DocTruyenChuFull.Club

Nhập Số Chương Để Tìm Chương VD: 200
Vẫn An, Pháp Y Kiều Thê
Chương 185: C185: Em thật ích kỷ

Thương Dĩ Nhu đuổi theo Lưu Tuấn, Lưu Tuấn hơi do dự nhưng cuối cùng vẫn đồng ý. Tuy vụ án vẫn chưa được phá, Thương Dĩ Nhu cũng không phải người của đội hình sự, không nên tiết lộ manh mối cho cô, nhưng mỗi lần mở họp cô đều tham dự, hơn nữa ai nấy đều biết cô và Khúc Mịch đang yêu nhau, thế nên Lưu Tuấn không cần lảng tránh cô.

Hai người lái xe sang thành phố kế bên, đi khoảng hai tiếng mới tới nơi. Bà đỡ năm xưa đã mất, lúc sống bà ta luôn ở cùng con trai út và con dâu.

Thương Dĩ Nhu theo Lưu Tuấn vào nhà, thấy Khúc Mịch đang hỏi thăm một người phụ nữ hơn bốn mươi tuổi. Nhớ tới việc tối qua, cô không được tự nhiên lắm, nhưng đây không phải thời điểm suy nghĩ những vấn đề đó, cô đang sốt ruột muốn biết chuyện của cặp song sinh.

Thấy bọn họ tới, người phụ nữ đang nói chuyện dừng lại, nghe Lưu Tuấn và Khúc Mịch chào hỏi nhau mới biết họ một đội, lúc này mới nói tiếp.

"Trước khi chết mẹ chồng cứ nhắc mãi không biết đứa bé bị bỏ rơi kia chết hay sống, nếu mạng lớn thì được người ta nhận nuôi, bà ấy mới không phải vì tội nghiệt trong quá khứ mà xuống địa ngục. Con người ta trước khi chết luôn nói những lời thật lòng, mẹ chồng tôi chỉ có mỗi trăn trở là đứa con nhà họ Kim, bà ấy nói năm đó bà ấy đến nhà họ Kim đỡ đẻ, vừa vào phòng cô vợ đã sinh. Bà ấy cắt cuống rốn, tắm rửa rồi đưa cho Kim Hâm. Khi đó chuyện đầu tiên Kim Hâm làm là mở hai chân đứa bé ra, thấy là con gái thì xụ mặt. Một lúc sau, sản phụ lại nói đau bụng rồi sinh thêm một đứa. Kim Hâm thấy vậy thì vội ôm lên xem, thấy đứa bé kia có dương v*t thì cười không khép miệng. Bà ấy vệ sinh cho sản phụ, đến khi nhớ tới đứa bé đầu tiên, chạy đi kiểm tra thì mặt nó tái mét như không còn hơi thở. Bà ấy vội cho hai vợ chồng Kim Hâm xem, Kim Hâm mới nhìn đã bảo đứa bé chết rồi, bảo mẹ chồng tôi đem đi vứt đi, còn cho thêm 10 tệ. Ngày xưa trẻ con chết yểu là chuyện bình thường, huống hồ không liên quan tới mẹ chồng tôi. Mẹ chồng tôi cầm tiền rồi quấn đứa bé trong khăn, vứt trên đường về nhà. Nhưng mới đi được vài bước mẹ chồng tôi lại nghe loáng thoáng có tiếng trẻ con khóc, bà ấy tưởng mình nghe nhầm nên vội bỏ đi. Về tới nhà, cảm đêm mẹ chồng không ngủ được, đến sáng hôm sau bà ấy quay lại chỗ ném đứa bé thì không còn thấy nó. Nơi đó là rừng cây, rất có khả năng đã bị chó tha đi rồi. Sau này mẹ chồng nghe nói con của Kim Hâm có vấn đề sức khỏe, cứ nhắc mãi đó là báo ứng. Không lâu sau, chồng tôi vì công việc nên bị điều tới Bắc Hải, cả nhà chúng tôi cũng dọn đến đây, chỉ còn nghe nói Kim Hâm phất lên, thường xuyên xuất hiện trên báo đài, còn chuyện về hai đứa bé thì không nghe ai nhắc tới. Đồng chí cảnh sát, đây là những gì tôi biết."

"Chị bảo đứa bé bị bỏ rơi kia là con gái?" Thương Dĩ Nhu vội hỏi, đây cũng là thắc mắc của mọi người.

