DocTruyenChuFull.Club

Nhập Số Chương Để Tìm Chương VD: 200
Vẫn An, Pháp Y Kiều Thê
Chương 221: C221: Thổ lộ

Khúc Mịch còn muốn nói gì đó nhưng khi nhìn cô, cuối cùng anh lại giữ im lặng. Thôi, sắp đi ăn rồi, không nên phá hỏng bầu không khí.

Thương Dĩ Nhu không biết anh đang nghĩ gì, tưởng anh đang giận. Khúc Mịch vốn không thích ăn bánh cuốn, kết quả cả hai không ăn uống được gì, bữa cơm ăn vô cùng tẻ nhạt.

"Sao lại không ăn? Không ngon hả?" Thấy Thương Dĩ Nhu miễn cưỡng ăn hai cái, Khúc Mịch cau mày hỏi.

Lúc này ông chủ ở sau bếp đi ra, ông vẫn nhận ra Thương Dĩ Nhu: "Cô bé, lâu rồi mới gặp. Bánh cuốn chỗ tôi làm hơn hai mươi năm rồi, vẫn là hương vị cũ, có lẽ khẩu vị của cô thay đổi rồi."

Có vẻ như ông chủ đã nghe câu hỏi của Khúc Mịch khi nãy, Thương Dĩ Nhu không khỏi túng quẫn. Ở trong quán người ta chê đồ ăn của người ta đúng là bất lịch sự, không bị đuổi đi cũng vì ông chủ tốt tính. Khúc Mịch đúng là chẳng biết quan tâm đến tâm trạng của người khác gì cả.

Cô vội giải thích: "Xin lỗi, gần đây tôi không ăn uống được nhiều lắm."

"Đúng vậy, dạo này trời nóng mà." Ông chủ là người khéo léo biết đưa đẩy, đương nhiên sẽ không làm mất lòng khách. Ông sợ Thương Dĩ Nhu sẽ nói gì đó bị khách hàng khác nghe thấy ảnh hưởng tới việc kinh doanh nên mới ra đây.

Ông có ấn tượng về Thương Dĩ Nhu rất sâu, mấy năm trước thời còn là sinh viên, cô thường hay cùng bạn trai tới, sau này nghe nói cô đến Nam Giang làm việc, sau này chàng trai kia dẫn cô gái khác tới, còn cô bây giờ cũng dẫn một chàng trai khác tới đây, xem ra cả hai đã chia tay tìm được tình yêu mới rồi. Thanh niên bây giờ yêu đương như ăn đồ ăn nhanh vậy, một lời không hợp là chia tay.

Ngày xưa ông rất thích cặp đôi Thương Dĩ Nhu và Dương Thâm, cứ tưởng sau khi tốt nghiệp họ sẽ thuận lợi kết hôn. Chàng trai rất tốt, suốt ngày cười nói, miệng thì ngọt, vừa nhìn đã biết là cậu nhóc lễ phép.


Lại nhìn người đàn ông Thương Dĩ Nhu dẫn tới hôm nay đi, anh vừa ngồi xuống đã khiến bầu không khí trong cửa tiệm lạnh đi mấy độ, tuy rằng rất đẹp trai nhưng lại lạnh lùng đến mức khiến người ta không dám đến gần, còn tỏ ra ghét bỏ đồ ăn trước mặt. Đổi lại là ông ngồi đối diện, chỉ sợ ông cũng không có tâm trạng ăn uống.

"Để tôi làm cho cô một đĩa bánh cuốn kết hợp với tương ớt độc nhất vô nhị của cửa hàng nhé." Đây là món mới của cửa hàng nhưng vì khá mắc nên ít người chọn. Tuy nhóm Thương Dĩ Nhu không gọi nhưng ông chủ vẫn quyết định tặng một đĩa.

Độc nhất vô nhị? Mới nghe bốn chữ này Khúc Mịch lập tức nhíu mày, trong mắt anh món ăn ở tiệm này không đáng dùng từ mỹ miều đó. Chẳng biết bên trong có nguyên liệu gì, làm sao chế biến, thế thì sao cho vào miệng được?

Thấy anh như vậy, Thương Dĩ Nhu sợ anh lại nói gì đó khó nghe, vội nhờ ông chủ đóng gói mang về.

Ăn xong cũng gần 21h, bọn họ quyết định tìm khách sạn ở lại, sáng sớm ngày mai mới về.

