DocTruyenChuFull.Club

Nhập Số Chương Để Tìm Chương VD: 200
Thuyết Tiến Hóa Nam Thần
Chương 58: Nói ra hết

"Nghe em nói đã nói thẳng với ba em anh đương nhiên rất vui", Trương Bắc Trạch ngồi trong studio chụp ảnh bìa tạp chí, dành chút thời gian nghe điện thoại của Kỷ Uyển, "Nhưng tại sao lại thành em phải quay về nhà chứ?"

“Lúc chiều ba em có chút tức giận với em, em mới phát hiện gần đây tâm lý của ba có vẻ không ổn, có thể quá nhiều chuyện ập đến cùng một lúc làm ông nghẹt thở, cho nên em mới quyết định về nhà ở bên ba một thời gian, hy vọng có thể làm tâm tình ông trở lại bình thường." Cô là đứa con bất hiếu, sớm nên phát hiện sự khác thường của ba rồi.

Việc không đồng ý nằm trong dự liệu, nhưng việc Trương Bắc Trạch quan tâm đầu tiên là chuyện Kỷ Uyển bị mắng: "Bị ấm ức sao?"

Kỷ Uyển vừa nghe vậy sống mũi cay cay, cô thật sự muốn quay về để anh ôm trong lòng, kể cho anh nghe sự khổ sở của mình, nhưng cô biết cô không thể, như vậy càng làm lớn thêm sự mâu thuẫn giữa anh và ba cô. Cô chỉ đành nói: "Không có, ba em chỉ nói mấy câu, có gì ấm ức chứ, chỉ trách em không tìm đúng thời gian thích hợp mà nói thôi."

"Vậy có cần anh dành thời gian đến thăm nhà em không?"

"Tạm thời đừng nên qua đây, đợi em thuyết phục ba rồi nói có được không?"

Trương Bắc Trạch im lặng một lát: "Kỷ Uyển, có phải em còn có chuyện giấu anh không?"

"Í, không, không có." Kỷ Uyển hoảng loạn nói.

Trương Bắc Trạch sao không nghe ra được cô đang nói dối của chứ, đành bất lực thở nhẹ một tiếng: "Vậy thì tốt, có chuyện gì phải nói cho anh biết nhé. Chúng ta cùng nghĩ cách có được không?"

"Em biết rồi." Kỷ Uyển ở đầu dây bên kia cũng bất lực thầm than một tiếng. Nếu như có thể, cô không muốn giấu anh chút nào, nhưng cô không muốn anh chịu bất kỳ sự khinh khi nào, đặc biệt là loại cảm giác này đến từ phía nhà cô, cô nhất định sẽ sớm xử lý tốt mọi thứ.

Từ sau hôm đó, Kỷ Uyển dọn về nhà, đem tinh thần đặt lên VK và ba cô, cho đến khi phim sắp đóng máy, số lần gặp mặt của bọn họ ít ỏi đến mức có thể đếm trên đầu ngón tay. Kỷ Uyển rất không quen, cô mỗi ngày đều có vô số chuyện phiền lòng, công việc của VK và văn phòng, sự hối thúc của chú ba, sự phản nghịch của em trai, em gái, còn có lời mời của những người đàn ông khác…… Đặc biệt là ba cô, không những không hiểu cho mà còn hối thúc, cô thường xuyên cảm thấy rất mệt mỏi. Mặc dù lúc trước cô cũng có rất nhiều chuyện phải xử lý nhưng có những buổi tối trước kia cô đều cùng Trương Bắc Trạch quay về, chuyện trò, hôn nhau, ôm nhau đi vào giấc ngủ. Nhưng bây giờ mặc dù có nói chuyện qua video, cô cũng có thể nhìn thấy anh qua tivi, nhưng như vậy vẫn chưa đủ.

Hôm nay cô nhận được một cuộc điện thoại bất ngờ, là Lý Thiên Hoa gọi đến. Cô rời khỏi cuộc họp đang diễn ra, tìm một phòng họp nhỏ không có ai mới bắt máy, lại nghe được một giọng không mấy vui vẻ.

