DocTruyenChuFull.Club

Nhập Số Chương Để Tìm Chương VD: 200
Nuông Chiều Thành Họa
Chương 53: Chương 53:

Kỷ Tuyên giống như được an ủi, vẻ mặt căng thẳng dịu đi không ít. Chàng đi đến mép giường, ánh mắt chuyển lên mặt người vẫn còn đang hôn mê trên giường, chỉ nhàn nhạt liếc mắt một cái rồi lại nhìn Kỷ Du, nói với nàng: “Hắn đã cứu ta.”
Kỷ Du đứng lên: “Rốt cuộc đã xảy ra chuyện gì?”

Kỷ Tuyên lắc đầu: “Ta cũng không biết.” Nói xong, chàng lập tức kể lại chuyện hôm nay bị ám sát với nàng.
Kỷ Du nghe xong thì đổi sắc mặt: “Nói như vậy là có người cố ý muốn hại ca ca?”
“Đúng là nhắm vào ta, không biết sao tiểu tử này lại chạy tới.” Kỷ Tuyên đáp lời, mày đen nhíu lại, “Ta đã cho người đi điều tra, muội không cần lo lắng.”
Tuy chàng nói như vậy nhưng trong lòng Kỷ Du vẫn không bỏ xuống được, nàng vội nói: “Mấy ngày này ca ca không nên ra ngoài, cho dù muốn ra ngoài thì cũng phải mang theo nhiều người để tránh gặp lại chuyện hôm nay.”
Kỷ Tuyên “Ừ” một tiếng, thấy vẻ mặt nàng căng thẳng thì vội an ủi: “Lần này bọn chúng thất thủ, chắc chắn biết rõ đã rút dây động rừng, chắc tạm thời sẽ không dám có hành động gì nữa, muội không cần quá để ý.”
“Ca ca không nên lơ là.” Kỷ Du lo lắng nói: “Huynh nghĩ lại xem đã đắc tội người nào, hoặc là kết thù chuốc oán với ai?”
Kỷ Tuyên cười khẽ: “Làm việc ở trong triều, tất nhiên là có người không hợp với ta, nếu có người ghi thù thì cũng không phải là không có khả năng, nhưng ai sẽ thể hiện ra bên ngoài? Ta nhất thời cũng không có manh mối.”
Môi Kỷ Du trắng nhợt, liếc mắt nhìn vết thương trên người chàng rồi kéo lấy tay chàng.

“Ca ca, huynh phải cẩn thận.”
Lời này của nàng làm chàng hết sức thỏa mãn.

