DocTruyenChuFull.Club

Nhập Số Chương Để Tìm Chương VD: 200
Thiếu Niên Cố Chấp Phải Ngoan
Chương 49


Kì thi buổi chiều đúng giờ diễn ra, trong lúc thi cử cũng xảy ra chút chuyện nhỏ, có một bạn học gian lận bị bắt được, còn bị giám thị tịch thu bài thi.
 
Sau khi Đường Uyển Tâm ra khỏi phòng thi, liên tiếp nghe được mấy nhóm đang hăng say thảo luận chuyện này, không biết là ai hỏi một cậu, “Haizz, rốt cuộc là ai gian lận thế?”
 
Một người khác ôm túi xách, “Nghe nói tên là Lục gì đó?”
 
“Lục Phong Châu...... Đại ca học đường?”
 
“Có thể là cậu ấy, mình cũng không nghe rõ lắm. Dù sao chính là dùng phao trong lúc làm bài thi vật lý bị giám thị bắt được ngay tại trận, xem tình hình lúc đó, có vẻ lần này trường học nhất định sẽ nghiêm túc xử lý.”
 
“Không phải chỉ là một kì thi phân lớp thôi sao, làm đến mức này à?”
 
“Có khả năng kì thi lần này rất quan trọng với cậu ấy chăng?”
 
Đường Uyển Tâm đi thêm được vài bước, bỗng dừng chân, trong đầu không ngừng nhớ lại câu nói kia của Lục Phong Châu, “Kì thi lần này rất quan trọng với anh, anh nhất định phải thi được thành tích tốt......”
 
Cô nắm tay thật chặt, trong lòng đột nhiên thấy lo lắng.
 
Tuy chuyện chép phao là không đúng, nhưng cô càng không hi vọng Lục Phong Châu sẽ bị ai đó phê bình.
 
Cô chạy nhanh về phòng học lớp ba, suýt nữa thì đụng vào một người cũng đang đi tới, “Cẩn thận.”
 
Lục Phong Châu phản ứng nhanh chóng, ôm được eo Đường Uyển Tâm, giúp cô ổn định thân thể trong lòng mình.
 
Gương mặt Đường Uyển Tâm hồng hồng, bên tai là tiếng tim đập thình thịch hữu lực của thiếu niên, từng nhịp từng nhịp, mạnh mẽ nhảy lên.
 
Quanh người Lục Phong Châu tràn ngập mùi hương tươi mát độc đáo của riêng thiếu nữ trong ngực, đáy mắt cậu dần nổi lên vài gợn sóng, đáy lòng càng nhảy nhót, càng muốn cứ như vậy, ôm cô cả đời.
 
Đường Uyển Tâm hồi thần, đứng thẳng dậy, giữa hai người lại tách ra một khoảng, “Cậu không sao chứ?”
 
Nhuyễn ngọc ôn hương trong ngực chợt biến mất, trong lòng cậu có tí ti cảm giác thất vọng, nhưng vẫn nhún vai, “Không có việc gì. Đúng rồi, em làm bài thế nào?”
 
Cậu chưa từng mong chờ thành tích thi cử, đây là lần đầu tiên, đơn giản là vì cô.
 
Đường Uyển Tâm cẩn thận sắp xếp câu chữ, do dự hỏi: “Mình nghe nói có người gian lận bị giám thị phát hiện.”
 
Lục Phong Châu:: “Ừ, đúng rồi.”
 
Đường Uyển Tâm đột nhiên khẩn trương, “...... Là ai?”
 
Lục Phong Châu nhìn thấy dáng vẻ khẩn trương của cô, bình dấm trong lòng lại đổ ra, biểu cảm lo lắng kia của cô rốt cuộc là có ý gì?
 
Còn có, nam sinh gian lận kia có quan hệ gì với cô sao?
 
Chẳng lẽ cô thích nam sinh đó??
 
Lục Phong Châu âm dương quái khí nói: “Làm gì? Em thích cậu ta à?”
 

Đường Uyển Tâm cắn cắn môi, đúng là đồ ngốc. Cô còn có thể làm gì? Không phải cô đang lo lắng cậu sao?
 
Thích sao?
 
Dường như đúng là có một chút.
 
Đường Uyển Tâm không nói lời nào, biểu cảm khó xử trên mặt lại lần nữa chọc giận Lục Phong Châu, nhìn xem nhìn xem, đây là loại biểu cảm gì thế?
 
Lục đại gia tức lên rồi đó. Cậu lập tức túm lấy cánh tay Đường Uyển Tâm, kéo người đến một góc ngoặt khá khuất, đây là góc chết, thường sẽ không có ai đi ngang qua.
 
Đường Uyển Tâm bị Lục Phong Châu vây trên tường.
 
