DocTruyenChuFull.Club

Nhập Số Chương Để Tìm Chương VD: 200
Trêu Chọc Cầu Vồng
Chương 20


Nghe hiểu cô không muốn trở về, Lâm Thành rất lấy làm khó xử nhưng cũng chỉ đành nói: “Được, tôi hiểu rồi.”
 
Triệu Nghê Hạ không có ác ý đối với anh ta, anh ta là trợ lý của mẹ cô, số lần cô và anh ta giao tiếp có khả năng còn nhiều hơn số lần cô và mẹ cô thực sự nói chuyện.
 
Cô hiểu rõ anh ta cũng chỉ đang thực hiện đúng trách nhiệm cô mình, cô dịu giọng nói: “Tôi sống ở căn hộ bạn bè tôi tìm giúp. Dù sao thì bà ấy ở nước ngoài cũng rất bận rộn, chờ bà ấy hỏi thì anh hẫng nói. Vọng Giang và căn hộ của tôi chỉ cần có người quét dọn định kỳ là được, có khả năng tôi sẽ không về xem đâu.”
 
-
 
Vài ngày sau, tổ chương trình tuyên ra poster tuyên truyền của bọn họ.
 
Thời gian chụp hình vào buổi chiều, Tiêu Tình Tình tới căn hộ đón Triệu Nghê Hạ. Sau khi họ xuất phát không lâu, trên mạng xuất hiện tin tức về chương trình giải trí.
 
Có người đăng rằng nhà sản xuất đã mời được Bùi Khước và cô, chương trình cũng đã được quay xong.
 
Vì là tin đồn nên có người tin có người không tin, chỉ có fan only thừa nhận đây không phải thông báo chính thức, fan CP thì điên cuồng nhảy nhót đòi tái hôn, cư dân mạng ăn dưa trên mạng đững xem náo nhiệt, bài post được đem ra mổ xẻ hàng trăm lần, đến cuối cùng đều đứng chờ chủ post tự mình chứng minh.
 
Không biết là người trong vòng nhận được tin tức hay nhân viên công tác khâu nào đó trong quá trình ghi hình.
 
Triệu Nghê Hạ không ngạc nhiên khi nghe Tiêu Tình Tình chia sẻ, cô bình tĩnh: “Từ lúc ghi hình chị đã biết tin tức này không giấu được lâu, bây giờ mới được tuôn ra đã là một sự bất ngờ rồi.”
 
Thấy cô không bị những fans này làm phiền lòng, Tiêu Tình Tình cũng yên tâm vứt chúng ra sau đầu.
 

Dù sao tổ chương trình cũng đã có được độ quan tâm từ dư luận, sau khi có thông báo chính thức họ sẽ phối hợp với đoàn đội xử lý những tin đồn này.
 
Xe lái tới địa chỉ.
 
Trường quay nằm ở một tòa nhà cao tầng, tổ chương trình đã thuê một tầng ở đây.
 
Triệu Nghê Hạ đến rồi được nhân viên công tác dẫn đi trang điểm, khi chổi mềm đang quét phấn lên mặt cô, cô bỗng nghĩ tới một diễn viên khác, cô hỏi một câu: “Thầy Bùi tới chưa?”
 
Nhân viên công tác trả lời: “Tới rồi, thầy Bùi cũng đang trang điểm và làm tóc.”
 
Cô oh một tiếng, không nói thêm gì nhiều.
 
Hôm nay có vài bộ quần áo cần quay được tổ chương trình cấp dựa trên mối quan hệ của họ và cảm giác nhiếp ảnh gia muốn mang lại.
 
Trang điểm và làm tóc mất hơn hai giờ, Triệu Nghê Hạ thay bộ quần áo đầu tiên và được dẫn tới nhà kho.
 
Tường trong nhà kho được sắp xếp một tấm vải trắng, trải dài từ trên tường xuống mặt đất. Hai bên trái phải dựng mấy cái đèn hắt sáng khổng lồ, nhóm nhiếp ảnh gia đã vào tư thế chuẩn bị.
 
Triệu Nghê Hạ vừa bước vào đã thấy Bùi Khước đang đứng chờ ở bên cạnh.
 
Sau khi trang điểm và làm tóc, anh nổi bật vượt trội, trên người anh có nguồn sáng lấp lánh, dù có bị ném vào đám đông liếc mắt cũng có thể nhận ra đây là một ngôi sao lớn.
 
Cô bước tới chỗ anh, hai người còn chưa ai mở lời nhưng nhiếp ảnh gia vừa thấy họ đến liền lập tức bắt chuyện: “Hai vị tiền bối, phiền đứng ra giữa, chúng ta bắt đầu chụp cảnh đầu tiên nhé.”
 
Bọn họ lập tức đứng cùng nhau theo yêu cầu.
 