Người phụ nữ gật đầu: "Đúng vậy, mẹ chồng tôi nói thế. Kim Hâm rất thích con trai, thấy đứa bé đầu tiên là con gái thì tỏ ra không vui, nhưng khi thấy trong bụng vợ mình còn đứa khác thì mừng đến mức bỏ mặc đứa bé kia, thậm chí chẳng thèm đặt tên."

Nghe đối phương nói như vậy, Thương Dĩ Nhu nhíu mày. Tuy cô chưa từng nhìn thấy mặt hung thủ nhưng cô dám khẳng định hung thủ là đàn ông. Có nghĩa là hung thủ không phải chị gái của Kim Chí Thành, nhưng nếu không phải Kim Chí Thành thì hung thủ là ai?


"Chị có thể dẫn chúng tôi tới địa điểm vứt bỏ đứa bé kia không?" Khúc Mịch hỏi.

Người phụ nữ gật đầu, năm người đi hai chiếc xe tới thành phố Nam Hải. Chị ta chỉ nghe mẹ chồng nói là nơi này, còn vị trí cụ thể thì không biết, hơn nữa cánh rừng kia đã được quy hoạch, bọn họ loay hoay nửa ngày vẫn không tìm được địa điểm chính xác.

Khúc Mịch bảo Lưu Tuấn lái xe đưa chị ta về, sau đó lệnh Mạnh Triết và Vương Nhân Phủ đi nghe ngóng xung quanh.

"Đi thôi, tôi đưa em về."

Chớp mắt chỉ còn lại Khúc Mịch và Thương Dĩ Nhu trên xe.

Nơi này khá hẻo lánh, không hề có một chiếc taxi, càng đừng nói với việc có xe buýt.

Thấy Thương Dĩ Nhu do dự, Khúc Mịch hừ lạnh: "Sao thế? Xe của tôi mà cũng không muốn đi? Sợ tôi ăn thịt em hả?"

Con người Thương Dĩ Nhu khá quật cười, nghe anh nói vậy, cô thậm chí còn lên ghế phụ ngồi.


Khúc Mịch lái xe, cả đoạn đường không ai nói chuyện, bầu không khí nặng nề xấu hổ.

"Vụ án sắp kết thúc rồi." Thấy xe gần đến nhà cô, Khúc Mịch mới lên tiếng.

Thương Dĩ Nhu sắp bị dồn nén đến điên rồi, nghe anh nói mới thoải mái một chút, hơn nữa anh chỉ bàn về vụ án, điều này làm cô thầm thở phào."

"Sau khi vụ án kết thúc, tôi định từ chức." Nhưng câu sau đó của Khúc Mịch lại khiến Thương Dĩ Nhu sửng sốt.

Sao lại từ chức? Dương Thâm là vì kết hôn, còn anh muốn làm gì? Chắc không phải vì bị cô từ chối nên anh thấy sau này gặp nhau đôi bên sẽ ngại ngùng đấy chứ?

"Đội trưởng Khúc, anh không cần vì tôi mà từ chức đâu. Tôi từ chối không phải vì anh không tốt, mà là vì tôi chỉ muốn hưởng thụ cuộc sống của một người. Anh là người vô cùng ưu tú, là người bạn rất tốt. Có thể quen biết anh là may mắn của tôi, tôi rất biết ơn anh. Tôi sẽ luôn coi anh là bạn, anh biết tôi không có bạn bè gì mà."

"Thương Dĩ Nhu, em đúng là ích kỷ vô tình!" Khúc Mịch cừ lạnh, "Em nói em từ chối tôi không phải vì tôi không tốt, có nghĩa là dù tôi có tốt thế nào em cũng đều không chấp nhận tôi, vậy chẳng khác nào dù tôi cố gắng ra sao cũng không có tác dụng. Từ chối tôi thì thôi, em còn muốn chúng ta là bạn, em thật ích kỷ! Ở lại làm bạn bên cạnh em, xuất hiện những lúc em cần, còn phải luôn luôn tự cảnh cáo mình không thể vượt qua giới hạn bạn bè, em không thấy như vậy là rất tàn nhẫn với tôi sao?"


"Tôi..."

"Chúng ta mãi mãi không có khả năng làm bạn! Hoặc là yêu nhau, hoặc là người xa lạ! Tôi tưởng ở bên nhau lâu như vậy, em đã quen có tôi trong cuộc sống. Nhưng sự thật chứng minh tôi đã quá tự đề cao mình. Tôi không phải người ai gặp cũng thích, tôi chịu thua! Từ giờ trở đi, tôi sẽ dùng tốc độ nhanh nhất rời khỏi cuộc sống của em, rời xa tầm mắt của em. Nếu không thể yêu nhau thì chúng ta không cần phải dây dưa nữa!"

