Chương 230
Ôn Noãn bắt đầu trở nên bận rộn.
Cô và Hoắc Minh vẫn cứ như thế, anh rất ít ra ngoài tiệc tùng, không trở về nhà thì cũng chỉ tăng ca ở công ty.
Còn Kiều An dường như đã biến mất khỏi cuộc sống của họ…
Ôn Noãn thờ ơ với anh.
Tối hôm đó anh muốn cô, Ôn Noãn không có đẩy anh ra. Cô để anh làm thỏa thích, chỉ là cô rất ít chủ động lúc trên giường.
Hoắc Minh chỉ muốn cô 1 lần.
Sau đó, anh im lặng tựa vào đầu giường hút thuốc.
Nhưng ánh mắt anh sâu thẳm.
Khiến Ôn Noãn có cảm giác mình không có chỗ nào để che giấu.
Từ khi Kiều An trở về, khi bọn họ làm chuyện đó không có cảm giác giống như trước nữa.
Phòng tập nhạc sắp khai trương, Ôn Noãn nhận được rất nhiều quà mừng, các loại hộp quà chất đống trên bàn làm việc.
Ôn Noãn mở ra từng món rồi ghi tên lại.
Những thứ này sau này đều phải tặng lại.
Lúc mở ra một cái hộp lưu ly vàng, Ôn Noãn xem bên ngoài, thấy chữ viết trên đó hơi quen.
Nhìn kỹ lần nữa, là Hoắc Minh tặng.
Ôn Noãn rất bất ngờ khi anh sẽ gửi quà đến phòng tập nhạc, nhưng dù sao vẫn là một niềm vui nho nhỏ, không có người phụ nữ nào không thích.
Cô nhẹ nhàng mở ra.
Cô cho rằng anh sẽ tặng châu báu quý giá, nhưng điều khiến cô không ngờ tới, bên trong lại là một cặp tiêu bản bướm ngàn năm.
Hình dáng của hai con bướm có sự chênh lệch rõ ràng.
Có lẽ là một đực một cái.
Màu sắc tươi đẹp kia còn có dáng dấp sống động, được bảo quản rất khá, cũng rất hiếm có.
Hoắc Minh còn gửi kèm theo một tấm thiệp.
Ôn Noãn nhẹ nhàng mở ra, trên đó chỉ có một câu.
[Tặng cho Morning Dew bé nhỏ của tôi]
Ôn Noãn dù sao cũng là một cô gái trẻ, mặc dù đề phòng anh, mặc dù thất vọng về anh, nhưng không có người phụ nữ nào có thể thoát khỏi món quà và lời tâm tình như vậy.
Cô nhẹ nhàng vuốt ve, một khối đá cứng rắn trong lòng lặng lẽ tan rã.
Lúc này điện thoại vang lên, là Hoắc Minh gọi tới.
Ôn Noãn do dự một chút rồi bắt máy.
Giọng Hoắc Minh dịu dàng: “Đã nhận được quà chưa? Em thích không?”
Ôn Noãn khẽ dạ một tiếng.
Cô nói: “Đây là con bướm thời kỳ băng hà Nam Phi, cho tới hôm nay cũng chỉ còn lại có một cặp này. Hoắc Minh, sao anh biết hồi phổ thông tôi thích cái này?”
Hoắc Minh khẽ cười.
Anh ngồi ở trong phòng làm việc, thân thể chuyển động nhẹ nhàng theo chiếc ghế da.