"Xin lỗi, chỗ chúng tôi không có phòng lớn gồm hai phòng nhỏ. Anh chị có thể chọn hai phòng đơn hoặc là phòng tổng thống." Nhân viên vừa nhìn là biết hai người trước mặt là một cặp, người đàn ông khí chất bất phàm, người phụ nữ thì xinh đẹp cho người ta cảm giác độc lập, bọn họ đứng cạnh nhau còn nổi bật hơn cả minh tinh.

Thương Dĩ Nhu cướp lời: "Hai phòng đơn!"

Cô đã nhiều lần chứng kiến cách Khúc Mịch tiêu tiền cứ như có thù oán với tiền vậy, mua gì cũng chọn cái mắc nhất, huống hồ hai người chưa tới mức ở cùng nhau, tiến triển như vậy thì quá nhanh rồi.

Thương Dĩ Nhu không phải đứa bé ba tuổi, cô biết nam nữ trưởng thành ở chung một phòng có thể sẽ xảy ra chuyện gì. Cô vẫn chưa sẵn sàng "thẳng thắn" ở trước mặt Khúc Mịch, mới nghĩ đến đây tôi, cô đã mặt đỏ tai hồng.


Thương Dĩ Nhu nhanh chóng lấy thẻ phòng rồi bỏ đi. Khúc Mịch nào biết cô nghĩ gì, buồn bực cầm thẻ phòng còn lại, đến khi cúi đầu nhìn thẻ phòng thì tâm trạng càng tồi tệ hơn, hai phòng còn không cùng một tầng chứ đừng nói là ở cạnh nhau.

Thương Dĩ Nhu về phòng tắm rửa. Đi theo Khúc Mịch cả ngày cô cũng mệt, hơn nữa đột ngột tới Bắc Hải khiến cô không chuẩn bị đồ qua đêm, ngay cả áo ngủ cũng không có, tắm xong chỉ đành quấn khăn tắm.

"Ai đó?"

Bỗng dưng có tiếng chuông cửa, cô tới gần mắt mèo nhìn ra ngoài, thấy là Khúc Mịch.

Trời ạ, cô cúi đầu nhìn bản thân lúc này, bối rối không biết làm sao.

"Có chuyện gì không? Em ngủ rồi."

Ngủ rồi? Giọng nói ở ngay cửa, chỗ mắt mèo còn có người nhìn ra, sao lại ngủ rồi? Không lẽ Thương Dĩ Nhu muốn né tránh anh đến vậy sao?

Khúc Mịch bỗng có cảm giác từ khi đến Bắc Hải gặp Dương Thâm Thương Dĩ Nhu đã thay đổi. Thương Dĩ Nhu từng ở Bắc Hải năm năm, năm năm, hơn một nghìn tám trăm ngày, cô về đây nhìn đâu cũng là hồi ức, nhưng trong hồi ức này hoàn toàn không có anh, có khả năng đều có Dương Thâm.

Khúc Mịch bực bội muốn mắng chửi. Dương Thâm kia được việc thì ít, hỏng việc thì nhiều, con mình cũng không trông được, nếu không phải Dương Thâm gọi điện nhờ, anh và Thương Dĩ Nhu sao phải chạy tới đây?


Trước giờ anh chưa từng xem Dương Thâm là tình địch vì anh chỉ chú ý tới Thương Dĩ Nhu, sự tự tin khiến anh chẳng thèm quay đầu nhìn lại những kẻ thích cô, nhưng bây giờ xem ra sự tự tin của anh vẫn thua trước thái độ của Thương Dĩ Nhu.

Chỉ cần chuyện gì liên quan đến Thương Dĩ Nhu, anh đều mất khống chế, ngay cả cảm xúc cũng trở nên thất thường, hoàn toàn không còn logic.

Anh cúi đầu nhìn hộp bánh cuốn, xoay người trở về.

Cẩn thận nghĩ lại, thói quen ăn uống của Thương Dĩ Nhu và anh không có điểm chung nào. Kết luận như vậy khiến anh không khỏi bất an, thậm chí là khủng hoảng.

Về phòng, anh mở hộp bánh cuốn, mùi đồ ăn lập tức bay ra, nhìn sa tế bên trên thì không khỏi nhíu mày. Nhưng chỉ do dự một giây, anh vẫn bắt đầu ăn, một cái, hai cái, ba cái... Chớp mắt cả hộp bánh cuốn đã bị anh ăn hết.

Đánh răng, tắm rửa xong, Khúc Mịch xem đồng hồ, hiện tại cách lúc ăn bánh cuốn đã qua mười lăm phút, anh dùng điện thoại khách sạn gọi cho Thương Dĩ Nhu: "Dĩ Nhu, anh khó chịu."