Kỷ Tuyên hơi mỉm cười, nhìn bàn tay nhỏ trắng nõn của nàng, dịu dàng nói: “Có Yểu Yểu nhớ nhung ta, ta đương nhiên sẽ cẩn thận.”
Mặt Kỷ Du đỏ lên, buông lỏng tay, do dự một chút mới nói: “Hiện giờ Đoạn Thù thành thế này, ca ca có sai người tới báo cho Đoạn gia không?”
Sắc mặt Kỷ Tuyên hơi thay đổi, nụ cười ôn hòa trên mặt biến mất trong nháy mắt. Chàng quay lưng lại, đi ra xa hai bước, cũng không trả lời nàng.
Kỷ Du mím môi, đi về phía chàng, im lặng một chút mới nói khẽ sau lưng chàng: “Muội biết trong lòng ca ca suy nghĩ chuyện gì, cũng biết ca ca để ý cái gì, muội cũng không phải cố ý nhắc tới chuyện làm huynh mất hứng, nhưng… Nhưng dù có nói thế nào thì Đoạn Thù cũng vô tội, hắn không biết gì cả, những chuyện giữa phụ thân hắn và mẫu thân huynh không liên quan gì tới hắn, hơn nữa hôm nay hắn còn cứu huynh, huynh không nên vì những chuyện xưa đó mà giận cá chém thớt lên người hắn, có được không?”
“Ta không giận cá chém thớt lên người hắn!” Kỷ Tuyên xoay người, gương mặt tuấn tú mang theo vẻ lạnh lùng.
Ý thức được mình lớn tiếng như có ý giấu đầu lòi đuôi, chàng không được tự nhiên quay mặt sang chỗ khác, ho nhẹ một tiếng rồi chậm chạp nói: “Muội không hiểu, ta chỉ không muốn có bất kỳ liên quan gì với Đoạn gia.”
“Muội hiểu,” Kỷ Du đến gần chàng, vội vàng nói: “Muội hiểu mà. Không sao đâu, ca ca không muốn gặp người Đoạn gia, vậy thì không gặp, nhưng Đoạn Thù bị thương nặng như vậy, hiện giờ không nên di chuyển, sợ rằng một hai ngày này phải ở lại phủ chúng ta, Đoạn gia vẫn chưa biết gì cả, nếu không báo một tiếng thì sợ rằng bọn họ sẽ đi điều tra, đến lúc đó vạn nhất làm lớn chuyện thì không tốt. Ca ca không muốn quản chuyện này, vậy thì không cần quản, cứ giao cho muội được không?”
Kỷ Tuyên rũ mắt, một lúc lâu mới “Ừ” một tiếng, sau đó lại nhìn Đoạn Thù ở trên giường một cái, không nhịn được nói: “Chờ vết thương của hắn tốt lên thì sẽ lập tức đưa hắn trở về Đoạn gia, sau này ta không muốn có bất kỳ liên quan gì với hắn nữa.”
“Được, được.” Kỷ Du dịu dàng đồng ý với chàng, gọi người đưa chàng về viện nghỉ ngơi rồi lại sai người mau mang thuốc đã sắc đến.
Sau khi đưa tin đến phủ Thành Quốc công, buổi chiều ngày hôm đó Kỷ Du được báo là có Thành Quốc công và phu nhân tới thăm.
Sự thật là Đoạn gia vừa nhận được tin Đoạn Thù bị thương thì lập tức rối loạn, nếu không phải Đoạn Tuấn lên tiếng thì nói chung cả nhà bọn họ sẽ chạy tới phủ Quận vương thăm hỏi.
Hiện giờ Kỷ Du không hề có ấn tượng tốt với hai phu thê Đoạn Tuấn. Thật lòng mà nói thì nàng cũng giống như Kỷ Tuyên, đều không muốn có bất kỳ liên quan gì với Đoạn gia. Nhưng tình hình lúc này đặc thù, dù sao người bị thương cũng là Đoạn gia Đại công tử, lại là vì giúp Kỷ Tuyên nên mới bị thương, vì thế trong lòng Kỷ Du cũng mở rộng vài phần, nhưng điều này cũng không có nghĩa là nàng sẽ khách sáo tiếp đãi cha mẹ Đoạn Thù.
Nàng hơi trầm tư một lát rồi mới bảo người ra bên ngoài mời Đoạn Tuấn vào, còn Đoạn phu nhân thì kệ đi.

Nếu Kỷ Tuyên biết nàng để cho Đoạn Tuấn vào phủ thì trong lòng chàng nhất định rất không thoải mái, huống hồ còn thêm cả Đoạn phu nhân? Suy bụng ta ra bụng người, nếu đổi nàng vào vị trí của Kỷ Tuyên thì trong lòng nàng cũng sẽ cực kỳ chán ghét.
Chương thị chờ ở bên ngoài nghe người truyền lời chỉ nói một câu “Mời Thành quốc công vào phủ” mà không hề nhắc tới Quốc công phu nhân, nhưng vì quá lo lắng nên không để ý, bà ta đi theo Đoạn Tuấn vào trong thì bị ngăn lại.
“Chủ tử nhà ta chỉ mời một mình Quốc công gia vào phủ, xin phu nhân dừng bước.”
“Cái gì?” Sắc mặt Chương thị chợt đổi.
Người hầu kia cũng không để ý tới bà ta mà chỉ nói với Đoạn Tuấn: “Quốc công gia, mời vào.”
Sắc mặt Chương thị càng thêm khó coi, bà ta túm tay áo Đoạn Tuấn, vội vàng hoang mang nói: “Lão gia, chuyện này…”
“Nàng chờ ở đây.” Trong lòng Đoạn Tuấn cũng rất nóng vội, không an ủi bà ta mà xoay người đi thẳng vào Quận vương phủ.
Chương thị cứ như vậy bị ngăn ở bên ngoài.
Người hầu trực tiếp dẫn Đoạn Tuấn đến sương phòng phía đông ở tiền viện.
Đoạn Thù hôn mê chưa tỉnh, Kỷ Du vừa đút thuốc cho hắn, lúc này nàng đang ngồi ở gian ngoài chờ Đoạn Tuấn.
Đoạn Tuấn vào phòng, nhìn thấy Kỷ Du thì vội vàng hỏi: “Kỷ cô nương, hiện giờ khuyển tử ở chỗ nào?”
“Ở ngay phòng trong.”