Trừ màu trắng thuần khiết được bố trí ở ngoài ra thì trường quay này không còn đạo cụ nào khác, sau khi đứng chụp vài bức ảnh, chiếc quạt to đã được bật lên. Nó thổi tung đầu tóc và quần áo của họ, nhiếp ảnh gia thỉnh thoảng lại lên tiếng nhắc nhở bọn họ điều chỉnh tư thế.
 
“Đúng đúng, chính là góc độ này.”
 
“Thầy Bùi, phiền anh nghiêng người một chút, nhìn cô Triệu, OK!”
 
“Hai vị tiến sát lại gần nhau đi, cô Triệu thả lỏng ra nhé, cô có hơi căng thẳng, đúng, cứ thế…”
 
“...”
 
Bộ đầu tiên này chụp gần mấy chục mấy trăm tấm nhiếp ảnh gia mới cho dừng lại.
 
Trong đó có rất nhiều tấm bị bỏ đi, không thể nói là nó không đẹp nhưng lại không đủ để đem đi quảng bá.
 
Triệu Nghê Hạ đeo giày cao gót, vì nhiếp ảnh gia yêu cầu Bùi Khước nhích lại càng ngày càng gần nên có vài lần cô thiếu chút nữa đã sơ sẩy đụng vào người anh.
 
Nghe bộ này qua rồi, cô thở phào nhẹ nhõm, tiếp tục vào phòng thay quần áo đổi bộ thứ hai.
 
Mỗi bộ quần áo đều có phong cách không giống nhau, trong đó có hai bộ nhìn như quần áo bình thường để mặc ở nhà hằng ngày, lúc chụp ảnh dáng vẻ của họ phải thả lỏng.
 
Nhiếp ảnh gia đưa thêm đạo cụ cho cô, cô dần thích ứng, tìm được cảm giác khiến việc chụp ảnh ngày càng mượt mà hơn.
 

Sau khi chụp xong bộ cuối cùng, Triệu Nghê Hạ có chút mệt mỏi.
 
Bộ quần áo này giống bộ quần áo thứ nhất, nhưng trang trọng hơn, tinh tế hơn, có cảm giác thiết kế hơn hẳn.
 
Váy có màu trắng tinh khiết làm chủ đạo, vai và xương quai xanh lộ ra, ngực cũng lộ một ít. Chiếc váy ngắn hơi có độ phồng như những cánh hoa xếp tầng, váy dài đến ngang đùi, màu sắc trắng thuần kết hợp xen lẫn với ánh bạc lung linh và một ít họa tiết màu xanh lam. Nhà tạo mẫu cho Triệu Nghê Hạ đeo một chiếc vòng ren chuyển màu xanh trắng trên cổ.
 
Đôi chân dài thẳng tắp dưới làn váy đang đeo một đôi giày cao gót. Cô đứng đó trông chẳng khác nào một nàng công chúa xinh đẹp, tao nhã, cao quý và ngọt ngào.
 
Tiêu Tình Tình phát ra tiếng cảm thán trước lớp trang điểm của cô: “Đẹp quá, bộ này rất đẹp! Chị Nghê Hạ đẹp quá trời!”
 
Triệu Nghê Hạ đã tê liệt với những lời nói khoa trương phóng đại như rắm cầu vồng của cô nàng từ lâu, nghe những lời này, cô đưa tay làm một cử chỉ, đại ý là “Con nhóc, em lại đang phóng đại chị rồi” sau đó tiếp tục bước vào trường quay.
 
Bùi Khước vẫn đứng ở vị trí cũ, bộ quần áo anh mặc vẫn là bộ tây trang màu đen ban đầu. Không biết có phải để phối hợp với bộ của cô hay không mà trên tay trang có mấy chỗ ánh màu bạc và hoa văn màu xanh lam.
 
Nữ nhân viên công tác đứng cạnh anh vừa thấy cô liền cười khen: “Cô Bùi đẹp quá!”
 
Triệu Nghê Hạ cười một cái rồi đáp: “Cảm ơn.”
 
Vừa nhấc mắt, cô đối diện với cái nhìn của Bùi Khước.
 
Thấy cô đang đánh giá trang phục của mình, ánh mắt anh dường như đã dừng một chút.
 
Không chờ cô phản ứng, hai giây sau tiếng của nhiếp ảnh gia đã truyền tới: “Hai vị tiền bối chuẩn bị chụp nhé.”
 
Cô lập tức nhắm mắt bước qua.
 
Trong trường quay có thêm một chiếc bàn dành cho hai người, hai bên đặt hai chiếc ghế, trên bàn bày một bộ dụng cụ ăn kiểu Tây.
 
Cô và Bùi Khước ngồi xuống hai bên, anh trái cô phải.
 
Chụp được một lúc, nhiếp ảnh gia đột nhiên nói: “Hai vị tiền bối, chân hai người có thể nhích lên chút được không?”
 
“Hả?” Triệu Nghê Hạ ngẩn người, cái bàn này không lớn, nhích thêm chút nữa chắc chắn sẽ đụng trúng đối phương.
 
