DocTruyenChuFull.Club

Nhập Số Chương Để Tìm Chương VD: 200
Vẫn An, Pháp Y Kiều Thê
Chương 153: C153: Chuyện cũ

Trước đó lão Quách nói mình không quen biết Kim Hâm, thấy sự việc bại lộ thì vẫn tiếp tục tìm cớ. Năm xưa ông ta và Lý Đại Niên cùng lên thành phố, nhân chứng là Kim Hâm, không cần suy nghĩ cũng có thể cảm thấy trong này có ẩn tình.

"Chủ tịch Kim không hề khoa trương, từ cách ông ta ăn mặc có thể thấy ông ta lúc nào cũng nhớ đến xuất phát điểm của mình. Anh hùng không hỏi xuất thân, ông tránh khai nhận quan hệ của hai người e rằng có ẩn tình khác." Khúc Mịch nói, "Nói đi, trên đời này không có bức tường nào chắn được gió cả, có một số việc muốn giấu cũng không giấu được. Nếu ông không nói, chúng tôi thông qua những con đường khác cũng có thể biết. Chúng tôi vừa phát hiện thi thể của Lý Đại Niên ở bãi rác ngoại ô."

"Ông ta chết rồi?" Lão Quách giật mình, "Sao ông ta lại chết? Ai hại ông ấy? Lúc chúng tôi tách ra ông ta vẫn khỏe mạnh mà."

Trông ông ta không giống nói dối, xem ra cái chết của Lý Đại Niên không liên quan đến ông ta.

"Lý Đại Niên bị người ta đánh sau gáy, chết rồi bị đưa đi chôn, không ngờ sau mười lăm năm thi thể lại bị chúng tôi phát hiện, có thể nói là do ông trời sắp đặt. Giết người đền mạng, thiếu nợ trả tiền, đã đến lúc báo ứng tới rồi." Mạnh Triết nói.

"Tôi không có làm gì có lỗi với ông ta, tôi không sợ ông ta tới tìm mình." Ngoài miệng lão Quách nói như vậy nhưng vẻ hoảng loạn lại khiến người ta nghi ngờ.


"Năm đó lúc ông ăn tối với Kim Hâm, có phải Lý Đại Niên cũng có mặt không? Ba người các ông không chỉ là bạn rượu, mà còn là bạn cờ bạc!" Khúc Mịch nói như đinh đóng cột.

Lão Quách không dám nhìn thẳng vào mắt Khúc Mịch, chần chờ một lúc lâu mới gật đầu.

"Đúng vậy, chúng tôi quen biết nhau trên bàn cờ bạc." Vì liên quan đến mạng người, ông ta không dám tiếp tục nói dối, "Tôi và Đại Niên quen nhau từ thuở nhỏ, lớn lên bài bạc cùng nhau, sau này lúc quen thêm Kim Tân, ông ta đang là thợ mộc ở công trường. Con người Kim Tân rất nghĩa khí, chỉ cần chúng tôi lên thành phố đi tìm ông ta, không có cơm thì cũng có rượu. Nhưng vợ ông ta thì rất khó tính, cũng may ông ta có cách trị."

"Bớt nói nhảm đi, không ai bảo ông nhớ mấy chuyện vô dụng đó." Mạnh Triết mắng, "Thành thật khai ra đi, buổi tối Lý Đại Niên mất tích rốt cuộc đã xảy ra chuyện gì."

"Ba chúng tôi uống rượu, Đại Niên càu nhàu vợ con ai cũng khinh thường ông ta chỉ vì ông ta không có tiền, mấy năm nay xui xẻo, cược gì cũng thua. Ông ta bảo chờ mình có tiền sẽ không về nhà nữa, ông ta sẽ lên thành phố cưới một cô vợ khác. Kim Tân nghe vậy thì móc ra 20 tệ nói sẽ đi mua vé số, nếu trúng thưởng thì chia ba."

"Năm xưa Kim Tân trúng số lập nghiệp là nhờ lần mua vé số đó? Theo lý thuyết ba ông đều sẽ được chia đều, tại sao Lý Đại Niên lại mất tích, còn ông chỉ được hỗ trợ?" Mạnh Triết bắt lấy trọng điểm, "Có phải các ông không chia đều, sau đó ông giết Lý Đại Niên, Kim Hâm dùng việc này uy hiếp ông, cầm gần hết tiền đi, chỉ chia cho ông một phần nhỏ đúng không?"