Lục Phong Châu cũng mặc kệ vách tường lạnh hay không lạnh, bàn tay ấn mạnh xuống, vây cô lại, “Đường Uyển Tâm, anh nói cho em biết, em đừng tốn công quan tâm đến những tên vô dụng đó.”
 
Loại nam sinh dưa vẹo táo nứt đó cũng đáng để cô lo lắng sao?
 
Không, cậu không cho phép.
 
Đường Uyển Tâm chỉ có thể là của cậu.
 
“......”
 
Cái gì mà vô dụng, cô là đang quan tâm cậu, có được không?
 
Đúng là chó cắn Lữ Động Tân, không biết lòng người tốt.
 
Đường Uyển Tâm cũng tức giận rồi, cậu đi thi còn gian lận, đã gian lận rồi còn không cho phép người khác hỏi, Lục Phong Châu cái con mẹ nhà cậu.
 
Cô gương cổ, “Mình cứ muốn quản đấy.”
 
Cô gái nhỏ lúc nói chuyện còn cố ý bày ra dáng vẻ kiêu căng ngạo mạn, hàng lông mi tinh tế nhẹ nhàng rung động, đáy mắt tản ra thông điệp rõ ràng: “Tâm trạng của đại tiểu thư đang không vui. Đại tiểu thư tức giận rồi.”
 
Tầm mắt Lục Phong Châu chuyển từ mắt cô xuống đến đôi môi xinh đẹp, nhìn đôi môi đỏ phấn nộn đang chu lên, hầu kết cậu chậm rãi lăn lộn.
 
Mẹ nó!
 
Muốn hôn.
 
Cậu thu tay lại, bỏ vào trong túi quần, ngữ khí cũng mềm mại hơn, “Anh không có ý đó.”
 
Đường Uyển Tâm chất vấn: “Lục Phong Châu, vậy cậu có ý gì hả? Cậu gian lận thì cậu có lý phải không?”
 
“...... Anh gian lận?” Lục Phong Châu duỗi tay chỉ chỉ vào mũi mình, “Ai nói anh gian lận?”
 
“Tất cả các bạn học, bọn họ đều nói người gian lận có họ Lục, còn nhắc tới tên của cậu.”
 
Lục Phong Châu suy tư cẩn thận một lúc, mũi chân lại tiện thể di chuyển về phía trước một chút, khóe miệng cong lên nở một nụ cười thật tươi, “Cho nên, vừa rồi em vội vàng chạy nhanh như vậy, là bởi vì lo lắng cho anh? Sợ anh khổ sở?”
 
Lục Phong Châu trưng ra vẻ mặt xuân tâm nhộn nhạo.
 
Đẹp.
 
Cực kì đẹp.
 
Đường Uyển Tâm duỗi tay đẩy cậu ra, “Ai quan tâm cậu, có quỷ mới quan tâm cậu!”
 
Hừ, sau này cô sẽ không bao giờ quan tâm cậu nữa!
 
Tức giận rồi!
 
Lục Phong Châu thu lại nụ cười, bàn tay nhân tiện đặt lên vai Đường Uyển Tâm, “Tâm Tâm, anh không gian lận,. Anh từng nói, lần thi này rất quan trọng với anh, sao anh có thể gian lận được?”
 
Đường Uyển Tâm: “Vậy chẳng lẽ bọn họ bạn học Lục khác?”
 
Lục Phong Châu cười hai tiếng, cầm lấy tay Đường Uyển Tâm, mở ra viết xuống một chữ, “Là chữ “Lục” này.” 
 
(Hiện tượng đồng âm khác chữ)
 
Đường Uyển Tâm: “......”
 
Tay Lục Phong Châu lại chuyển lên mặt Đường Uyển Tâm, “Cảm ơn em đã quan tâm anh.”
 
Đường Uyển Tâm thẹn thùng cúi đầu, “...... Không phải cậu thì tốt rồi.”
 
Lục Phong Châu nắm cằm cô, nâng lên, ánh mắt ôn nhu nhìn thẳng vào mắt cô, “Có em quan tâm thật tốt.”
 
Đường Uyển Tâm: “......”
 
Tiếng chuông vang lên.
 
Đường Uyển Tâm nhẹ giọng nói: “Phải vào lớp rồi.”
 
Lục Phong Châu không chịu thả người, “Sau khi tan học, chúng ta đi ăn gì nhé?”
 
Mặc dù là câu hỏi nhưng ngữ khí không có đường thương lượng, hiển nhiên là nếu Đường Uyển Tâm không đồng ý, cậu sẽ chặn cô ở đây mãi đến khi cô đổi ý mới thôi.
 
Đường Uyển Tâm cắn cắn môi, “Phải gọi cả Lưu Môn Đình và Tiểu Đào.”
 
