DocTruyenChuFull.Club

Nhập Số Chương Để Tìm Chương VD: 200
Lên Nhầm Kiệu Hoa
Chương 73: Yến hội

Rõ ràng chỉ là tìm một cái cớ quang minh chính đại để cẩn thận xem xét nữ nhi Tô gia và vị Hồ cô nương kia, lại không nghĩ đến cuối cùng thành một yến hội lớn như vậy. Nếu như khi Thẩm Khước vẫn chưa xuất giá ngược lại còn có thể chỉ mời những cô nương chưa lấy chồng, nhưng hiện giờ nàng đã gả đi, tự nhiên ngay cả những phu nhân trẻ tuổi đó cũng phải mời. Danh sách cuối cùng Vương Xích dâng lên đã quá trăm người. Chủ tử đã quá trăm người, hơn nữa một người sẽ mang theo một đến hai nha hoàn tùy thân.…

Cũng may là Trầm Tiêu phủ rộng rãi như cung điện.

Trầm Tiêu phủ gần như chỉ được vài người gia phó, nhưng đây không đại biểu trong những cửa hàng ở bên ngoài không có người có thể dùng. Vương Xích đang suy tư phải điều bao nhiêu người từ cửa hàng ở các nơi đến đây, Thích Nhã Định trực tiếp điều hai mươi nha hoàn lanh lợi từ phủ Công chúa đến, hai mươi người này đều là của hồi môn của nàng, do cung nữ chính cống sinh ra, cung nữ hiểu quy củ nhất. Bước đi làn váy không động, mỗi một bước giống như đã dùng thước để đo qua, mặt mày luôn có ý cười, lời nói hiểu lễ, loại ngay ngắn khéo léo đó, vài chủ tử nào có của cải ít một chút cũng không so được.

Quan hệ của Thích Nhã Định và Thích Giác rất tốt, nàng có thể phái hai mươi cung nữ đến đây giúp đỡ khiến người khác hâm mộ và líu lưỡi, ngược lại có thể hiểu được. Nhưng làm cho cả Ngạc Nam thành kinh ngạc chính là Trấn Quảng Vương phủ cũng phái mười nha hoàn, mười tên sai vặt, ba bà tử có chút lớn tuổi đến giúp đỡ.

Nghe nói là ý của Trấn Quảng Vương.

Trầm Tiêu Quân và Trấn Quảng Vương không phải đã sớm cả đời không qua lại với nhau sao?

“Niếp Tuyết, lễ vật hôm nay các tân khách tặng bất kể lớn nhỏ đều phải nhớ cho kỹ.” Mới sáng sớm Thẩm Khước đã dậy trang điểm chải chuốt.

Niếp Tuyết nhíu mày, có chút không tình nguyện nói: “Cô nương, chuyện này vì sao lại giao cho muội chứ? Phía Nhã Định công chúa và Vương phủ không phải đều phái người lợi hại đến giúp đỡ rồi sao? Cho dù bọn họ đều là người ngoài, Vương Xích cũng đã để lại hai bà tử đắc lực nha! Hơn nữa! Hơn nữa! Còn có Hồng Nê tỷ và Lục Nghị tỷ! Đặc biệt là Hồng Nê tỷ làm những loại chuyện này là ổn thỏa nhất!”

Thẩm Khước cầm cây trúc trâm* trong tay gõ gõ vào đầu Niếp Tuyết, nói: “Không nhỏ nữa, nên học cách làm việc rồi! Người của phủ Công chúa và Vương phủ phái tới không thể nhúng tay vào những việc này, hai bà tử mà Vương Xích tìm kia cũng chỉ là trợ thủ cho muội, nếu như muội để xảy ra sai lầm, xem ta phạt muội thế nào!”

Lục Nghị đang đứng trước tủ quần áo lấy y phục cho Thẩm Khước quay đầu lại, cười nói: “Niếp Tuyết, cô nương của chúng ta nói đúng đó, học thêm cách làm vài việc sẽ rất tốt!”

“Đúng vậy.” Hồng Nê ở một bên đang điều huân hương cũng cười nói. Nhưng trong nháy mắt nàng quay đầu, nụ cười trên mặt liền có chút cứng đờ. Trong lòng nàng bắt đầu tính toán cô nương đây là cố ý đề bạt Niếp Tuyết sao? Cũng đúng, dù sao Niếp Tuyết từ nhỏ đã đi theo nàng. Mình và Lục Nghị vốn không được xem là người một nhà đi….

Hồng Nê vừa thất thần, hương liệu trong tay liền rơi một ít xuống trên bàn, chính nàng còn hồn nhiên không biết, xoay người đi tưới nước cho thược dược bên cửa sổ.

Ánh mắt của Thẩm Khước dừng trên đống hương liệu đó chỉ trong chớp mắt liền dời đi.

Hôm nay Thẩm Khước cố ý chải kiểu tóc Tuỳ Vân Kế có chút ôn nhu đoan trang, toàn bộ tóc đen được búi hờ lên, như mây mù rũ xuống bên trái, lại cắm một cây trâm Bộ Diêu dùng lớn lớn nhỏ nhỏ Ngọc Lục Bảo khảm thành hình lông vũ. Cần cổ trắng nõn kiều nộn lộ ra, hai tai lại bị tóc đen búi hờ che kín, hai bên lại có hai nhúm tóc rũ xuống dài đến xương quai xanh. Khiến cả khuôn mặt nhỏ của nàng càng thêm tinh xảo. Thân trên là một chiếc áo ngắn màu trắng xanh mỏng, thân dưới là một chiếc áo váy màu xanh lục đẹp mắt, hiếm thấy đó chính là nàng hạ thấp phần ngực xuống, lộ ra xương quai xanh trắng như tuyết. Khi vô ý khi cố ý lộ ra vài phần nhu tình lả lướt. Thẩm Khước lại cố ý dặn dò tú nương thêu ám văn hình trúc xanh ở cổ tay áo và giữa nếp váy uốn lượn, ở trong phòng ngược lại không nhìn ra, dưới ánh nắng chiếu vào mới có thể nhìn thấy.

Thẩm Khước xoay người, hỏi: “Có được không?”

Niếp Tuyết gật đầu như gà mổ thóc, nàng có chút mê hoặc nói: “Cô nương, không phải muội lớn hơn cô nương một tháng sao? Sao người lại biến thành người lớn rồi?”

Lục Nghị ở một bên “phụt” một tiếng bật cười, nói: “Đợi ngươi gả đi cũng thành người lớn rồi!”

Thẩm Khước trừng mắt nhìn nàng, Lục Nghĩ thè lưỡi, lập tức đi bận rộn việc khác.

Đọc truyện chữ Full