Giờ phút này Đoạn Tuấn cũng chỉ là một phụ thân lo lắng cho nhi tử, vừa nghe thấy Đoạn Thù ở ngay đây thì cũng không màng gì nữa mà lập tức đi vào.
Bộ quần áo đẫm máu trên người Đoạn Thù đã được thay ra, lúc này hắn mặc bộ trung y mà Kỷ Tuyên vừa cho người đưa tới, không nhìn thấy được vết thương nhưng nhìn sắc mặt vẫn cực kỳ kém.
“Dận Chi?” Đoạn Tuấn đi tới bên giường, nhìn nhi tử hôn mê chưa tỉnh ở trên giường thì rất lo lắng.
“Hắn vẫn còn hôn mê, ông đừng gọi, đại phu nói nhất thời chưa thể tỉnh được, cho nên ta đã làm chủ tạm thời giữ hắn ở lại trong phủ, Đoạn đại nhân không có dị nghị gì chứ?”
Đoạn Tuấn quay người lại, mặt mày nghiêm túc nói: “Tin báo của Kỷ cô nương không được rõ ràng lắm, không biết hiện giờ có thể nói thẳng cho ta biết rốt cuộc là đã xảy ra chuyện gì không, sao Dận Chi lại bị thương thành như vậy, sao lại ở Quận vương phủ chứ?”
Kỷ Du nhìn ông ta một cái rồi nói: “Đoạn đại nhân đang nghi ngờ Quận vương phủ chúng ta sao?”
“Ta cũng không nói như vậy.” Đoạn Tuấn khẽ nhíu mày, “Nhưng dù sao ta cũng phải biết rõ là ai làm hại nhi tử của ta.”
Kỷ Du hơi cong khóe miệng: “Đoạn đại nhân đúng là phụ thân tốt.” Nói tới đây, nàng dừng một chút rồi chậm chạp nói: “Ca ca ta bị tập kích ở ngoại ô phía đông, không biết vì sao Đoạn Thù cũng ở đó, hắn ra tay giúp ca ca ta nên mới trở thành như vậy.”
Nàng vừa dứt lời, Đoạn Tuấn đột nhiên biến sắc: “Cái gì? Vậy ca ca cô đâu? Hắn có bị thương không?”
Kỷ Du ngước mắt, ánh mắt ngạc nhiên rơi trên mặt Đoạn Tuấn, giọng nói mang theo nghi ngờ: “Ông quan tâm ca ca ta như vậy làm gì?”
Mặt Đoạn Tuấn cứng đờ, giọng nói đột nhiên hơi kỳ lạ: “Ta chỉ hỏi một chút thôi, dù sao ta và Cảnh Dương Quận vương đều làm việc trong triều, cũng coi là đồng liêu.”
Kỷ Du nhàn nhạt “Ồ” một tiếng, lại nói: “Thì ra chỉ là thuận miệng hỏi một chút, nếu không phải thật sự quan tâm thì ta cũng không cần nói cho ông.”
Đoạn Tuấn không ngờ tiểu cô nương này nhìn có vẻ nhu nhược yếu đuối nhưng lại khó nói chuyện như vậy thì không khỏi sốt ruột, cũng không màng che giấu cái gì nữa, vội vàng hỏi: “Kỷ cô nương, rốt cuộc hắn có bị thương không?”
Kỷ Du chỉ nhìn ông ta mà không trả lời, khóe miệng có ý cười mỉa mai nhàn nhạt.
Thế nhưng Đoạn Tuấn lại bị ánh mắt của nàng làm cho chột dạ, nhớ tới Kỷ Tuyên, trong lòng ông ta hết sức phức tạp, trước mắt nghe nói là Kỷ Tuyên bị tập kích, ông ta đương nhiên rất lo lắng, cũng không thèm để ý Kỷ Du có phải cố ý làm khó mình hay không mà chỉ thẳng thắn thành khẩn nói: “Không dối gạt Kỷ cô nương, quả thật ta rất lo lắng cho lệnh huynh, xin Kỷ cô nương nói thẳng cho ta biết.”

