"Ông nội……" Kỷ Uyển kinh ngạc ngẩng đầu lên.
"Muốn hỏi làm sao biết có phải không?" Kỷ Hưng Vận cười nói, "Hai năm nay con tận tâm tận lực làm một công việc cực khổ, ông nội cũng nên xem xem người như thế nào có thể khiến cháu gái ông phải cực nhọc như vậy chứ."
"Trương Bắc Trạch, anh ấy rất tốt." Kỷ Uyển nhẹ nhàng nói.
"Ừm, ông xem qua tư liệu của cậu ấy, là một cậu bé có tài hoa, có chí khí. Con cùng cậu ấy làm bạn bè ông nội có thể hiểu, nhưng nói đến chuyện cưới xin, ông cho rằng không thích hợp lắm.”
Kỷ Uyển mím môi, nói thật cô cũng là lần đầu tiên nghĩ đến chuyện hôn nhân đại sự.
"Ông nội không phải người có thành kiến về dòng dõi, cậu ấy dựa vào năng lực của bản thân có được vị trí này thật sự không tồi, tương lai cậu ấy còn có thể làm được điều lớn hơn, nhưng những điều này không có liên quan gì đến việc làm chồng con cả…… không nhắc đến những điều khác, ông xem qua phim mà Trương Bắc Trạch diễn, cũng hiểu được cuộc sống ngày thường của cậu ấy, phát hiện cậu ấy là một người đàn ông có cảm tình phong phú, mẫn cảm, rất nhiều nhà nghệ thuật đều như vậy, việc này giúp ích rất nhiều đối với sự nghiệp của bọn họ, nhưng đối với tình cảm cá nhân thì lại là chuyện khác. Loại đàn ông này đa số là phong lưu đa tình."
Trái tim Kỷ Uyển như bị đâm một nhát. Lời của Kỷ Hưng Vận vừa hay lại đâm trúng chỗ đau của cô. Cái hôn hôm qua giữa Trương Bắc Trạch và Ngô Lôi vẫn còn rõ ràng trước mắt, cô biết anh không cố ý, nhưng cô cũng biết anh đã độ.ng tình, nói chính xác hơn là anh nhập vai vào nhân vật đó đã độ.ng tình, nhưng nhân vật đó về bản chất, cũng là anh. Hoặc là nói anh đối với Ngô Lôi không hề có tình cảm, nhưng người anh nhập vai lại có tình cảm với một người con gái khác!
Cô không biết mình như vậy có phải là đi vào ngõ cụt không, nhưng cô không thể dễ dàng bỏ qua chuyện này được, đồng thời lại cảm giác bản thân quá so đo, ích kỷ.
"Ông nội là muốn con hiểu, tình yêu có thể thả trôi lơ lửng, nhưng hôn nhân phải chắc chắn." Kỷ Hưng Vận từ bi vỗ bàn tay cô, tươi cười, gật đầu chào với vị khách đi ngang qua.
Sau khi Kỷ Uyển nghe mấy lời của ông nội đã nghĩ rất nhiều, nhưng vẫn chưa đợi cô hiểu ra thì đột nhiên xảy ra chuyện lớn.
Yến tiệc vừa kết thúc Kỷ Hưng Vận liền ngã xuống đất.
May mà ba cô và chú bác đều chưa đi, Kỷ Uyển cùng bọn họ nhanh chóng đưa ông vào bệnh viện, nhưng sau khi được cấp cứu vẫn không qua được giai đoạn nguy hiểm.
Kỷ Uyển đan tay vào nhau cầu phúc cho ông nội cả đêm, nhưng cuối cùng vẫn không địch lại cái chết, rạng sáng lúc 5h, Kỷ Hưng Vận đã từ trần trong cơn hôn mê.
Nước mắt cô lập tức rơi như mưa.
Cái chết của một người giàu có bậc nhất đã kinh động xã hội, những tin tức đầu bảng đều là tin tức về sự qua đời của Kỷ Hưng Vận.
Ngay khi Trương Bắc Trạch nhận được tin tức liền gọi điện cho Kỷ Uyển, nghe thanh âm mang theo tiếng khóc của cô anh đau lòng vô cùng.
"Anh lập tức đến bên em."
“Không cần đâu, mọi người đều ở đây, em không sao cả. Hơn nữa đoàn phim ở St. Andrew có hạn, đừng vì em mà làm lỡ việc của mọi người."
Trương Bắc Trạch không có cách nào phản bác lại, nhưng cũng chính vì vậy mà đau lòng hơn, xảy ra việc lớn như vậy anh cũng không thể ở bên, an ủi cô, người bạn trai như anh có phải hoàn toàn không xứng chức không?
Lúc tiến hành lễ truy điệu, Trương Bắc Trạch đã kịp vội vã chạy tới, dùng danh nghĩa của mình cùng nhiều tinh anh đi vào, sau khi phúng viếng, anh thấy Kỷ Uyển mặc một chiếc váy đen khuôn mặt tiều tụy.
