DocTruyenChuFull.Club

Nhập Số Chương Để Tìm Chương VD: 200
Một Phút Sai Lầm
Chương 78: Chương 78:

 
Chương 78:
 
Từ khi có di động của chính mình, rốt cục Âu Dương Tĩnh cũng có thể thoải mái chơi rồi. Đời trước lúc học tập cô vẫn thường xuyên lướt Weibo để giải trí, hiện tại lại càng kéo dài thói quen này. Mà Weibo ba năm trước so với những năm sau còn dễ lướt hơn một chút, không có nhiều mấu loại quảng cáo lộn xộn kia.
 
Lướt lướt một lúc, liền thấy được một tin tức kinh sợ, "Thành phố H xuất hiện việc ngược đãi mèo con" phía dưới còn xuất hiện mấy bức ảnh mèo còn bị ngược đãi đến chết. Âu Dương Tĩnh sợ hãi nhìn hình ảnh đầy máu me này, theo bản năng muốn lướt qua tin tức này, nhưng một đôi giày cao gót vô cùng quen thuộc xuất hiện ở một bức cuối cùng của Cửu Cung làm cô phải phóng lớn lên.
 
Lớp sơn trên mũi giày, phía sau đôi giày có khảm một dãy kim cương vụn, thực làm cho người ta chói mắt. Mà đôi chân đi đôi giày kia có làn da trắng nõn, chỉ là ở mắt cá chân phía bên chân trái có một vết sẹo gần giống hình tròn, mặc dù màu sắc không có đạm, nhưng chỉ cần nhìn kĩ vẫn có thể nhận ra chỗ vết sẹo đó so với những chỗ da khác có màu sậm hơn. Âu Dương Tĩnh không tự chủ được mà che miệng lại, giữ lại tiếng kinh hô thiếu chút nữa thì phát ra lại.
 
Dù cô có chết cũng không thể quên đôi chân này được! Đời trước chính đôi chân này đã giẫm đầu cô xuống mặt đất... Cho dù có đốt thành tro cô cũng có thể nhớ ra được bọn họ, chủ nhân của đôi chân này là Vạn Bình, cũng là cái sau cùng lấy đi tính mạng của con gái!
 
Âu Dương Tĩnh nắm chặt lấy di động, cố gắng ám thị cho mình phải tỉnh táo, đời này khác rồi, cô sẽ không bị Vạn Bình mang vào cái nơi ô uế kia nữa... Cô nhất định có thể tránh được kết cục của đời trước. Sau khi bắt buộc bản thân mình phải tỉnh táo Âu Dương Tĩnh bắt đầu nhớ về chuyện hồi trước, nói ví dụ như, kì nghỉ hè năm ba sơ trung sau khi thi tốt nghiệp xong Vạn Bình có đi đến thành phố H sao?
 
Sau khi nhớ lại những kí ức, cô ủ rũ phát hiện, ngoại trừ một số sự kiện quan trọng đời trước, còn những chuyện khác cô lại càng không có nhớ rõ được, càng không cần phải nói đến việc nhớ  kỹ hành tung của Vạn Bình năm đó. Âu Dương Tĩnh nhanh chóng lật đi lật lại bình luận của bài đăng đó trên Weibo, không ít người có lòng đầy căm phẫn nói tìm ra người phụ nữ này, cũng có người ủ rũ vạch ra, trên thực tế tuy ngược đãi mèo vô cùng tàn nhẫn nhưng lại không phạm pháp, cho dù có tìm ra được người phụ nữ này thì cũng không làm gì được bà ta.
 

Âu Dương Tĩnh giật mình, tại sao cô chưa từng nghĩ đến chứ? Ngược đãi mèo không phạm pháp, nhưng mà Vạn Bình còn làm những chuyện phạm pháp hơn nữa, chỉ một chuyện kia cũng đủ để cho bà ta ngồi trong tù mấy năm rồi. Cô cố gắng kìm nén lại trái tim đang đập không ngừng của mình lại, không ngừng nói cho bản thân mình biết cuộc đời này cô sẽ không bị người phụ nữ kia bắt chụp ảnh khỏa thân nưa, cô căn bản không cần phải sợ bà ta.
 
