DocTruyenChuFull.Club

Nhập Số Chương Để Tìm Chương VD: 200
Vẫn An, Pháp Y Kiều Thê
Chương 235: C235: Lúng túng

Sự im lặng của bầy cừu được chuyển thể từ các sự kiện có thật. Ánh sáng và âm thanh của những bản lậu trên mạng không thực sự chân thực, lời thoại thì thiếu nét cổ điển, nhất là cuộc nói chuyện giữa nữ cảnh sát và tên sát nhân biến thái khiến người xem vô cùng thất vọng.

Lúc Khúc Mịch lên nhà, Thương Dĩ Nhu đang mặc quần áo ở nhà ngồi khoanh chân trên sô pha, buộc tóc đuôi ngựa, trên trán vẫn còn đọng lại vài giọt nước, hẳn là mới tắm xong.

"Phim anh chọn chắc là hợp với sở thích của em đúng không?" Khúc Mịch lấy dép lê của mình trong tủ ra thay. Anh có thói ở sạch, đồ dùng của mình thà ném đi cũng không thích người khác chạm vào.

Thương Dĩ Nhu hiểu tính anh nên đã dọn dẹp tất cả đồ đạc của anh từ khăn lông, bàn chải đánh răng, khăn tắm, còn cả quần áo đặt trong ngăn tủ ở phòng tắm.

Anh vào phòng tắm, một lát sau cũng mặc đồ ở nhà đi ra.

"Làm gì mà anh phải thay đồ ở nhà hả?" Thương Dĩ Nhu cau mày hỏi.

Anh ngồi xuống, vung chân cởi dép lê, vắt chân lên sô pha, trông còn tự nhiên hơn chủ nhà.

"Em có thấy ai mặc đồ vest mang giày da, vừa ăn vặt vừa xem phim với bạn gái không?"

Lý do của Khúc Mịch khiến Thương Dĩ Nhu không thể phản bác.


"Nằm đây đi." Khúc Mịch vỗ đùi mình, "Anh thấy trong phim thường diễn như vậy, chắc là vì tư thế này thoải mái, em thử đi."

Thương Dĩ Nhu nghe lời nằm xuống.

Bộ phim bắt đầu rồi, Thương Dĩ Nhu xem phim cực kỳ nhập tâm, Khúc Mịch nhẹ nhàng vuốt tóc cô, thỉnh thoảng đút đồ ăn cho cô ăn.

Anh đột nhiên bật cười: "Xem cảnh biến thái ăn thịt người em còn có thể nuốt trôi khô bò, anh đoán trừ anh ra chẳng có ai muốn cô bạn gái của mình như em đâu."

"Điều này chứng minh chúng ta cùng một loại người." Thương Dĩ Nhu vừa xem phim vừa trả lời.

"Em nói thật đi, lần đầu ở bệnh viện tâm thần gặp anh có phải em cảm thấy anh không bình thường không?" Khúc Mịch sớm đã muốn hỏi vấn đề này, hôm nay cuối cùng cũng tìm được cơ hội.

"Có một chút." Mắt Thương Dĩ Nhu vẫn nhìn chằm chằm TV.

Anh tới đó để nghiên cứu bệnh nhân tâm thần, nào giống bệnh nhân chứ? Hơn nữa khi đó ở bệnh viện có rất nhiều bác sĩ y tá thèm nhỏ dãi anh nữa.

"Thế em thấy anh bây giờ còn bất bình thường không?" Anh hỏi cực kỳ nghiêm túc.

"Đỡ hơn nhiều rồi."

Bộ phim đang chiếu đến cảnh tên biến thái cắn nát mặt cảnh sát, lột da mặt anh ta ra đeo lên mặt mình, thay bộ đồ cảnh sát, giả trang thành dáng vẻ bị thương nặng. Sau đó đồng nghiệp của cảnh sát quả nhiên bị lừa, anh ta gọi xe cứu thương nâng ông ta đi, bên cạnh là máy theo dõi huyết áp, nhịp tim, tất cả đều trong giới hạn bình thường, tên sát nhân đúng là quá bình tĩnh, người như vậy bẩm sinh đã là ác ma.

Thương Dĩ Nhu tập trung xem phim, nào còn quan tâm câu hỏi của Khúc Mịch. Cô trả lời cho có lệ, thấy khát nước nên ngồi dậy uống nước trái cây, đến khi nằm xuống thì phát hiện có gì đó không đúng.

Người đâu rồi? Cô nhìn khắp nơi, thấy Khúc Mịch đang đứng trước cửa nhà vệ sinh hình như đang soi gương.

Đang xem phim chạy đi soi gương làm gì? Thương Dĩ Nhu tiếp tục xem phim, mãi cho đến khi bộ phim kết thúc Khúc Mịch vẫn đang õng ẹo tạo dáng trước gương.