"Sao anh lại đến đây?" Kỷ Uyển đưa anh vào một căn phòng nhỏ bên cạnh.
"Anh cũng đến bái tế Kỷ lão tiên sinh, hơn nữa anh đến thăm em, em vẫn khỏe chứ?"
Kỷ Uyển buồn bã gật đầu.
Trương Bắc Trạch đau lòng ôm cô vào trong ngực: "Đừng buồn, có anh ở đây."
Kỷ Uyển dựa vào cái ôm ấm áp của anh lại một lần nữa hốc mắt đỏ lên.
Trương Bắc Trạch rất muốn ở bên cô, nhưng sự thật anh lại phải lập tức đáp chuyến bay quay về.
Kỷ Uyển biết rõ hành trình của anh, ôm xong cô liền săn sóc để anh quay về.
"Anh thật sự không muốn quay về, anh muốn ở bên em." Trương Bắc Trạch ôm gương mặt cô nói.
"Có tấm lòng của anh là đủ rồi, em không sao."
“Nếu có chuyện gì em lập tức điện thoại cho anh nhé."
Kỷ Uyển gật đầu.
Trương Bắc Trạch vội vã rời đi, trước khi đến cửa anh quay lại nhìn Kỷ Uyển một cái, nhìn thấy một người đàn ông trẻ tới phúng viếng đang nói chuyện với cô, còn an ủi vỗ vào vai cô.
Vốn dĩ lông mày đã nhăn còn nhăn hơn nữa.
Linh cữu của Kỷ Hưng Vận ngưng 5 ngày, Kỷ Uyển bởi vì luật sư yêu cầu mọi thành viên phải có mặt để tuyên bố di chúc của ông nội nên ở lại thêm 1 ngày, nhưng cũng vào hôm đó mối quan hệ giữa chú bác trong nhà quá căng thẳng, cô không yên tâm định ở thêm vài ngày.
Lúc này Trương Bắc Trạch đang ở trên một con đường ở London để quay phim, nhìn tủ nhẫn kim cương nghe thấy quyết định của cô, nắm chặt lấy điện thoại.
Là anh có ảo giác sao? Cô là không thể quay về hay là cố ý không muốn quay lại bên cạnh anh?
Cúp điện thoại, Trương Bắc Trạch đứng cửa kính hồi lâu, Ngô Lôi chạy tới, cười hỏi: "Anh Bắc Trạch, anh đang nhìn gì vậy?"
"À, không có gì?" Sau khi quay cảnh hôn nhau xong, Trương Bắc Trạch lạnh nhạt với Ngô Lôi hơn, nhưng Ngô Lôi vẫn như cũ, cười nói xuất hiện trước mặt anh.
Trương Bắc Trạch biết Ngô Lôi có ý với anh, nhưng vì để cô có thể nhập vai tốt hơn anh chọn bỏ qua, nhưng bây giờ anh cảm giác mình đã làm sai rồi. Anh quay đầu nhìn Ngô Lôi, sau đó nói: "Anh muốn mua một chiếc nhẫn, em đi cùng anh vào xem đi."
"Hả? Được thôi."
Hai người đi vào tiệm đá quý đã hợp tác cùng đoàn phim, Trương Bắc Trạch nói nhân viên giới thiệu nhẫn kim cương nữ cho anh.
"Anh Bắc Trạch, anh muốn tặng ai sao?" Ngô Lôi có chút bất an lại có chút mong chờ.
"Ừm, là tặng cho bạn gái anh", Trương Bắc Trạch cầm một chiếc nhẫn lên, "Anh muốn cầu hôn cô ấy."
Ngô Lôi cảm thấy như có một chậu nước lạnh tạt thẳng vào mặt. Cô muốn khống chế biểu cảm của mình nhưng chỉ có thể cười gượng nói, "thì ra anh Bắc Trạch có bạn gái rồi à."
"Ừm, cô ấy rất chú trọng đời tư, cho nên bọn anh không nói cho ai biết hết."
"À…… Vậy em có quen biết không?"
Trương Bắc Trạch cười không nói gì.
Nhân viên lấy ra một chiếc nhẫn đơn giản, nói là chiếc có chất lượng tốt nhất trong tiệm, Trương Bắc Trạch đưa tay ra lại bị tay của Ngô Lôi đè lại.
Anh quay đầu, chỉ thấy Ngô Lôi cắn môi mang theo vài phần tội nghiệp nhìn anh.
Anh nhất thời hoảng hốt, trong lòng nhói đau.
Nhưng anh lập tức lấy lại tinh thần, biết rằng bản thân bị nhân vật trong phim 2 người đóng đã ảnh hưởng, anh có chút chán ghét bản thân mình như vậy. Kỷ Uyển nhất định đã nhìn rõ điểm này của anh, cho nên mới giận anh. Thật ra trong thâm tâm, cô là một người con gái thiếu cảm giác an toàn, lại thêm biểu hiện không đúng của anh trong thời gian này, cô sẽ…...
