DocTruyenChuFull.Club

Nhập Số Chương Để Tìm Chương VD: 200
Một Phút Sai Lầm
Chương 62: Chương 62:

 
Chương 62:
 
Thời điểm Vạn Bình trở lại chỗ ở cũng đã gần chạng vạng rồi, trong thang máy chỉ có một mình bà ta, bốn vách tường bằng gương tuy phản chiếu ra dung mạo xinh đẹp của người phụ nữ nhưng tới cũng vẫn có cảm giác tuổi tác, hai má hơi lõm xuống giống như chứng tỏ một điểm rằng cuối cùng thanh xuân cũng sắp trôi qua. Đột nhiên Vạn Bình lại nhớ đến con gái của chính mình khi gặp ở trong công viên, một cô bé mười bốn tuổi giống như một nụ hoa chưa nở rộ, tuy trẻ con, nhưng làn da kia lại mềm mại giống như là nước vậy, giống như chỉ cần dùng sức một cái là có thể nhéo ra nước, đôi mắt vừa đen vừa sáng, tràn ngập nước làm người khác vừa thấy đã cảm thấy yêu thương. Làn da cùng ánh mắt như vậy cũng chỉ vào thời điểm còn non nớt mới có thể có được, khó trách nhiều người đàn ông đã có tuổi nhưng đều thích những cô gái còn nhỏ!
 
Thanh máy "Đinh" một tiếng, đã đến.
 
Vạn Bình nhìn về phía cửa thang máy nộ ra một nụ cười đầy cổ quái với chính mình, nhìn thấy người phụ nữ trong gương dần dần biến mất do cửa thang máy mở ra. Lắc hông đi ra khỏi thang máy, bước về nhà trọ của bản thân mình.
 
Căn nhà trọ ở đoạn đường phồn hoa này tuy để cho bà ta ở nhưng không hề ở dưới danh nghĩa của bà ta. Đàn ông có tiền thật là thông minh, bà ta buôn bán với bọn họ, bọn họ cũng cung cấp quần áo xinh đẹp cùng thức ăn ngon, về vật chất cũng không có bạc đãi bà ta, nhưng mà, ngược lạ, bà ta cũng không thể chiếm được quá nhiều tiền tài từ bọn họ, ví dụ như nhà cửa.
 
Mỗi khi nhớ tới việc này, Vạn Bình đều đã nén giận mình lúc còn trẻ, ánh mắt thiển cận, không biết lợi dụng tốt tài sản lớn nhất của mình để có được tài sản cố định. Thậm chí bà ta còn hận qua đứa nhỏ mình đã sinh cho người đàn ông kia nữa, không, người đó nhiều nhất cũng chỉ được coi là đứa trẻ con lớn tuổi mà thôi. Đều do bà ta, lúc còn trẻ chỉ lo hưởng lạc, vậy mà lại lãng phí thời gian vào tên tiểu tử ngốc một nghèo hai trắng tay kia.
 
Bà ta cười cười, chẳng qua ai mà biết được? Đứa nhỏ bà ta từng hận không thể vứt đi kia vậy mà hiện tại lúc lớn lên lại là một tiểu mỹ nhân chứ. Ngũ quan cùng dáng vẻ đều có phong thái khi bà ta còn trẻ, đôi mắt lại cực kỳ giống ba của nó, tuy quyến rũ nhưng cũng chỉ là một cô gái nhỏ mà thôi! Hình dáng mắt hạnh vô tội lại khờ khạo này ngược lại càng tôn thêm vẻ đẹp của cô ở độ tuổi này. Bà ta hiểu rất rõ những người đàn ông lớn tuổi đó, chơi chán dáng vẻ lẳng lơ đến tận xương rồi, cũng vô cùng bằng lòng thay đổi khẩu vị.
 
Mười tám tuổi không có con gái xấu, huống chi con gái bà ta là là một tiểu mỹ nhân chứ? Thật tốt - - Đảm bảo là sẽ dùng mọi cách để cướp vào tay!
 
Vạn Bình vặn chìa khóa một cái, mở cửa, tiến vào trong nhà. Đầy hài lòng nhìn quét qua một vòng căn nhà vừa mới được thu dọn xong. Có tiền thật tốt, đến việc thu dọn nhà cửa giặt quần áo nấu cơm toàn bộ những việc vặt này đều có thể tìm người làm, ra khỏi cửa có xe đẹp để chạy, hơi một tí là đều có người sắp xếp chỗ ăn ở hoạt động cao cấp, ngoại trừ hàng ngày làm bạn với kim chủ ra thì chỉ còn lại việc chăm sóc cơ thể.
 