"Nè, anh làm gì đấy?" Thương Dĩ Nhu dọn rác trên bàn để lát nữa Khúc Mịch thuận tiện đem xuống lầu.

Khúc Mịch nghiêm túc trả lời: "Đây là lần đầu tiên anh nghiêm túc soi gương ngắm chính mình, nếu là phụ nữ anh chắc chắn cũng bị vẻ đẹp của mình quyến rũ."

Trời ạ, đúng là tự luyến siêu cấp! Lần đầu tiên Thương Dĩ Nhu nghe có người tự khen bản thân như thế, thậm chí trông anh còn rất khách quan nữa.

"Nhưng em lại chẳng bao giờ cẩn thận ngắm anh." Những lời này tuy Khúc Mịch chưa từng nói nhưng anh luôn để trong lòng, bây giờ nói ra, anh cảm thấy lòng tự tôn của mình bị tổn thương sâu sắc.

Thôi, chính anh cũng nói rồi, tình yêu không thể đem ra để cân đo đong đếm. Anh yêu sớm hơn, yêu sâu hơn, chắc chắn sẽ có kết quả không được quan tâm, không được để ý. Thương Dĩ Nhu có thể chấp nhận anh, có thể cho anh cơ hội làm bạn trai của cô với cô đã là sự đột phá rất lớn.

Cô lo lắng anh tra án sẽ gặp nguy hiểm nên liên tục dặn dò, cô nghe nói anh không ngủ được liền mang đồ ăn tới, tính ra sự quan tâm cô dành cho anh đã tăng hơn nhiều. Nghĩ vậy, Khúc Mịch phiền muộn nửa ngày cũng có được chút sự an ủi. Anh thật sự không dám hy vọng Thương Dĩ Nhu sẽ làm nũng với mình.

Khúc Mịch ngoan ngoãn thay đồ, xách túi rác, cứ thế bị đuổi ra khỏi nhà.

Anh dặn Thương Dĩ Nhu phải đóng chặt cửa sổ, thấy ngoài hành lang không có ai, liền hôn cô một cái.

"Anh đợi chút." Thấy anh xoay người muốn xuống lầu, Thương Dĩ Nhu gọi anh.

Anh lập tức quay về, có thể kéo dài thời gian lúc này thì hay lúc ấy, anh chẳng muốn đi chút nào. Thương Dĩ Nhu là cô gái bảo thủ, anh không muốn ép cô làm bất cứ chuyện gì cô không muốn, mọi việc chờ đến đêm tân hôn sẽ càng có ý nghĩa, có điều nếu Thương Dĩ Nhu muốn "thử", anh vô cùng tình nguyện phối hợp.

"Sao khuôn mặt trông bỉ ổi thế? Nghĩ gì đấy?" Thương Dĩ Nhu cười mắng. Cô nhìn xung quanh mấy lần, mới nói, "Thật ra lần đầu gặp anh em đã cảm thấy anh rất có sức hấp dẫn, sau nhiều lần tiếp xúc, anh càng thấy anh có mị lực."


Nói xong, cô nhón chân hôn một cái lên môi Khúc Mịch.

Khúc Mịch giật mình, anh sờ môi, nghĩ đến lời Thương Dĩ Nhu nói, anh cười rộ như đứa bé.

"Tiểu Nhu!" Thấy Thương Dĩ Nhu đóng cửa, anh muốn gõ cửa vào nhà.

"Đội trưởng Khúc, cậu định ra ngoài hả?" Dì Vương và một thanh niên ở bên ngoài trở về, "Đây là con trai của tôi, không phải cậu nói muốn gặp nó sao? Con trai, con biết gì thì nói với đội trưởng Khúc đi. Suốt ngày cứ ngồi trước máy tính chẳng làm được cái gì, con cũng nên phục vụ cho xã hội rồi đấy!"

Dì Vương xách tai con trai mình. Con trai người ta làm việc nghiêm túc, còn con trai của bà cứ vài hôm lại nhảy việc, còn hay tiêu tiền mua đồ trên mạng. Chẳng biết con trai bà di truyền gen của ai, cứ thế này đến khi nào mới cưới được vợ đây?

Thấy vợ mình chuẩn bị bật chế độ Đường Tăng, Vương Cương vội nói: "Mấy chuyện trên mạng mẹ không biết đâu, để con nói chuyện với đội trưởng Khúc đi."

Sau đó cậu ta mời Khúc Mịch vào nhà, cho Khúc Mịch xem những tấm ảnh lưu trong máy tính.

"Sao cậu lại có những tấm ảnh đó?" Khúc Mịch vừa đi vừa hỏi.


Đọc truyện chữ Full