"Tiểu Kỷ à, 2 hôm trước ta gọi điện thoại cho Trương Bắc Trạch, vốn muốn nói chuyện đạo diễn Châu Dương, nhưng lại nghe thấy thằng bé nói đến một chuyện không ngờ được."

“Chuyện gì vậy Thầy Lý?”

“Thằng bé nói muốn rút khỏi giới giải trí là thế nào?"

Kỷ Uyển kinh ngạc: "Anh ấy nói với thầy như vậy sao?"

"Đúng vậy, rốt cuộc là chuyện gì, sao đang tốt lành thằng bé lại muốn rút khỏi giới giải trí?"

“Chuyện này……” Kỷ Uyển không biết trả lời câu hỏi này ra sao. 

"Ta hỏi nhưng thằng bé không trả lời, cho nên ta mới điện thoại đến hỏi con."

"Thầy Lý, anh ấy nói đùa với thầy đấy."

"Ta nghe giọng nó không giống như đang đùa." Đối phương dừng một lát, "Xem ra  2 người ý kiến không thống nhất rồi, để ta đoán xem, thằng bé là vì con sao?"

Kỷ Uyển không thể phủ nhận, chỉ đành nói: "Con sẽ thuyết phục anh ấy."

"Aida-- ta lão già này sẽ không tham gia vào chuyện của bọn trẻ 2 người đâu, nhưng nếu thằng bé muốn rút khỏi giới giải trí ta sẽ không đồng ý đâu. Nó là một kỳ tài hiếm thấy, sinh ra là dành cho nghiệp diễn, nếu nó kiên quyết rút ra khỏi giới giải trí sẽ có 1 ngày sẽ hối hận đấy. Điều này ta chắc chắn." Lý Thiên Hoa nói, "Tiểu Kỷ, xin con vì bất cứ lý do gì hãy khuyên thằng bé tiếp tục kiên trì, nếu như bởi vì công việc của nó tạo ra hiểu lầm gì giữa 2 đứa, xin con bao dung hơn cho nó, ta lúc trước cũng gặp vấn đề như vậy, nhưng vợ ta rất hiểu cho ta, ta hy vọng con cũng có thể hiểu cho Bắc Trạch, có được không?"

Kỷ Uyển cảm thấy hơi xấu hổ. Cô biết là lỗi của cô.

"Con biết rồi, thầy Lý, con sẽ hiểu cho anh ấy."

Cô cúp điện thoại, cắn môi, bấm số điện thoại của Trương Bắc Trạch.

Trương Bắc Trạch đang chụp cho tạp chí, nhìn thấy Tiểu Phương quơ quơ điện thoại đang reo liền biết là Kỷ Uyển gọi đến. Anh lập tức nở nụ cười, kêu tạm dừng, bước qua nghe điện thoại.

"Hi, Kỷ Uyển Uyển, hôm nay thế nào?" Anh vừa nói vừa đi vào 1 góc không có ai.

“Không tốt lắm.” Kỷ Uyển trực tiếp nói. 

Trương Bắc Trạch nhíu mày, đang định mở miệng lại nghe thấy cô giành nói trước: "Anh nói với thầy Lý là anh muốn rút khỏi giới giải trí sao?"

Thì ra là vì việc này. Anh thoải mái cười nói: "Đúng vậy."

“Là vì cái gì vậy?” Kỷ Uyển lo lắng nói, "không phải em đã nói sẽ hiểu cho anh sao, bảo anh suy nghĩ mà?"

"Anh đã suy nghĩ rồi, sau đó đã suy nghĩ xong rồi."

"Lừa em!" Kỷ Uyển đột nhiên nói to, "Anh căn bản không có suy nghĩ, anh tự mình quyết định!"

Trương Bắc Trạch ngạc nhiên: "Kỷ Uyển……"

"Mọi người đều không tin em, ai cũng tự mình quyết định, ai cũng đều nghĩ là tốt cho em!" Kỷ Uyển đột nhiên mất khống chế, "em làm cái gì cũng không tốt, làm gì cũng không được, em trước giờ đều là gánh nặng của mọi người."

Trương Bắc Trạch bị dọa sợ, anh liền nói: "Kỷ Uyển, xùy-- Kỷ Uyển, em đang nói gì vậy, em không phải, em không phải là gánh nặng của anh, em là tương lai của anh!"