"Không có! Tôi không có giết Đại Niên! Chúng tôi là anh em bao nhiêu năm, tôi sao có thể làm việc này chứ? Tuy tôi mê cờ bạc nhưng giết trâu giết bò tôi còn không dám nhìn, làm sao giết người được!" Lão Quách vội xua tay.

"Vậy thì là Kim Hâm giết Lý Đại Niên, bảo ông chôn xác. Ông ta uy hiếp đến an toàn tính mạng của ông, còn nói ông là đồng phạm, thế nên ông mới che giấu chân tướng. Ngoài ra Kim Hâm cho ông ít tiền để bịt miệng, còn cắt đứt liên lạc với ông."

"Đây không phải chân tướng! Chúng tôi đều không giết người, Đại Niên chắc chắn do người khác giết! Chúng tôi mua mười tờ vé số, mở thưởng vào 0 giờ. Chúng tôi vừa uống rượu vừa chờ, lúc ấy chẳng ai nghĩ tới việc trúng thưởng cả. Không ngờ đến lúc mở thưởng, vé số chúng tôi mua trúng một giải đặc biệt, một giải nhất, tổng cộng 1.500.000 tệ. Tôi còn tưởng mình uống say nghe lầm, nếu không thì là nằm mơ, sau đó chúng tôi đến đại lý bán vé số đối diện nhà của Kim Hâm mới chắc chắn mình trúng lớn. Vì giải quá lớn, muốn nhận giải phải có căn cước, nên chúng tôi lại về nhà Kim Hâm. Đột nhiên có số tiền khổng lồ từ trên trời rơi xuống, chúng tôi lại nhậu một bữa, say đến bất tỉnh nhân sự. Đến hôm sau khi tỉnh lại tôi không thấy Đại Niên đâu, chỉ có tôi và Kim Hâm, tờ vé số trúng giải đặc biệt cũng biến mất, chỉ còn giải nhất 500.000 tệ. Đại Niên làm thế đúng là không nên, tiền mua vé số là của Kim Hâm, được chia một phần ba ông ta còn chưa thỏa mãn. Có tiền tuy tốt nhưng làm người phải có lương tâm, không được quá tham lam. Có điều may mà ông ta còn để lại 500.000 tệ. Tôi và Kim Hâm vội chạy đến trung tâm vé số nhận thưởng. Còn giải đặc biệt kia, nghe nói không có ai nhận hết. Khi đó tôi và Kim Hâm tức lắm Đại Niên lấy vé số đi tại sao lại không nhận thưởng, bây giờ nghĩ lại chắc thời điểm đó Đại Niên đã bị giết. Đúng là bị trời phạt mà, tiền không thuộc về mình thì không nên lấy, dù có cầm đi cũng sẽ mang họa mất mạng! May mà khi đó tôi không như Đại Niên, nếu không chẳng biết bây giờ sẽ như thế nào."

"Ông nói ông không lấy số tiền trúng thưởng đó? Kim Hâm không chia cho ông hả?"

"Vốn dĩ tôi cũng không có ý định lấy. Thời điểm Kim Hâm nói sẽ chia ba, tôi đã từ chối rồi. Tiền mua vé số đâu phải của tôi, bạn bè trúng thưởng chia cho một ít là tình anh em, sao có thể mặt dày đòi chia được? Sau vụ việc của Đại Niên, tôi càng không muốn lấy số tiền đó. Kim Hâm đưa tôi 10.000 tệ để tôi tiêu xài, còn nói nếu gặp khó khăn thì cứ đi tìm ông ta. Sau này tôi bị bên cho vay nặng lãi ép trả nợ, không thể không dẫn gia đình trốn khỏi thôn. Tôi không dám nhờ cậy thân thích nên lên thành phố tìm Kim Hâm. Khi đó ông ta vừa trúng một dự án lớn, kiếm được rất nhiều tiền, gặp tôi ông ấy quả nhiên không quên lời hứa trước đó, lập tức bỏ ra 50.000 tệ giúp tôi mở cửa hàng kinh doanh, cuộc sống cũng dần tốt lên, còn Kim Hâm thì như một bước lên trời, tôi và người ta thật sự không cùng đẳng cấp nên không còn liên lạc."

"Sau khi Lý Đại Niên mất tích, tại sao ông và Kim Hâm thông đồng giả khẩu cung?" Khúc Mịch đột nhiên hỏi.