Âu Dương Tĩnh tỉnh táo lại, ngồi ở trước bàn học, mượn sách bài tập để che dấu mảnh giấy viết sơ lược những gì cô có thể nhớ rõ để làm chứng cớ. Bây giờ, cô nhất định sẽ không để cho người phụ nữ kia lại có thể hủy hoại những gì mà cô đã cố gắng nữa, cô muốn đưa hết những người có khả năng có ý đồ muốn hủy hoại cuộc sống của cô vào trong tù.
 
Nhưng thời điểm chân chính viết ra, so với trước khi cô viết còn thống khổ hơn gấp trăm lần. Cho dù đời này cô vẫn an toàn chưa gặp phải bàn tay độc ác của Vạn Bình, nhưng trí nhớ của đời trước như khắc lại ở trong đầu. Mỗi một lần nhớ lại, giống như cạy vảy vừa mới kết lại ở miệng vết thương ra xem vậy. Máu tươi đầm đìa, khiến người ta không đành lòng nhìn thẳng vào.
 
Nhưng mà cây bút của cô vẫn tiếp tục viết xuống. Mãi cho đến khi chỉ sửa hoàn thành, lại tự tay gõ từng chữ một, Âu Dương Tĩnh mới phát hiện trán cùng lòng bàn tay của cô tất cả đều là mồ hôi lạnh, trên lưng áo cũng bị mồ hôi làm cho ướt sũng, gió từ điều hòa thổi tới, làm cho cô run rẩy một trận, ấn xuống nút gửi đi.
 
"Tĩnh Tĩnh, ăn dưa hấu... Ai nha! Tại sao mặt cháu lại trắng nhợt như vậy?" Bà nội bưng đ ĩa dưa hấu đi đến mới nhìn thấy sắc mặt của cô liền sợ tới mức đặt cái đ ĩa xuống bàn trà ở bên cạnh, bước nhanh tới bên cạnh Âu Dương Tĩnh  sờ lên trán của cô một hồi.
 
"Cực kỳ trắng sao? Có khả năng là do bật điều hòa đi." Âu Dương Tĩnh từ tìm lí do cho chính mình.
 
Bà nội cũng không có nghĩ nhiều, tìm điều khiển từ xa tới tắt máy điều hòa đi, lại lấy nước ấm tới lau mặt cho cô. Âu Dương Tĩnh vùi mặt vào chiếc khăn nóng hổi một hồi lâu, mới có thể cảm thấy hơi thở lạnh lẽo ở trong người mới từ từ biến mất.
 

"Sớm đã bảo cháu không nên bật điều hòa rồi, đối với thân thể không có tốt. Cứ không có nghe cơ! Lần này bị bệnh rồi thì sướng chưa!" bà nội ở một bên nén giận, vừa ở bên ấn huyệt nhân trung - huyệt giữa mũi và miệng.
 
Âu Dương Tĩnh vừa đâu vừa cảm động, sau khi nhìn một chút thì giữ chặt tay của bà nội: "Bà nội đừng ấn nữa, đau chết cháu rồi!"
 
Tắt điều hòa đi, lăn qua lăn lại một hồi lâu như vậy, rốt cục trên mặt Âu Dương Tĩnh cũng có một chút huyết sắc. Bà nội quan sát một phen, lại chuyển tới phía sau lưng cô, lại lau cổ cho cô, tiếp tục nhắc tới: "Hiện tại xem ra sắc mặt cũng đã tốt hơn một chút, cháu cũng đừng có dọa bà nội, nếu cháu xảy ra chuyện gì thì sau này bà nội phải làm sao bây giờ..."
 