Bà ta cũng không tin, khi con gái bà ta sống ở nơi như thế này vài ngày, con bé còn có thể trở lại loại địa phương kia để sinh hoạt được nữa!
 
Nhưng mà việc hôm nay ở công viên gặp được đứa con gái quả thật vẫn là ngoài ý muốn. Bà ta thấy được, vào thời điểm bà ta khóc lóc kể nể, biểu cảm của đứa nhỏ kia khẳng định vẫn có một phút dao động. Nếu không phải có thằng nhóc kia ở bên cạnh ngăn cản. . . Vạn Bình hừ một tiếng, cái loại thằng nhóc lông còn chưa mọc đủ không biết cái gì, cho dù có theo đuổi con gái cũng chỉ biết đưa đến công viên đi dạo. Đến một ngày nào đó vào thời điểm con gái suy sụp, bà ta lại dẫn con bé đi hưởng thụ một lần thật tốt, đoán chừng cô gái nhỏ cũng sẽ tự động từ bỏ thằng nhóc không hiểu chuyện đó đi.
 
Nghĩ đến dáng vẻ của đứa bé thuần khiết bị sa đọa, Vạn Bình đang soi gương không khỏi cười rộ lên. Không ai là không thích hưởng lạc, giống như bà ta năm đó hấp dẫn cha Âu Dương Tĩnh vậy, bà ta hoàn toàn tin tưởng sẽ đưa được con gái vào cùng. Trong cơ thể đứa nhỏ kia đều mang dòng máu của hai người bọn họ.
 
Đang muốn đi vào, thì trong phòng bếp đột nhiên truyền ra một tiếng động rất nhỏ. Vạn Bình vội vã đi ra khỏi toilet, bước đi thật nhẹ nhàng đi tới phòng bếp, vừa đến cửa đã thấy cửa tủ lạnh mở ra, một người đang cong mông lên tìm đồ ăn ở bên trong.
 
Vạn Bình vọt tới đá một cái vào mông người nọ. Bà ta đá vừa nhanh vừa mạnh, người kia đang lục lọi lung tung không có phòng bị, bị bà ta đá ngã xuống đất. "Tao - -... Aha, là chị sao!" Mông Vạn An đều đã bị ngã như muốn vỡ làm hai rồi, mà còn phải cười nói với Vạn Bình. "Chị, sao chị đi đường không phát ra tiếng động nào vậy? Làm em sợ muốn chết!"
 
"Người nào cho cậu vào?" Vạn Bình lạnh giọng hỏi. "Tuần trước tôi mới đổi khóa, cậu lại trộm làm thêm một cái chìa khóa của tôi rồi hả?"
 
"Chị, mấy ngày nay em đã không được ăn cơm rồi..." Vạn An xoa xoa cái gáy cười.
 
Vạn Bình liếc xéo ông ta một cái, ầm một tiếng đóng cửa tủ lạnh lại. "Có loại năng lực đặc biệt này phát huy đối với chị gái ruột, nếu muốn trộm cái gì đi thì không phải là tốt rồi sao."
 
"Chị, sao chị nói những lời này vậy, những cách thức đó không phải năm đó chị dạy em đó sao." Vạn An ngồi dưới đất một hồi lâu cảm thấy mông không còn đau như vậy nữa, bắt đầu xoay người muốn đứng lên, còn chưa đứng dậy thì đã trúng một cú đá của Vạn Bình: "Ôi! Chị gái của tôi! Tới cùng là chị muốn làm cái gì vậy chứ?"
 
"Dạy bảo cậu nói lung tung. Mới vừa rồi cậu nói người nào dạy cậu?" Vạn Bình lạnh giọng hỏi.
 
"... Không ai dạy, là bản thân em tự học được." D*c vọng muốn sống cường đại nên Vạn An vội vàng chữa lại.

 
Vạn Bình hừ một tiếng: "Thôi, hôm nay coi như cậu tới đúng lúc, tôi cũng đang định đi tìm cậu."
 
