe đâu là có thể tiêu độc. Bị phỏng vào trời nóng rất dễ bị nhiễm trùng, hơn nữa tro đáy nồi có rất nhiều vi khuẩn nên vết thương trên người cậu bé đã có dấu hiệu nhiễm trùng.

"Cậu bé, bố mẹ cháu đâu?" Thấy cậu bé chỉ có một mình, Khúc Mịch đi tới hỏi.

Cậu sợ sệt chỉ về phía một người phụ nữ đang đứng trong góc tường, cô ấy ăn mặc rách rưới, tóc tai bù xù, trên lưng cõng một đứa bé chỉ khoảng mười tuổi, người gầy trơ xương.

"Đội trưởng Khúc, cậu bé ở làng bên cạnh, đáng thương lắm." Ông Trương giải thích, "Người phụ nữ kia là mẹ cậu bé, bị mù bẩm sinh, bố cậu ta thì bị vừa câm vừa điếc, cậu bé phải đang giúp việc nhà, nấu đồ ăn cho lợn, trèo lên ghế để múc ai ngờ lại vô tình ngã vào. Bố cậu bé không biết còn nhóm lửa, mẹ cậu bé nghe tiếng thì chạy vào nhà kéo bố cậu bé ra, lúc đó cậu ta mới biết đã xảy ra chuyện. Mọi người trong làng góp tiền lại đưa cậu bé lên bệnh viện trên thị trấn mới cứu được cậu bé. Nhưng gia đình họ không có tiền để tiếp tục điều trị nên phải đưa cậu bé về, sử dụng phương thuốc gia truyền. Tiếc thật, cậu bé này học giỏi lắm nhưng vì bị phỏng mà không thể đến trường."

Đúng là đáng thương. Khúc Mịch không phải người dễ xúc động nhưng nhìn cảnh tượng này anh cũng phải thấy tiếc thay.

"Cũng may đứa bé tay chân lành lặn, nghe, nói, nhìn đều không bị ảnh hưởng." Ông Trương thở dài kể tiếp, "Cậu bé vốn dĩ còn một người chị tên Hoan Nữu thông minh lanh lợi. Cô bé ấy mới mười mấy tuổi đã muốn gánh vác mọi việc trong gia đình. Vốn dĩ có thầy giáo muốn tài trợ cho cô bé đi học nhưng Hoan Nữu lại gặp tai nạn qua đời. Đến phiên cậu bé này thì bị phỏng, em gái chỉ mới một tuổi, ông trời đúng là không có mặt."

Nghe đến đây, Khúc Mịch gọi Mạnh Triết tới, bảo cậu ta lái xe chở mẹ con cậu bé cùng lên bệnh viện thị trấn.

"Trước mắt cứ gửi 1000 tệ cho họ điều trị, chờ xong việc ở đây tôi sẽ có sắp xếp."

Người phụ nữ kia không nhìn thấy, nghe nói người lạ muốn dẫn ba mẹ con lên thị trấn thì sợ hãi không chịu. Ông Trương và người dân phải giải thích mãi, cô ấy nghe nói cảnh sát chi tiền trị bệnh cho con trai mình, lúc này mới chịu cùng hai đứa con lên xe.


Những đứa bé khác không có đồ ăn nên cứ vây quanh xe. Khúc Mịch chỉ đành lớn tiếng: "Bọn chú phát hết đồ ăn rồi. Mấy đứa đến trường học đi, ở đó có quầy quà vặt."

Bọn nhỏ nghe vậy lập tức ba chân bốn cẳng chạy đến trường, Khúc Mịch và Lưu Tuấn đi bộ đi theo. Xung quanh đây có năm thôn nhưng chỉ có một trường học, trong trường có quầy bán quà vặt, Khúc Mịch bỏ ra 300 tệ mua mọi thứ trong quán, bao gồm đồ ăn vặt, bánh kẹo, nước có ga và một thùng mì ăn liền.

Lưu Tuấn sắp xếp bọn nhỏ giữ trật tự, ai ồn ào sẽ không được cho. Bọn nhỏ rất nghe lời, hào hứng xếp hàng chờ mong.

Trương Căn Phát đã đến trường từ sáng sớm, nhìn cảnh này chỉ biết thở dài: "Điều kiện cuộc sống chỗ chúng tôi rất kém, bọn nhỏ chẳng biết đồ ăn vặt là gì, tôi nhìn mà lòng chua xót."

Khúc Mịch đi dạo quanh trường, hỏi thăm tình hình ở đây. Trường học không lớn, chỉ có tổng cộng hai khu tầng trệt, phía trước là dãy lớp học, phía sau là dãy ký túc xá. Trường có 70 học sinh và 3 giáo viên, mỗi giáo viên dạy hai cấp, dạy từ môn ngữ văn, toán đến âm nhạc, mỹ thuật và thể dục. Có hai giáo viên là người địa phương, người còn lại là cô giáo trẻ dạy học trong tuần, cuối tuần sẽ về thành phố."

"Chỗ chúng tôi giáo viên chất lượng cũng kém, còn thiếu nhân lực trầm trọng." Trương Căn Phát mời Khúc Mịch và Lưu Tuấn vào văn phòng duy nhất của trường học, cũng là văn phòng của hiệu trưởng, "Thỉnh thoảng cũng có người tới đây hỗ trợ dạy học nhưng một năm là đi, chẳng ai ở lâu. Hoàn cảnh nơi này quá tệ, người tên thành phố ở không quen. Hơn nữa phụ huynh ở đây không chú trọng giáo dục, con trai đi học biết mấy chữ là được, con gái thì cho ở nhà, thậm chí có gia đình còn không đặt tên cho con gái. Trước đây có phóng viên đưa tin về trường chúng tôi, có một số nhà hảo tâm muốn tài trợ cho trẻ đi học nhưng các gia đình chỉ ngửa tay xin tiền, lấy được tiền rồi thì không cho đám trẻ học nữa. Chỗ chúng tôi đã nghèo, tư tưởng còn lạc hậu. Nếu không thay đổi được tư tưởng thì sẽ không thể chữa được bệnh nghèo."

Là người địa phương, Trương Căn Phát hiểu rõ con người nơi đây.

"Đội trưởng, tôi không có ý gì đâu. Nếu anh có lòng quyên tiền thì hay là quyên góp sách cho trường học đi. Đồ ăn thì không cần đâu, ăn mãi rồi cũng sẽ hết, còn quyên góp quần áo giày dép bọn họ thế nào cũng đi đổi lấy tiền, bọn trẻ sẽ chẳng hưởng được gì."

Khúc Mịch gật đầu: "Trường này hằng năm đều có người tới hỗ trợ giảng dạy đúng không? Chắc hiệu trưởng có danh sách cụ thể nhỉ?"

Trương Căn Phát giật mình, sắc mặt trở nên u ám.


Đọc truyện chữ Full