Kỷ Uyển lau những giọt nước mắt không biết rơi xuống từ khi nào, càng lau càng nhiều, tựa như không ngừng rơi xuống vậy, cô khóc nấc lên.

"Kỷ Uyển, em ở đâu, anh đến tìm em, Kỷ Uyển, em ở đâu?" Trương Bắc Trạch gấp gáp đến nỗi nói đi nói lại mấy lần những câu đó.

Kỷ Uyển cắn môi đèn nén đi tiếng khóc, phòng họp nhỏ vang vọng tiếng khóc của cô, càng thấy đáng thương hơn, cô khụt khịt cầm điện thoại, "nếu không có em, mẹ em, mẹ em có thể sớm cùng ba ly hôn, bà nói, nói bởi vì em mà bà ấy đã phải chịu sự đau khổ 3 năm……. Sự ra đời của em không đem lại niềm vui cho bất cứ ai, chỉ lưu lại ký ức buồn cho họ…… Em rõ ràng cũng là con gái ruột của ba nhưng vì sao còn muốn ký hợp đồng với em chứ? Ông ấy không tin em sẽ đưa cổ phần cho em trai! Còn anh, anh cũng không tin em, anh nghĩ em là một cô gái nhỏ nhen, sẽ vì những chuyện thân mật mà rời xa anh…… Sẽ có một ngày anh sẽ hối hận vì rút ra khỏi giới giải trí, sau đó anh nhất định sẽ trách em!"

Trương Bắc Trạch nghe từng câu từng chữ cô nói ra sự ấm ức trong lòng cũng rất khó chịu. Anh không biết cô lại nghĩ nhiều như vậy, chỉ ích kỷ nghĩ rằng làm như vậy cô sẽ không rời xa anh, hoàn toàn không nghĩ đến cảm nhận của cô.

"Kỷ Uyển, xin lỗi, anh sai rồi, đều là lỗi của anh, anh nghe theo em hết, anh sẽ không nói ra những lời đó nữa, có được không? Đừng khóc nữa, bảo bối, em khóc nữa anh sẽ chết mất." Trương Bắc Trạch hít thở sâu, nhanh chân đi đến trước mặt Tiểu Phương, trực tiếp lấy chìa khóa xe từ trong túi cậu ta, bỏ đi trước ánh nhìn kinh ngạc ngạc của mọi người.

“Bây giờ em ở VK sao? Anh lập tức đến tìm em!”

***

15 phút sau, Trương Bắc Trạch không quản ánh mắt bất kỳ ai xông vào VK, tìm thấy Kỷ Uyển đang khóc thút thít trong phòng họp nhỏ.

Anh mồ hôi nhễ nhại, thở gấp, đau lòng đi lên ôm lấy cô.

Kỷ Uyển vẫn còn khóc. 

"Không khóc nữa, bảo bối, em nói gì anh đều nghe em, xin em đừng khóc nữa." Giọng Trương Bắc Trạch khẩn trương mang theo chút run rẩy, anh hôn lên trán cô, vỗ lưng cô, thử làm tất cả mọi thứ để vỗ về cô, "anh tin em, anh cần em, em là tất cả của anh! Đừng nghĩ đến những chuyện không cần thiết nữa, anh yêu em, người anh yêu nhất là em!"

Kỷ Uyển vùi đầu vào ngực anh, 2 tay nắm lấy quần áo anh, thân thể không ngừng rung lên.

"Em, em không muốn, nói những điều này……" giọng mũi nồng đậm truyền ra từ ngực anh.

"Không sao hết, nói gì với anh cũng được, cái gì cũng được", Trương Bắc Trạch cúi đầu nhìn khuôn mặt đầy nước mắt của cô, “nói ra đi, anh đều nghe, lời em nói anh đều làm."

"Em……" Kỷ Uyển nhếch nhác lau nước mắt, muốn nói nhưng đột nhiên lại im lặng, bàn tay cô đặt lên bụng, nhăn mày kỳ quái nhìn anh, "Bụng em đau quá……"

Đọc truyện chữ Full