"Khúc Mịch? Anh sao vậy? Khó chịu chỗ nào?"

"Ưm." Cơn đau dạ dày trong dự kiến ập tới, hơn nữa còn ác liệt hơn bình thường.

Thương Dĩ Nhu vội cúp máy chạy ra ngoài, tới cửa mới phát hiện bản thân chỉ quấn khăn tắm. Cô lại trở về thay đồ.

Cô quen Khúc Mịch không chỉ ngày một ngày hai, chưa từng nghe anh rên rỉ khi không khỏe. Thỉnh thoảng anh cũng có bị đau dạ dày, dù đau đến đổ mồ hôi lạnh anh cũng không hé răng. Khi nãy trong điện thoại anh thế mà đau đến mức nói không ra lời, điều này khiến Thương Dĩ Nhu vô cùng lo lắng.


Thương Dĩ Nhu vội chạy đến phòng Khúc Mịch, thấy anh đang cuộn tròn, trán đầy mồ hôi.

Cô đỡ Khúc Mịch lên giường nằm, nhẹ nhàng ấn lên bụng anh. Sau khi kiểm tra, Thương Dĩ Nhu đoán anh bị viêm dạ dày cấp tính.

"Đi bệnh viện thôi, phải kiểm tra cụ thể mới uống thuốc được." Nói rồi cô muốn gọi cho cấp cứu.

"Không cần đâu." Khúc Mịch nắm lấy tay cô, "Em tới là anh đỡ hơn rồi."

"Dù là bác sĩ nhưng em không biết chữa bệnh cứu người..."

"Không trị được cho người ta nhưng lại trị được cho anh." Khúc Mịch ngắt lời, kéo tay cô vào lòng mình.

Thương Dĩ Nhu đỏ mặt, lại thấy hộp không trên bàn, trách cứ: "Anh ăn hết hộp bánh cuốn? Sa tế Trần Ký làm từ ớt Tứ Xuyên, cay như vậy mà anh cũng dám ăn? Anh có biết dạ dày mình không chịu được đồ cay sao còn ăn hết hả?"

"Cái dạ dày của anh chỉ cần ăn chút tương ớt là sẽ kháng nghị. Trước nay anh luôn tránh xa nó, nhưng nhìn em ăn, anh lại bắt đầu thấy tiếc nuối. Anh muốn cùng em đi nhìn ngắm sự thay đổi của bốn mùa, đi đến chân trời góc bể, muốn cùng em bạc đầu giai lão. Nhưng hiện thực là ngay cả việc ăn cay anh cũng không ăn cay với em được. Anh biết mình không phải người thú vị, thậm chí rập khuôn đến mức khiến người ta khó chịu. Trước khi gặp em, cuộc sống của anh rất đơn giản, cả thế giới của anh chỉ có tâm lý học, tâm thần học, tội phạm học. Trừ những cái này ra, anh không có hứng thú với thứ khác. Sự xuất hiện của em như một tia sét vậy, không chỉ chiếu sáng cả thế giới đen tối của anh mà còn kéo anh ra khỏi đó. Em luôn nghĩ anh đã bước vào thế giới của em, ép em chấp nhận anh. Em sai rồi, chính em đã bước vào thế giới của anh, khiến anh tự nguyện đi theo em. Em từng nói em sợ thế giới bên ngoài, sợ tiếp xúc với người lạ, sợ phải hòa nhập. Nhưng em có biết không, nỗi sợ của em cũng là một lĩnh vực xa lạ với anh. Bao nhiêu năm qua anh tiếp xúc với sách vở còn nhiều hơn con người, cách đối nhân xử thế anh cũng không giỏi hơn em. Anh không muốn thừa nhận bản thân không hoàn hảo, nhưng ở trước mặt người mình yêu thì không cần ngụy trang mà đúng không. Anh muốn cho em nhìn rõ Khúc Mịch ở trong mắt người khác là thần không gì không làm được nhưng thực ra chỉ là một người đàn ông yêu em mà thôi."

"Anh..."

"Để anh nói hết đã, anh sợ mình sẽ không đủ dũng khí để thú nhận sự yếu đuối trong nội tâm của mình." Khúc Mịch là người tự tin đến kiêu ngạo, nhưng lúc này anh lại không dám nhìn thẳng vào đôi mắt của Thương Dĩ Nhu, sợ phát hiện sự chê bai của cô.


Đọc truyện chữ Full