Lần đầu tiên Khúc Mịch nói chuyện văn chương như vậy, nhưng Thương Dĩ Nhu biết anh không hề ra vẻ, cô thậm chí còn có thể cảm nhận được anh đang rất đau khổ.

Khúc Mịch là người kiêu ngạo cỡ nào, anh thế mà nói ra câu "Tôi chịu thua", xem ra là thật sự bị tổn thương.

Tới dưới nhà, Thương Dĩ Nhu xuống xe, nhìn Khúc Mịch lái xe đi, đột nhiên có cảm giác anh sẽ biến mất khỏi cuộc sống mình như vậy.

"Cháu về rồi à, sao mấy hôm nay không thấy cháu?" Bác gái chung chung cư cầm quạt về, có lẽ là mới đi nhảy ở quảng trường. Không đợi cô trả lời, bác gái đã cười ha ha, "Hôm qua tôi thấy cậu ta nửa đêm lái xe đi. Hai người cãi nhau hả? Vợ chồng trẻ thường hay có mâu thuẫn, qua rồi thì thôi. Bình thường thấy hai người hay hay đi dạo trông rất ân ái, không ngờ giận nhau cũng giận dỗi lớn như thế. Nghe bác gái khuyên, gọi cho cậu ta trước đi, bảo đảm cậu ta sẽ về ngay. Đàn ông mà, ai cũng sĩ diện."

Nói xong, bác gái lên nhà trước.

Thương Dĩ Nhu bất lực lên lầu, mở cửa, trong nhà im ắng. Trước kia khí có Khúc Mịch, TV trong phòng khách lúc nào cũng mở, laptop trên bàn luôn luôn ở trong trạng thái chờ. Cô nấu ăn dưới bếp, Khúc Mịch sẽ đứng ngay cửa trò chuyện với cô.

Chỉ có một mình cô ăn, nấu lúc nào cũng dư. Thương Dĩ Nhu thấy trong tủ lạnh có cơm thừa canh cặn nên cho chung vào với nhau rồi đem đi xào. Trên bàn cơm chỉ có mình cô, ăn thôi cũng thấy cô đơn.


Quan trọng là ăn xong còn phải rửa chén, trước đây công việc này luôn do Khúc Mịch làm. Thương Dĩ Nhu ném chén đĩa vào bồn, lười rửa.

Mấy ngày Khúc Mịch dọn đi Thương Dĩ Nhu cũng ở một mình, sao không hề có cảm giác như hôm nay chứ? Có lẽ trong tiềm thức, Khúc Mịch chỉ tạm thời rời đi. Mà hôm nay những gì Khúc Mịch nói khiến cô nhận ra rằng Khúc Mịch thật sự đã dọn đi rồi.

Đêm tối đã không còn đáng sợ, nhưng lại khiến người ta cảm thấy khó chịu.

Sáng hôm sau đi làm, Thương Dĩ Nhu không thấy xe của Khúc Mịch, gặp Lục Li, cô hỏi thăm một chút thì biết Khúc Mịch đang đi tham gia hội thảo.

"Vụ án đang tới thời khắc quan trọng sao đội trưởng Khúc nói đi là đi chứ?" Lưu Tuấn đi cùng thắc mắc hỏi.

"Đội trưởng Khúc đã lên phương án hành động rồi, tôi sẽ liên tục báo cáo tình hình với anh ấy." Lục Li vỗ vai Lưu Tuấn, "Đội trưởng Khúc nói đội chúng ta toàn nhân tài, chút việc nhỏ này có thể tự xử lý. Khúc đội trưởng chỉ cần bày mưu lập kế thôi.

"Cũng đúng, có điều bước tiếp theo chúng ta nên làm gì đây?"

"Đội trưởng Khúc..." Hai người họ vừa đi vừa nói chuyện, tiếng càng ngày càng nhỏ.

Thương Dĩ Nhu đã không còn tâm trạng nghe cuộc đối thoại của họ, trong đầu chỉ toàn lời Khúc Mịch nói tối qua. Anh thật sự đã dùng tốc độ nhanh nhất, lập tức biến mất khỏi cuộc đời của cô.


Đọc truyện chữ Full