Đột nhiên Âu Dương Tĩnh nhớ lại, trong trí nhớ đời trước cho đến khi chính mình chết đi thôi, cô đã chết, vậy bà nội thì sao? Cô không dám nghĩ tới khi bà nội nghe được tin dữ là cô đã qua đời thì phản ứng của bà sẽ như thế nào nữa... Âu Dương Tĩnh nhớ lại, xoay người nhào vào trong lòng bà nội, giống như làm nũng ôm bà nội không có buông tay ra. "Cháu không sao, bà nội đừng lo lắng!" Cô nói, cảm xúc nhiệt độ một cách chân thật trên người bà nội thật sự có thể làm cho người ta yên tâm không ít.
 
Đoán chừng là ông trời thương cô đi, vậy mà lại cho cô có cơ hội sống lại một lần nữa. Cô nhất định sẽ quý trọng thật là tốt, tuyệt đối, tuyệt đối không thể để cho người phụ nữ kia lại phá hủy cô!
 
Âu Dương Tĩnh chui đầu vào trong lòng bà nội, thầm hạ quyết tâm.
 
======
 

Phần tin nhắn nặc danh tố giác này của Âu Dương Tĩnh bởi vì có liên quan chặt chẽ với vụ án cục cảnh sát đang điều tra, rất nhanh đã dẫn tới sự chú ý của tổ chuyên án.
 
"Chi tiết tường tận như vậy, có thể là do người bị hại nào đó viết không?" Có người nói ra phán đoán. "Tuy không có tố giác chuyện bị xâm hại, nhưng nếu thật sự xuất phát từ bản thân thì sẽ che dấu phần đó đi mà thôi."
 
Cậu cả của Bùi Dục là người phụ trách cũng gật đầu, lập tức cho người tìm ra địa chỉ của người viết bức thư nặc danh này. Âu Dương Tĩnh không phải hacker, tất nhiên không có sử dụng bất cứ biện pháp xâm lấn gì, bởi vậy thông tin của cô đối với cảnh sát có thể nói gần như là trong suốt.
 
Khi nhìn thấy tên Âu Dương Tĩnh, mi tâm* nhíu chặt lại, con gái tố cáo mẹ ruột sao? Ông lại lấy hồ sơ của Vạn Bình ra xem kỹ lại một lần. Nếu chỉ xem phần thông tin được viết trên tư liệu, thì Âu Dương Tĩnh cùng mẹ ruột không nên xuất hiện cùng nhau mới phải. Ngoại trừ Vạn An lần đó tìm người bắt cô ở bên ngoài vẫn chưa thành. Thì làm sao cô có thể biết được chi tiết nhiều chuyện trong hội sở như vậy chứ?
*: phần ở giữa hai đầu lông mày
 
"Này, có muốn đi tìm đứa nhỏ này hỏi qua một chút không?" Có người hỏi ông.
 
"Không." Cậu cả quyết đoán cự tuyệt: "Có khả năng cô bé cũng là người bị hại, chúng ta không nên tùy tiện tiến hành việc tổn thương lần thứ hai. Theo những thông tin mà cô bé cung cấp quả thật cô bé có biết những người hiềm nghi, trước tiên chúng ta đi tìm hiểu nguồn gốc những người hiềm nghi rồi lại nói tiếp."
 
Mặc kệ ông có suy đoán với Âu Dương Tĩnh như thế nào, nhưng cũng không thể phủ nhận rằng thông tin cô cung cấp cho bọn họ về hội sở là nền tảng để họ có thể điều tra, cảm giác thứ sáu của nghề nghiệp nói cho cậu cả biết, những thông tin cô cung cấp là thật.
 
Nhưng tính cảnh giác của Vạn Bình vô cùng cao, đoán chừng sau khi nhìn thấy ảnh chụp của bà ta từ trên Weibo truyền ra, bà ta quyết đoán thay đổi thành phố. Thời điểm người của nhóm cậu cả đi qua tìm thì người đã đi - Nhà đã trống. Nhưng mà chỉ cần thêm một chút thời gian, liền có thể tìm ra được dấu vết.
 