“Vì sao ông lo lắng cho ca ca ta?” Kỷ Du ngẩng đầu, nhìn thẳng vào mắt Đoạn Tuấn hỏi: “Là bởi vì mẫu thân huynh ấy sao? Hay là bởi vì… Ông đã biết cái gì rồi?” Nàng nói tới đây thì dừng lại, ánh mắt nhìn Đoạn Tuấn rõ ràng không mấy thân thiện.
Con ngươi Đoạn Tuấn hơi co rụt lại, ngạc nhiên nhìn nàng, có chút không thể tin được nói: “Cô đã biết cái gì?” Giọng nói của ông ta mang theo sự ngạc nhiên nghi ngờ, chậm rãi thăm dò.
Kỷ Du nhìn hết biểu cảm của ông ta, trong lòng đã chắc chắn suy đoán của mình.
Nàng yên lặng giằng co với Đoạn Tuấn một lát, trong mắt nổi lửa, cắn răng nói: “Kỷ Tuyên là ca ca ta, là con của phụ thân ta, là người thừa kế của Quận vương phủ chúng ta.”
Nếu nói trong lòng Đoạn Tuấn vốn còn một phần không xác định, thế nhưng lúc này nghe thấy nàng nghĩa chính từ nghiêm (1) tuyên bố như vậy thì ông ta lập tức hiểu ra thâm ý đằng sau những lời này.
(1) Nghĩa chính từ nghiêm: lời nói chính đáng, hợp lý; từ ngữ nghiêm ngặt và mạnh mẽ.
Trong lòng Đoạn Tuấn lập tức dâng lên đủ loại cảm xúc, có một luồng kích động nào đó cứ thế tràn ra ――
Ông ta không tính sai, Kỷ Tuyên đúng là con của ông ta, là con của ông ta và Nùng Nguyệt!
Vậy mà Nùng Nguyệt lại sinh con cho ông ta!
Trong lòng Đoạn Tuấn đồng thời xuất hiện hàng trăm cảm xúc lẫn lộn, trên mặt cũng vừa kinh ngạc vừa vui mừng. Kỷ Du nhìn biểu cảm của ông ta, trán nàng giật giật không ngừng.
“Ông có nghe thấy không?” Nàng nhấn mạnh, mắt hoa đào chứa đầy địch ý: “Huynh ấy là người nhà chúng ta, không có quan hệ gì với ông! Ta mặc kệ nữ nhân kia đã nói cho ông cái gì, tóm lại ông đừng hòng cướp ca ca ta, huynh ấy và Đoạn gia các người không có một chút quan hệ nào!”
Tiểu cô nương tức giận trợn mắt nhìn, gương mặt phồng đến đỏ bừng, dáng vẻ giống như bị dồn ép đến mức nóng nảy, rõ ràng rất để ý đến “Ca ca” trong miệng nàng, chỉ sợ chàng bị cướp đi.
Đoạn Tuấn nhìn nàng, vẻ mặt có chút phức tạp, sau một lúc lâu mới thấp giọng nói: “Kỷ cô nương không cần sợ hãi, ta chỉ muốn biết hắn có ổn không, có bị thương không chứ không hề muốn làm gì.”
Sắc mặt Kỷ Du vẫn vô cùng khó coi, cứng rắn nói: “Huynh ấy là người nhà của ta, không cần ông tới quan tâm, ông quan tâm nhi tử nhà ông là được.” Vừa nói nàng vừa chỉ Đoạn Thù: “Hắn giúp ca ca ta, Quận vương phủ chúng ta sẽ không quên, cứ tạm thời để hắn dưỡng thương ở đây, chờ mấy ngày nữa hắn có thể di chuyển được thì chúng ta sẽ lập tức cho người đưa hắn về, đến lúc đó lại chuẩn bị hậu lễ để tạ ơn quý phủ, còn những thứ khác, ông nghĩ cũng đừng nghĩ đến.”
Nàng nói xong thì lập tức quay người đi, ra tới cửa lại quay trở về, trợn mắt nhìn Đoạn Tuấn rồi nói: “Cho ông nửa canh giờ nữa, ông ở cùng nhi tử của ông đi, đến giờ ta sẽ lập tức tiễn khách.”


Đọc truyện chữ Full