DocTruyenChuFull.Club

Nhập Số Chương Để Tìm Chương VD: 200
Lên Nhầm Kiệu Hoa
Chương 67: Tan chảy

“Tiên sinh, có đau không?” Thẩm Khước vươn tay chống lên đầu vai của Thích Giác.

“Có.” Thích Giác nói.

Thẩm Khước nhíu mày hỏi: “Đau đến chừng nào?”

“Đau đến mức sẽ khiến nàng khóc.”

“Ồ, vậy sao.” Thẩm Khước chậm rãi buông tay ra. Nàng mềm mại nói: “Ta biết rồi.”

Thích Giác hơi kinh ngạc nhìn nàng, nói: “Không sợ đau nữa? Không trốn tránh nữa?”

Thẩm Khước nghĩ nghĩ, nói: “Tiên sinh, trong bức tranh chàng vẽ cho ta trước đó, hai người kia đang ở trên giường.”

“Tư thế có rất nhiều loại, chỗ cũng có thể có rất nhiều loại.” Thích Giác dừng một chút, “Ta có thể chậm rãi dạy cho nàng từng loại từng loại một.”

Thích Giác cúi đầu, ngậm lấy hai cánh môi xinh đẹp đầy đặn của Thẩm Khước. Thẩm Khước nghĩ nghĩ, quay đầu tránh đi, sau đó há to miệng ngậm lấy môi của Thích Giác vào trong miệng.

Thật sự là học theo y chang.

Tay của Thẩm Khước trong lúc vô tình đặt xuống trên bụng của Thích Giác, động tác mút vào của nàng liền dừng lại, có chút mới mẻ sờ s/oạng một phen.

Thích Giác cứng đờ, cúi đầu nhìn bàn tay đang vuốt ve vùng bụng trên đai quần của mình, không đẩy nàng ra không được, đẩy nàng ra cũng không xong. Thẩm Khước thấp giọng lẩm bẩm câu gì đó, Thích Giác vốn không nghe rõ.

“Cái gì?” Thích Giác nhích đến gần.

“Tiên sinh, trên bụng nhỏ của ta không có mấy sợi lông này.” Thẩm Khước nhỏ giọng nói.

Thích Giác hơi trì trệ, chàng nói: “Phía dưới còn có nhiều hơn.”

Mặt của Thẩm Khước nháy mắt liền đỏ lên, nàng lấy tay ra, nói: “Ta biết.”

“Nàng biết?” Thích Giác vòng lấy eo của nàng.

“Vâng,” Thẩm Khước nhẹ nhàng gật gật đầu, “Lần đó khi tiên sinh thay quần ta không cẩn thận thấy hết rồi.…”

Thích Giác cắn cắn vành tai của nàng, khiến nó đỏ lên trong nháy mắt.

“Nếu đã như vậy, ta nên nhìn lại mới công bằng.” Cánh tay vòng quanh eo Thẩm Khước của Thích Giác liền thả ra, làm bộ muốn cởi dây thắt trước ngực nàng.

“Không được!” Thẩm Khước vội vàng ấn tay Thích Giác xuống.

Thích Giác nhìn khuôn mặt hồng nhuận như ráng chiều của Thẩm Khước, ôn nhu nói: “Lúc nàng bốn tuổi đã bị ta nhìn hết rồi, có gì mà thẹn thùng chứ?”

Thẩm Khước vội vàng phản bác: “Tiên sinh chàng nói dối, khi đó mắt của chàng rõ ràng không nhìn thấy gì!”

“Ừm,” Thích Giác nghiêm túc gật đầu, “Là ta nói sai, không phải nhìn, là sờ.”

Lời này của chàng ngược lại không phải là giả, Vết bỏng từ nhỏ trên người Thẩm Khước đều do chàng trị liệu. Đặc biệt là khoảng thời gian Lạc Thần y vừa mới qua đời, bà vú của nàng lại bệnh nặng đó, vết thương trên người nàng gần như đều được Thích Giác bôi thuốc cho. Nhưng không phải Trầm Tiêu phủ không mời thị nữ đến, mà là Thẩm Khước khi đó cả ngày đều khóc nháo, chỉ có khi được Thích Giác ôm lấy mới có thể tốt hơn một chút. Hơn nữa Thích Giác luôn phải thi châm hu.yệt vị trên người nàng, cho nên mới đích thân làm những chuyện này.