“Giống thế này này.” Nhiếp ảnh gia đi tới giải thích: “Không cần đụng vào đâu, chân trái của cô Triệu đặt giữa hai ch@n thầy Bùi, đúng… Như vậy đấy, chân trái thầy Bùi cũng đặt giữa hai ch@n cô Triệu… Cả hai nhích chân lên một chút, tạo cảm giác tương tác lẫn nhau cho máy ảnh của tôi…”
 
Anh ta nói một hồi lâu, sau khi đạt được hiệu quả như ý, anh ta vội vã lui xuống để bấm nút chụp.
 
Sau khi bộ này chụp xong, nhiếp ảnh gia kiểm tra ảnh thấy vô cùng hài lòng, liên tục nói: “Chính là cảm giác này! Mấy bức này đều có thể đăng lên ngay lập tức, bức này cũng đẹp…”
 
Triệu Nghê Hạ bước tới nhìn bán thành phẩm. Trên màn hình máy tính, nửa thân trên của cô và Bùi Khước không hề có chút tiếp xúc nào, trong bức ảnh mắt hai người hoàn toàn không chạm nhau, cả hai đều biểu hiện ra một tư thế ngạo mạn tự phụ. Nhưng dưới chiếc bàn không có gì che chắn, đôi chân dài bị quần tây bao lấy của anh và đôi chân trần dưới tà váy của cô đang bí mật tương tác.
 
Tốt xấu rõ ràng, âm thầm qua lại.
 
“...” 
 
Triệu Nghê Hạ đột nhiên nghĩ tới hai từ này.
 

Có lẽ vì thực sự âm thầm qua lại nên cô có hơi chột dạ: “Như vậy ổn chứ? Cái này phù hợp với chủ đề thật à?”
 
Chương trình của bọn họ hình như không phải chương trình yêu đương…
 
Nhiếp ảnh gia khẳng định: “Có thể, không thành vấn đề, cái nhóm khách mời khác cũng được thiết kế kiểu này.”
 
Anh ta giải thích cặn kẽ một đống thứ, đại ý là muốn biểu đạt cùng lúc cảm giác “Thân cận” và “Xa lạ”, hai cảm giác đối lập nhau.
 
Triệu Nghê Hạ quay đầu nhìn Bùi Khước chưa phát biểu gì, cuối cùng cô vẫn quyết định không can thiệp vào công việc chuyên môn của người khác. Đây cũng là một loại nghệ thuật sáng tạo, cô và anh còn từng chụp cảnh hôn, cái này vẫn chưa là gì.
 
Chụp cả một buổi chiều, cô cũng không thể rời đi nhanh như vậy.
 
Nhân viên công tác thấy bọn họ và nhiếp ảnh gia đã trò chuyện xong liền lập tức theo chạy theo bọn họ nói: “Thầy Bùi, cô Triệu, lát nữa chúng tôi sẽ quay vài cảnh sau hậu trường, phiền hai người ở lại thêm chút nhé?”
 
Cả hai gật đầu ăn ý.
 
Nhân viên công tác đưa họ vào phòng nghỉ: “Lát nữa sẽ quay ở đây, hai người ngồi đây chờ chút.”
 
Phòng nghỉ không lớn, Triệu Nghê Hạ ngồi xuống chiếc ghế màu trắng cạnh bàn tròn, Bùi Khước ngồi đối diện cô.
 
Sau đó trợ lý của hai người cũng đã tới, họ đều bận rộn rót nước lấy đồ cho cả hai.
 
Một lát sau, điện thoại di động của Kha Lâm - trợ lý Bùi Khước vang lên, dường như là có việc, cậu ấy nói một tiếng rồi ra ngoài nghe điện thoại.
 
Tiêu Tình Tình không cố ý tạo khoảng trống cho bọn họ, ngồi đợi một lúc, thấy Triệu Nghê Hạ dựa lưng vào ghế khó chịu, cô mới nhớ ra mình quên mang đệm ngồi vào, vỗ đầu mình: “Đệm ngồi ở phòng hóa trang, em đi lấy cho chị, chị Nghê Hạ chờ chút!”
 
Cô ấy cũng cất bước ra ngoài, trong phòng nghỉ giờ chỉ còn hai người bọn họ.
 
Anh mặc tây trang màu đen, cô mặc váy chủ đạo màu trắng.
 
Phối hợp hoàn chỉnh.
 
Triệu Nghê Hạ mím môi, không biết có nên nói gì đó để phá tan sự im lặng này không, cô còn đang chần chờ thì cửa bị người ta đẩy mạnh ra.
 
Cô giật mình, Bùi Khước cũng nhìn về phía cửa.
 
Người đẩy cửa ra là Tỉnh Hữu, vẻ mặt anh ta viết toàn chữ kinh ngạc và không tin nổi: “Hai người thực sự sẽ tái hôn à?”

 


Đọc truyện chữ Full