Lúc này Vạn An mới từ trên mặt đất nhảy dựng lên, chân chó đi theo phía sau Vạn Bình hỏi: "Chị, chị tìm em làm gì vậy? Lại cần em làm việc sao?"
 
"Đứa nhỏ lần trước gặp chắc cậu vẫn còn nhớ rõ diện mạo đi. Con gái của tôi cháu gái của cậu đó." Vạn Bình nói.
 
"Nhớ rõ nhớ rõ! Đặc biệt giống với dáng vẻ của chị khi vẫn còn trẻ! Đương nhiên là chị vẫn xinh đẹp hơn nhiều."
 
Vạn Bình không để ý đến dáng vẻ chân chó của ông ta, tiếp tục nói: "Con bé cùng với bà già kia gần đây hình như đã chuyển nhà, cậu tìm vài người vào lúc tan học theo dõi con bé, thăm hỏi rõ ràng đường đi, tìm vào lúc nào tôi rảnh thì trói con bé lại."
 
"A? !" Vạn Bình nghe không hiểu. "Trói, trói lại?"
 
"Đồ ngu, "Vạn Bình không kiên nhẫn giải thích: "Cậu tự đi tìm người đi, đừng tự mình xuất hiện - - Con bé đã gặp qua cậu rồi. Trước khi động thủ thì cho tôi biết, hiểu chưa?"
 
"Chị em đã hiểu, đây là chị muốn chơi mỹ nhẫn cứu mỹ nhân nha!" Vạn An cười như một tên trộm: "Nhưng mà em cảm thấy có phải chị đã chuyện bé xé ra to rồi hay không? Chỉ là một đứa nhỏ thôi, dụ dỗ là được rồi, còn cần phải chơi chiến thuật tấn công tâm lý phiền toái như vậy sao? Mà còn làm như cách chị nói, ít nhất cũng phải tìm mười mấy người anh em, nhiều người như vậy có thể có chút phiền toái..." Nói xong ông ta làm tư thế nói về tiền bạc.
 
Vạn Bình nghía ông ta: "Đánh bài thua bao nhiêu?"
 
Vạn An cười hề hề báo con số.

 
Vạn Bình: "Cho cậu gấp đôi, cứ làm theo lời tôi nói."
 
"Được rồi" Vạn An cao hứng nói.
 
"Nói trước, các cậu bắt được người, thì không được có ý đồ với con bé! Anh Lâm thích sạch sẽ, nếu cậu dám phá hủy chuyện tốt của tôi thì cậu cứ chờ chết đi."
 
"A?" Vạn An sửng sốt một hồi: "Chị, chị định đưa con bé cho anh Lâm sao? Nhưng mà anh Lâm không phải là người..."
 
Ánh mắt Vạn Bình sắc như dao nhìn qua một cái, Vạn An khẩn trương ngậm miệng lại. Dù sao cũng là muốn tặng cho người khác chơi đùa, ông ta cũng không cần biết tặng cô cho ai! Chị của ông ta cũng không ngại việc cùng con gái l àm tình nhân cho người khác, thì ông ta cần gì phải gì mà cho lòng thanh thản chứ.
 
...
 
Sau khi Âu Dương Tĩnh chuyển nhà, nghe lời bà nội dặn, không nói địa chỉ mới cho ai biết. Chẳng qua khi ở trường học cô vốn đã ít nói về chuyện gia đình của mình, những bạn học cũng không có ai biết cô thay đổi chỗ ở. Bao gồm cả người ngồi cùng bàn với cô, La Vịnh Văn.
 
Chiều tan học ngày hôm đó, La Vịnh Văn vừa mới đi ra khỏi cổng trường đã bị một người vỗ vai, cô ấy vừa quay đầu đã nhìn thấy một cô gái cao lớn hóa tranh thành một nữ quỷ đang nhìn cô ấy. Nhất thời bị dọa đến mức nói chuyện cũng có chút  nói lắp: "Cậu, cậu là ai?"
 
Cô gái cao lớn cho cô ấy một ánh mắt đầy xem thường: "Mắt cậu bị mù sao?"
 
La Vịnh Văn nghe giọng nói quen thuộc, lại thấy cô gái cao lớn không có ác ý, lúc này mới cẩn thận đánh giá gương mặt kia, nhìn chằm chằm hồi lâu cuối cùng cũng nhận ra được đối phương: "Trần Lập Linh? Tại sao lại là cậu?"
 