Thẩm Khước quả thực đã sớm bị sờ hết. Nhưng thân thể khi còn nhỏ và hiện giờ sao có thể giống nhau.

Thẩm Khước gắt gao túm lấy tay Thích Giác, có chút đáng thương nhìn chàng, nói: “Tiên sinh, chúng ta….. chúng ta vẫn là lên giường đi. Trên sách nói lần đầu tiên nên ở trên giường vẫn tốt hơn..…còn sẽ chảy máu..…”

Thích Giác nhìn Thẩm Khước, sau đó hung hăng vỗ một cái vào trên mông nàng, nhẹ mắng: “Lại chạy đến xem sách cấm phải không?”

Thẩm Khước vội vàng che miệng lại, lúc này mới phát hiện mình đã lỡ miệng.

Nàng như lấy lòng cười cười, nói: “Vậy lần sau không xem một mình nữa, xem cùng với tiên sinh!”

Mắt thấy bàn tay Thích Giác lại sắp rơi xuống, Thẩm Khước vội vàng che mông lại, sau đó ưỡn ngực nhích đến gần hôn lên môi Thích Giác.

Dù có ngàn vạn lần bất mãn, cũng bị nàng làm cho tan chảy.

Tay của Thích Giác chậm rãi hạ xuống, ôm chặt cả cơ thể nhỏ bé của nàng. Nụ hôn tinh tế rơi xuống, cứ như vậy trầm luân.

Tiếng bước chân càng ngày càng gần, Thích Giác không vui buông Thẩm Khước ra, trong ánh mắt của Thẩm Khước vẫn còn một mảnh mê man, nàng có chút không biết làm sao nhìn Thích Giác.

Thẩm Khước vừa muốn nói chuyện, Thích Giác đã vươn ngón trỏ để lên môi nàng.

Giây tiếp theo, Thẩm Khước chỉ cảm thấy bản thân bỗng nhiên bay lên không trung. Nàng chớp chớp mắt, ý thức có chút trở về. Nàng mờ mịt nhìn chằm chằm gỗ Sụ Nam Mộc chạm khắc hình rồng trước mắt, hậu tri hậu giác phát hiện Thích Giác ôm nàng trốn trên xà nhà của nóc nhà. Thích Giác nằm ngửa trên xà ngang, mà cả người nàng nằm sấp trong lòng Thích Giác.

Trấn Quảng Vương đi vào, nhìn bản đồ trên bàn chưa vẽ xong, hỏi gia phó ở phía sau: “Người đâu?”

Gia phó kia cung kính đáp lời: “Hồi Vương gia, Lục thế tử vừa nãy vẫn còn ở trong phòng, sao vừa chớp mắt đã không thấy nữa rồi?”

Trấn Quảng Vương nhíu nhíu mày, lại hỏi: “Tiểu nữ oa hắn nuôi từ nhỏ kia đến đây sao?”

“Vâng. Lục phó tướng đích thân mời Thẩm gia cô nương đến đây, Vương phi mời nàng ăn cơm, có điều nghe nói nàng cái gì cũng chưa ăn, khăng khăng muốn đến thăm thế tử trước.” Gia phó bẩm báo.

“Hừ,” Trấn Quảng Vương hừ lạnh, “Đồ của Vương phi không ăn là đúng rồi.”

Lời này, gia phó kia không dám tiếp, cúi đầu không lên tiếng.

Trấn Quảng Vương đến gần cái bàn hơn chút, cẩn thận nhìn bản đồ Thích Giác chưa vẽ xong.

Thẩm Khước cảm thấy tim của mình đang “thình thịch”, “thình thịch” nhảy! Chỉ cần Trấn Quảng Vương ngẩng đầu là có thể nhìn thấy nàng và Thích Giác trốn ở trên xà nhà! Vì sao phải trốn chứ? Thẩm Khước khó hiểu nhìn Thích Giác, lại đụng trúng ánh mắt của chàng, nhu tình thâm trầm mà tĩnh lặng trong mắt kia khiến nàng quên đi hoảng loạn.