Trương Bắc Trạch kinh hoảng, dùng lực kéo tay Ngô Lôi ra, cười nói: "Anh bảo em vào đây là để em giúp anh cho ý kiến, nhưng anh không có đủ tiền để tặng em một chiếc đâu."
Ngô Lôi thất vọng tột đỉnh, bối rối rút tay về, gượng gạo nói: "Em sẽ tự mua."
"Vậy thì tốt." Nói xong Trương Bắc Trạch cúi đầu cầm chiếc nhẫn kia lên.
Hai ngày sau, Trương Bắc Trạch ngày đêm quay phim để nhanh chóng hoàn thành cảnh quay về nước. Việc anh làm đầu tiên khi đáp xuống sân bay là gọi điện thoại cho Kỷ Uyển, bởi vì 2 hôm nay, Kỷ gia vì chuyện di chúc đang rất hỗn loạn, chú bảy của cô lại không biết vì sao bị công an bắt đi, truyền thông VK lại đem chuyện xấu ra nói, có thể thấy ba của Kỷ Uyển có ý ra tay với di chúc.
Bọn họ thế nào anh không quan tâm, anh chỉ lo Kỷ Uyển vì 2 bên mà bị thương.
Nhưng gọi điện mãi vẫn không thông, anh lo lắng ra khỏi sân bay lại lập tức bị một đám fan vây quanh, còn nghe thấy rất nhiều vấn đề liên quan đến anh và Ngô Lôi: "Xin hỏi anh có cùng Ngô Lôi về nước không?", "Nghe nói chuyện tốt của 2 người sắp đến rồi, là sự thật sao?", "2 người có phải đã gặp cha mẹ 2 bên rồi phải không?"
Anh khó khăn lắm mới đi được vào chiếc xe đến đón anh, gọi điện cho chị Lưu hỏi đã có chuyện gì xảy ra. Chị Lưu giải thích chỉ là tạo hiệu ứng cặp đôi thôi, không sao cả, Kỷ Uyển cũng đồng ý rồi.
"Tạo hiệu ứng cái gì chứ, nhanh bảo họn họ dẹp đi!" Trương Bắc Trạch lần đầu tiên tức giận như vậy với chị Lưu.
Chị Lưu cảm thấy kỳ lạ liền an ủi vài câu, nói sẽ lập tức làm theo lời anh.
"Kỷ Uyển về công ty chưa?"
"Chưa, có điều cô ấy gọi điện đến bảo chị tìm người thay chú bảy của cô ấy lên tiếng."
"Là chuyện lúc nào vậy?"
"Khoảng 1 tiếng trước."
Trương Bắc Trạch liền bảo chị ta làm chuyện mà Kỷ Uyển giao phó trước, sau đó tiếp tục điện thoại cho Kỷ Uyển, khó khăn lắm điện thoại mới thông, Trương Bắc Trạch nói muốn tìm cô, Kỷ Uyển lại bảo anh về nhà nghỉ ngơi cho tốt.
"Nhà em bây giờ là một đống hỗn loạn, anh đến cũng không làm gì được." Thật ra mẹ kế Dư Mạn đột nhiên bị bắt vì chuyện rửa tiền, ba cô và 2 đứa em cùng cha khác mẹ làm um sùm, Kỷ Uyển không muốn anh đến nhìn thấy chuyện mất mặt như vậy, cho nên liền từ chối thẳng.
Một loại cảm giác bất lực lần nữa dâng lên trong lòng Trương Bắc Trạch.
Vì chuyện tang lễ của Kỷ Hưng Vận mà lớn nhỏ trong Kỷ gia đều bị bới móc, phơi ra trước truyền thông, Kỷ Uyển trước giờ rất kín tiếng cũng bị truyền thông đào ra, ngoài thân phận là quản lý của Trương Bắc Trạch, cô còn bị khoác lên một thân phận khác -- bạn gái của công tử Will của tập đoàn Phú Phong. Truyền thông nói thiếu gia Will của tập đoàn Phú Phong luôn ở bên cạnh cô, nghi ngờ đây là chuyện tốt sắp xảy ra của 2 nhà.
Trương Bắc Trạch nhìn rõ người trong ảnh là người đàn ông hôm đó anh trong lúc đi vội đã nhìn thấy, một tay vò nát tờ báo.
Ngày hôm sau Kỷ Uyển vội vàng quay về gặp Trương Bắc Trạch, Trương Bắc Trạch muốn nghe cô nói, nhưng vừa gặp anh đã hung hăng hôn cô, còn mang theo vài phần thô bạo, kéo cô chìm sâu vào trong dụ.c vọng.
Nhập Số Chương Để Tìm Chương VD: 200
Thuyết Tiến Hóa Nam Thần
Chương 50: Có anh ở đây
Chương 50: Có anh ở đây