Chương 200
Hoắc Minh chậm rãi quay đầu lại.
Anh nhìn thấy Cố Trường Khanh và Ôn Noãn đứng rất gần, chăm chú nhìn nhau.
Khóe mắt Ôn Noãn hơi đỏ lên, giống như sắp khóc, mà trong mắt Cố Trường Khanh lại có dáng vẻ khắc cốt ghi tâm chưa kịp thu hồi.
Đôi mắt hẹp của Hoắc Minh hơi nheo lại.
Trong lòng anh dâng lên cảm giác khó chịu!
Kiều An nhẹ nhàng vén mái tóc đen như mun, dùng giọng điệu nhẹ nhàng hỏi: “Bạn gái?”
Hoắc Minh cũng không phủ nhận.
Kiều An tiến lên, ghé sát vào tai Hoắc Minh cười nhẹ: “Đã lâu không gặp, Hoắc Minh! Nhiều năm qua em vẫn lo lắng không biết liệu anh có vì lỗi lầm em gây ra mà tránh xa phụ nữ hay không, hiện giờ nhìn thấy anh như vậy, em thực sự rất vui.”
Hoắc Minh dè dặt cười: “Đã lâu không gặp! Ngoài ra… Em nghĩ nhiều rồi!”
Kiều An nghiêng cái đầu nhỏ xinh đẹp của mình.
Dưới ánh nắng mặt trời, khuôn mặt thanh tú cùng đôi môi đỏ tươi nổi bật, Hoắc Minh sửng sốt nhận ra bao nhiêu năm qua Kiều An không hề thay đổi…
Tính cách Ôn Noãn với Kiều An hoàn toàn khác xa nhau.
Ôn Noãn là phụ nữ gia đình, thích nấu nướng, tính tình ổn định, dễ dỗ dành, đương nhiên Ôn Noãn cũng thích ăn mặc đẹp đẽ.
Ôn Noãn…
Hoắc Minh quay người lại thì phát hiện không còn ai ở đó nữa.
Ôn Noãn đã không còn ở đó!
Anh nghĩ, có lẽ cô đã nhìn thấy anh, cũng nhìn thấy Kiều An…
Hoắc Minh sửng sốt một lúc.
Kiều An hơi nheo mắt lại.
Cô ta ở Anh Quốc biết bên cạnh Hoắc Minh đã có người nên mới trở về, cô ta muốn xem là loại người nào mới có thể xuất hiện bên cạnh Hoắc Minh! Mới nhìn thì nghĩ chẳng qua chỉ có thế, nhưng phản ứng hiện tại của Hoắc Minh…
“Hoắc Minh, không đưa em đi xem biệt thự sao?”
Kiều An hơi khẽ cười nói, giống như bạn cũ nhiều năm, tự nhiên thoải mái.
Hoắc Minh nhìn chằm chằm vào nơi Ôn Noãn đã đứng, một hồi lâu mới thu hồi ánh mắt, lạnh nhạt nói: “Người lớn muốn gặp em!”
Kiều An muốn nắm lấy chắny của anh.
Hoắc Minh tránh né: “Kiều An, điều này không thích hợp!”
Sắc mặt Kiều An hơi cứng lại.
Cô ta nhẹ nhàng nói: “Hoắc Minh, anh chưa bao giờ từ chối em.”
Hoắc Minh sải bước đi về hướng biệt thự, phía trước truyền đến một giọng nói: “Kiều An, đó đã là chuyện trước kia.”
Bọn họ rời đi.
Ở một góc trên tầng hai của một tòa nhà nhỏ kiểu phương Tây, Cố Trường Khanh thờ ơ lạnh nhạt.
Hắn thấy Hoắc Minh đang thất thần, người này luôn nhìn chằm chằm vào chỗ Ôn Noãn đang đứng!