DocTruyenChuFull.Club

Nhập Số Chương Để Tìm Chương VD: 200
Hoắc Tổng Truy Thê
Chương 149

Chương 149

Ôn Noãn ngồi bên cạnh Hoắc Minh, thực sự cô không dám nhìn phần sườn mặt đẹp trai tuấn tú của anh, trong lòng cô không khỏi nảy lên suy nghĩ, chẳng biết anh đã giường không gối chiếc bao lâu rồi mới không thể tiết chế như vậy.

Không biết ngày đêm …

Có lẽ là đoán được cô đang suy nghĩ gì, đến chỗ đèn đỏ ngã tư, Hoắc Minh dừng xe lại.

Anh nắm tay cô, nhẹ nhàng vuốt ve lòng bàn tay.

“Em đoán thử xem?”

Ôn Noãn còn lâu mới thèm đoán, mặt cô ửng hồng, cô nghiêng đầu nhìn ra ngoài cửa sổ xe, che giấu chính mình.

Hoắc Minh khẽ vuốt ve khuôn mặt mềm mịn của cô, cười: “Tôi không buông thả như em nghĩ đâu, cũng không có người phụ nữ nào khác, công việc cũng bận tối mắt tối mũi, làm gì còn thời gian rảnh rỗi để chơi gái chứ!”

Ôn Noãn mặt đỏ tim đập, anh đúng là không biết xấu hổ!

Anh mà không chơi, vậy thì mấy ngày nay anh toàn làm gì thế hả?

Hoắc Minh xán lại gần bên tai cô, cố ý nói: “Không phải lần nào cô giáo Ôn cũng gấp không chờ nổi, hai ta ai chơi ai còn chưa biết đâu.”

Ôn Noãn ngây ngô như thế, làm sao có thể chống chịu được những lời như vậy, cô tức giận không thèm để ý tới anh.

Nhưng giận thì giận thế, đến lúc vào buổi tiệc thì cô vẫn rất giữ thể diện cho Hoắc Minh.

Ở thành phố B, Hoắc Minh rất có tiếng tăm, cũng có quyền thế, anh vừa bước vào sảnh tiệc thì đã bị vây quanh khen ngợi, bọn họ cũng rất ngạc nhiên với bạn gái của Hoắc Minh.

Dạo gần đây bọn họ đều nghe nói luật sư Hoắc đang yêu chiều một cô gái, ai nấy đều cảm thấy tò mò muốn gặp. Hiện giờ thấy, quả nhiên rất xinh đẹp, mà trông mặt mày rất hiền dịu, rất được lòng đám đàn ông.

Đồng nghiệp Hoắc Minh nói chuyện qua lại, Ôn Noãn bèn khoác cánh tay anh, rất biết điều mà không quấy rầy.

Hoắc Minh sợ cô nhàm chán, định dẫn Ôn Noãn đi chọn chút đồ ăn rồi về chỗ ngồi.

“Anh ơi.”

Có tiếng người nũng nịu gọi, Hoắc Minh Châu kéo Cố Trường Khanh lại đây.

Lúc nhìn thấy Cố Trường Khanh, cả người Ôn Noãn thoáng gồng cứng lại, cô không ngờ sẽ gặp lại hắn ở chỗ này.

Sự thay đổi của cơ thể cô không giấu được Hoắc Minh.

Anh nghiêng đầu liếc nhìn cô một cái, sau đó quay ra cười xòa với em gái mình: “Anh còn tưởng là em không đến cơ đấy.”

Hoắc Minh Châu mềm mại tựa lên đầu vai Cố Trường Khanh, làm nũng: “Thì tại Cố Trường Khanh muốn gặp chú Kiều đó mà, nên em dẫn anh ấy qua đây xem sao.”

Cô ấy mân mê nút thắt áo sơ mi của chồng sắp cưới, nói lẫy: “Trước kia cũng đâu thấy anh kính ngưỡng nghệ thuật thế bao giờ.”

Cố Trường Khanh dỗ cô ấy hai câu, ánh mắt lại nhìn chằm chằm Ôn Noãn.

Hoắc Minh cười khẩy.

Đọc truyện chữ Full