Đúng vậy, đây mới là điểm quan trọng!.

========== Truyện vừa hoàn thành ==========
1. Chiều Hư
2. Cưới Vợ Để Mẹ Vui
3. Xuyên: Chứng Chỉ Thanh Xuân
4. Cách Một Khoảng Sân
=====================================

Lão Quách trả lời: "Lý Đại Niên cầm tờ vé số trúng 1.000.000 tệ bỏ trốn, Kim Hâm mắng ông ta không có nghĩa khí, còn bảo đời này không muốn nghe tới ba từ Lý Đại Niên nữa, lúc ấy cảnh sát tới tìm tôi, để không liên lụy Kim Hâm tôi mới nói dối. Cảnh sát tìm Kim Hâm xác minh tình hình, ông ta cũng bảo không quen biết Lý Đại Niên, tối đó chỉ có hai chúng tôi uống rượu thôi."

"Ông có biết làm cung cấp khẩu cung giả là trái pháp luật không?" Mạnh Triết cau mày.


"Tôi học hành chẳng ra gì, làm sao biết mấy vấn đề đó chứ! Tôi chỉ nghĩ dù gì mình không làm việc xấu, Kim Hâm cũng không nhắc tới Đại Niên, người ta đã rất trượng nghĩa với tôi nên tôi mới nói dối. Có điều tôi thề mình không biết Đại niên chết, tôi không có giết người, tôi còn dám cam đoan thay Kim Hâm! Tửu lượng của Kim Hâm không bằng tôi, hôm đó ông ta còn uống nhiều hơn tôi. Buổi sáng tôi tỉnh dậy, ông ta còn đang ngủ mà, vất vả lắm tôi mới gọi ông ta dậy được."

"Thế gia đình Kim Hân không biết Lý Đại Niên đi lúc nào sao?"

"Hôm đó chúng tôi uống rượu rồi đi mua vé số, sau đó lại về nhà uống rượu. Vợ của Kim Hâm không thích nên lải nhải mấy câu, bị Kim Hâm đuổi về nhà mẹ." Lão Quách đánh giá Kim Hâm rất cao, "Đàn ông thì nên có tiếng nói như vậy, đâu giống Đại Niên bị vợ con đuổi ra khỏi nhà chứ."

"Kim Hâm hình như có đứa con trai, mười lăm năm trước chắc hơn hai mươi tuổi đúng không?" Kim Hâm chưa từng công khai gia đình, đứa con trai duy nhất của ông ta càng rất ít khi xuất hiện, nghe nói hắn đã cưới vợ sinh con nhưng vì không có năng lực nên vẫn sống nhờ bố mình.

Lão Quách lắc đầu: "Chỗ đáng khen của đứa con trai đó là cưới được vợ, sinh được cháu trai! Thằng con hiền lành chất phác, gặp ai cũng không dám nói gì, mẹ ruột mất sớm, hay bị vợ của Kim Hâm đánh đập. Hôm đó Kim Hâm đánh vợ, tôi nghe loáng thoáng bà già kia về phòng đánh mắng cậu ta, sau đó bỏ đi. Kim Hâm bảo cậu ta vào bàn ăn ngồi, khi ấy Lý Đại Niên đang vui, còn chọc cậu ta uống một một ly rượu. Cậu ta vừa uống xong là ngã xuống, tôi và Kim Hâm kéo nó vào phòng, nó ngủ như chết vậy. Nhiều năm không gặp, đứa con bây giờ cũng 40 tuổi rồi, chắc là tiến bộ hơn trước."

Nghe đến đây Lục Li nhìn Khúc Mịch, tình hình gia đình của Kim Hâm theo lời Hồ Dũng kể không khác mấy. Vợ trước của Kim Hâm mất sớm, để lại một đứa con trai năm tuổi, vợ sau thì không sinh được con, đối xử với con riêng rất tệ, sau này Kim Hâm phát tài rồi, bà ta mới đối xử với con riêng tốt lên một chút.

Đứa con trai này của Kim Hâm học hành rất tệ, tính cách lại không được người ta yêu thích nhưng lại sinh được đứa con trai thông minh lanh lợi, Kim Hâm thích vô cùng. Ông ta cứ hay nói với mọi người sau này toàn bộ tài sản sẽ để lại cho cháu trai.


Đọc truyện chữ Full