Chẳng trách cô ấy phải nhìn một hồi lâu mới nhận ra, lúc này Trần Lập Linh đang trang điểm rất đậm, không xứng với lứa tuổi, không nhìn kỹ thì cũng không có nhận ra cô ta vẫn chỉ là một học sinh trung học.
 
"Âu Dương Tĩnh chuyển nhà sao?" Trần Lập Linh hỏi, vẫn dáng vẻ như người khác thiếu cô ta tám trăm vạn giống như trước đây vậy, đầy cuồng vọng.

 
"Vì sao tôi phải nói cho cậu biết chứ?" La Vịnh Văn chỉ nghĩ cô ta lại tìm Âu Dương Tĩnh gây phiền toái, nhất thời bày ra dáng vẻ cùng biểu cảm không thể trả lời, tuy cô ấy cũng chưa từng nghe Âu Dương Tĩnh nói đến việc chuyển nhà.
 
". . . Cậu cùng cô ta có quan hệ tốt sao?" Trần Lập Linh đánh giá cô ấy.
 
"Đương nhiên!" La Vịnh Văn nâng cằm càng cao hơn, dáng vẻ giống như rất là vịnh dự.
 
"Tốt đến mức nào? Cậu có biết địa chỉ nhà mới của cô ta sao?" Trần Lập Linh hỏi.
 
Đột nhiên La Vịnh Văn có phần chột dạ, mặc kệ là có mối quan hệ với ai thì Âu Dương Tĩnh vẫn luôn lạnh nhạt, có quan hệ hơi quen thuộc với cô một chút cũng chỉ có khả năng mối quan hệ của hai người là bạn cùng bạn. Nhưng trước mặt Trần Lập Linh đang nghi ngờ, cô ấy lại cảm thấy trước mặt là vách đá dựng đứng cũng không thể mất mặt. Vì thế dùng sức gật đầu: "Đương nhiên! Tôi chính là bạn thân nhất của cậu ấy!"
 
Kỳ thật Trần Lập Linh không quá tin tưởng, nhưng đánh giá cô ấy một hồi lâu, lại cảm thấy La Vịnh Văn không phải là đang nói dối, vì thế cô ta thần bí nói với La Vịnh Văn: "Tốt lắm, tôi có một tin tức cực kỳ quan trọng muốn nói cho cậu biết..."
 
La Vịnh Văn nửa tin nửa ngờ nghe cô ta nói xong, đầy hồ nghi nói: "Thật hay giả vậy? Không phải là cậu đang nói dối tôi chứ? Cậu mà lại giúp cậu ấy. . . Chuyện này nghe qua quá hoang đường rồi, không có chút đạo lý nào nha, không phải cậu vẫn luôn cực kỳ chán ghét cậu ấy sao?"
 
Trần Lập Linh: "Đúng vậy! Đến bây giờ tôi vẫn còn chán ghét cô ta! Nhưng cô ta đã từng cứu tôi hai lần, tôi lại càng chán ghét nợ ân tình của người khác.
 
La Vịnh Văn há miệng th ở dốc, Trần Lập Linh người này tuy nói rất là đáng ghét, nhưng đầu óc vô cùng đơn giản, ương bướng. Cho nên sẽ không chơi trò bố trí hại người phí đầu óc như vậy. Cô ấy nhớ lại rồi gật đầu: "Được rồi, tôi tin tưởng cậu."
 
Lúc này Trần Lập Linh mới nhẹ nhàng thở ra một hơi, trước khi đi lại dặn dò lại một lần nữa: "Nhất định phải nói cho Âu Dương Tĩnh biết! Hiện tại hình như có người theo dõi cô ta, tôi không dám nói chực tiếp với cô ta được." Nói xong cô ta chạy nhanh như một làn khói.
 
Xét thấy biểu hiện của cô ta, La Vịnh Văn càng nghĩ càng cảm thấy sự việc này có thể là thật, vốn đã đi tới cổng trường học nhưng cô ấy suy nghĩ cả nửa ngày rồi lại vội vàng quay về lớp học - - Lúc này trong lớp học vẫn còn không ít người ở đây, cô ấy cảm thấy việc này cần thiết phải nói cho mọi người trong lớp biết.
 


Đọc truyện chữ Full