"Anh Bùi, cậu không biết đâu, cái hội sở lần trước đã bị phong tỏa rồi!" Khưu Minh Đạt khó có khi được phép cho ra ngoài hóng gió nói với Bùi Dục: "Cái tên Trác thiếu kia, mình khẳng định không thoát được khỏi quan hệ, tốt nhất là có thể bị bắt cho vào tù đi! Để cho hắn dám khi dễ chị Vi à!"

 
"Bị phong tỏa! Chuyện khi nào?" Bùi Dục có phần kinh ngạc, trong ấn tượng, cái kia hội sở mãi đến khi anh tốt nghiệp trung học vẫn còn đang hoạt động buôn bán... Hoặc là vào lúc trước khi anh còn chưa có lên trung học, cái hội sở này muốn bắt tay vào việc chỉnh đốn và cải cách qua mà anh không có biết chăng?
 
"Chính là hai ngày trước, thời điểm mình nghe ba mẹ mình nói chuyện phiếm." Khưu Minh Đạt nói. "Anh Bùi, đúng lúc mình nhớ tới cậu có vẻ như đang hỏi thăm về cái hội sở này nên mới liều chết qua nói tin tức này cho cậu biết đó, có phải cậu nên nói cho người bạn thân này biết một chút đi, cậu hỏi thăm hội sở này để làm gì chứ?" Khưu Minh Đạt còn nhớ rõ thời điểm chú ba của Bùi Dục ở võ quán có lừa anh nói mấy câu kia, trong lời của chú ba có nói, rõ ràng Bùi Dục cũng muốn đi điều tra chuyện gì ở cái hội sở kia nữa. Mà Bùi Dục cũng không có phủ nhận điểm này.
 
"Chú ba của mình nói mà cậu cũng tin?" Bùi Dục lườm cậu ta một cái, có ý muốn chuyển hướng đề tài: "Đừng nói tới cái này, cậu thi trung khảo thành cái dạng như vậy mà ba mẹ cậu không có đánh cậu mà còn thả cậu ra ngoài chơi nữa vậy?"
 
"Làm gì có chuyện như vậy chứ!" Khưu Minh Đạt vừa nghe tới lập tức kêu oan, ngón tay toàn thịt của cậu ta rất nhanh chỉ lên gương mặt trong của mình: "Nhìn thấy không, vẫn còn sưng lên đó, dép lê trực tiếp chào hỏi gương mặt đó! Đau muốn chết luôn!"
 
"Không đúng, anh Bùi tại sao cậu lại nói sang chuyện khác rồi!" Sau khi Khưu Minh Đạt kêu rê n xong rất nhanh lại nhớ đến chuyện quan trọng lần này. "Tới cùng là cậu muốn tra chuyện gì chứ, thần bí như vậy sao? Mình đối với cậu một chút bí mật cũng không có giữ lại, cậu cũng không thể gạt bạn thân nha!"
 
Bùi Dục thấy lần này không thể nói qua loa được, đành phải nửa thật nửa giả nói, cái hội sở kia cùng vụ án gần đây của cục cảnh sát có quan hệ, trong lúc vô tình anh đã nghe chị Tiểu Hà nói đến vụ án này, xuất phát từ tò mò, liền bắt đầu theo dõi. "Kết quả tuần trước mình đi tìm cậu cả, bị cậu ấy mắng cho một trận vô cùng dữ tợn, mình mới biết tính chất của vụ án này rất là nghiêm trọng, trình độ giữ bí mật cũng cực kỳ cao. Cho nên chi tiết cụ thể mình thật sự cũng không có rõ lắm."
 
"Thật sự?" Khưu Minh Đạt kích động một trận, giống như lập tức có thể tìm ra được người làm chủ ở phía sau màn vậy.
 
Bùi Dục gật đầu, lại hù dọa cậu ta cái gì mà cảnh sát khẳng định sẽ không cho người khác đi theo dõi các loại. Sau khi thấy Khưu Minh Đạt luôn bảo đảm sẽ không tham gia vào chuyện thì thì mới thả lỏng buông cậu ta ra.
 


Đọc truyện chữ Full