Khi Thẩm Khước đang ngây ngốc, môi của Thích Giác đã phủ xuống.

Cả người Thẩm Khước đều cứng đờ! Trấn Quảng Vương đang ở dưới! Sao lại có thể làm chuyện như vậy!

Nhưng mà.…

Thẩm Khước lo lắng bị Trấn Quảng Vương đứng ở phía dưới phát hiện, đành phải bình ổn hô hấp, nhưng Thích Giác cố tình cứ trêu chọc môi lưỡi của nàng, khiến tâm nàng khẽ ngứa, nhịn đến vất vả, lại đành phải đem tất cả tiếng ưm a nuốt vào giữa môi Thích Giác. Nàng còn lo lắng đè vào trên người Thích Giác sẽ làm vết thương của chàng vỡ ra. Nhưng hiện giờ nàng không nỡ đẩy ra tránh đi. Nàng vươn tay túm chặt vạt áo của Thích Giác, chậm rãi nhắm hai mắt lại, mà toàn thân trên dưới đều đang căng chặt. Như vậy, lại càng thêm nhạy cảm mà cảm giác được đầu lưỡi của Thích Giác.

Tiên sinh nhất định là cố ý!

Thẩm Khước mở mắt ra, lại kinh ngạc phát hiện Thích Giác đã nhắm hai mắt lại, chuyên chú mà an tĩnh.

Dáng vẻ này của Thích Giác xa lạ mà tốt đẹp, Thẩm Khước ngây ngẩn nhắm mắt lại, tinh tế cảm nhận, nỗ lực nghênh hợp với chàng.

Thôi vậy, trời sập thì còn có tiên sinh chống đỡ.

Trấn Quảng Vương đứng trước tấm bản đồ đó một hồi lâu, ông chờ rồi lại chờ cũng không thấy Thích Giác trở về, liền hết kiên nhẫn, đành dặn dò gia phó đợi khi nào Thích Giác trở về thì bảo chàng đi tìm mình rồi đi mất.

Ông không lo lắng Thích Giác sẽ rời khỏi Vương phủ, không phải thủ vệ của Vương phủ nghiêm ngặt khiến hắn không trốn thoát được, mà là Trấn Quảng Vương biết Thích Giác sẽ không trốn.

Nghe thấy tiếng bước chân đã đi xa của Trấn Quảng Vương, cuối cùng Thẩm Khước cũng nhẹ nhàng thở ra.

Khi Thích Giác ôm Thẩm Khước nhảy xuống, Thẩm Khước suýt nữa không đứng vững. Nàng đánh vào lồng ngực chàng, lập tức bị màu đỏ tươi trước mắt làm cho kinh ngạc.

“Quả nhiên….. vết thương quả nhiên đã rách ra rồi!” Gương mặt ửng đỏ của Thẩm Khước nhiễm thêm vài phần trắng bệch.

Thích Giác cúi đầu nhìn máu đang chảy ra, chàng đè thấp thanh âm, nói: “Đừng liếm nữa, hiện tại không được.”

Thẩm Khước giống như trong nháy mắt đã hiểu trước kia nàng liếm loạn là một chuyện mắc cỡ đến nhường nào.

“Ta, ta đi bảo gia phó bưng nước trong lại đây.” Thẩm Khước vội nói.

“Không cần.” Thích Giác kéo Thẩm Khước đang muốn đi ra ngoài lại, chàng để cằm ở hõm vai Thẩm Khước, thấp giọng hỏi: “Thật sự không muốn đi phủ Công chúa chờ trước, chờ ta đến đón nàng sao?”

Thẩm Khước ngẩng mặt, nhìn Thích Giác nói: “Tiên sinh, ta không thích khi phải chờ chàng một chút nào, thời gian dài đằng đẵng, lại còn lo lắng, lại còn cảm thấy chính mình thật vô dụng. Ta muốn ở bên chàng, có được không?”

Hơi thở ấm áp của Thẩm Khước phả vào trên mặt Thích Giác, có chút ngứa.

Đọc truyện chữ Full