Lục Phong Châu hỏi một đằng trả lời một nẻo: “Sau này đừng cắn môi trước mặt anh.”
 
“......”
 
Đây là kiểu yêu cầu cổ quái gì thế?
 
Cắn môi cũng phải tránh mặt cậu nữa?
 
Lục Phong Châu chạm nhẹ lên môi cô, “Bằng không anh sẽ không nhịn được mà hôn em.”
 

“......”
 
Đường Uyển Tâm chạy vội về phòng học. Đến lúc ngồi xuống mới phát hiện mình còn chưa cầm cặp sách, cô vỗ lên trán, nhất định là vừa rồi làm rơi trên đất rồi.
 
Tiểu Đào nhìn qua, “Tâm Tâm, sau lưng có người đuổi theo cậu à? Ai thế? Dọa cậu thành như vậy
 
Đường Uyển Tâm bình phục cảm xúc, “Ừm, có một con chó cẩu, một con chó đen rất to.”
 
Lục Phong Châu xách theo cặp sách của Đường Uyển Tâm, nghênh ngang đi vào phòng học, sau đó đặt cặp sách của cô lên bàn, “Vừa rồi em chạy cái gì, anh cũng không ăn em.”
 
Một câu cỡ nào khiến người nghe mơ màng.
 
Một câu cỡ nào khiến người nghe suy nghĩ vớ vẩn.
 
Tiểu Đào bổ não ra mấy tình tiết không thể nói nào đó, nâng khuỷu tay chạm vào cánh tay Đường Uyển Tâm, “Hai người các cậu tiến triển thật nhanh?”
 
Đường Uyển Tâm trừng mắt nhìn Lục Phong Châu một cái, sau đó giải thích với Tiểu Đào: “Cậu đừng nghe cậu ấy nói bừa, không có gì đây.”
 
Tiểu Đào lộ ra vẻ mặt khôi hài: “Chị hiểu mà, yên tâm chị tuyệt không sẽ không để lộ bí mật đi ra ngoài”, nhân tiện ôm quyền thủ thế với Lục Phong Châu.
 
Mong được đại ca chiếu cố nhiều hơn.
 
Lục Phong Châu nhíu mày, “Sau khi tan học sau cùng đi ăn gì đi.”
 
Nhìn xem, lập tức hối lộ rồi kìa.
 
Tiểu Đào ngượng ngùng nói: “Cái này không tốt lắm đâu. Mình không muốn làm bóng đèn.”
 
Đường Uyển Tâm đá chân Tiểu Đào một cái.
 
Cái gì mà bóng đèn?
 
Lục Phong Châu thoải mái tựa lưng vào ghế, “Yên tâm, độ sáng của cậu không đủ.”
 
Tiểu Đào nghiêng đầu, nhíu mày, “Vậy thì gọi thêm Lưu Môn Đình nữa?”
 
Lục Phong Châu: “Làm sao có thể thiếu cậu ta.”
 
-
 
Nơi bọn họ chọn để ăn cơm là một tiệm lẩu, vừa mới khai trương, không gian không tồi, hoàn cảnh khá vệ sinh.
 
Lục Phong Châu chỉ chỉ một đống món trong thực đơn. Đợi cậu chọn món xong, Lưu Môn Đình mới phát hiện một vấn đề, thế này con mẹ nó toàn là mấy món Đường Uyển Tâm thích ăn mà.
 
Lưu Môn Đình: “Anh Châu, anh không thể bất công như vậy. Hôm nay anh em làm bài thi không tốt, anh phải trọng điểm an ủi em chứ? Đổi thành một bàn tôm hùm đất đi?”
 
Lục Phong Châu ném thực đơn qua một bên, “...... Không được.”
 
Lưu Môn Đình nói với phục vụ: “Soái ca, làm phiền anh mang một bàn tôm hùm tới đây.”
 
Con người cậu ta thích nghe nói mát.
 
Nói mát ấm lòng.
 
Lưu Môn Đình: “Tiểu Đào, có nhớ mình không?”
 
Tiểu Đào: “Lăn ——”
 
Lưu Môn Đình lặng lẽ lăn lại gần cô ấy, kéo ghế của mình lại gần ghế của Tiểu Đào, “Mọi người  nói xem đã bao lâu rồi chúng ta không gặp nhau?”
 
Tiểu Đào ngó Đường Uyển Tâm một cái, thả ly đồ uống trong tay xuống, lau miệng, thực sự nghiêm túc tính thử.
 
“Chiều nay khi bài thi đầu tiên kết thúc, hình như mình đã gặp cậu ở cửa WC. Khi bài thi thứ hai kết thúc, chúng ta cũng chạm mặt ở chỗ cầu thang. Trước khi tan học, cậu tới lớp tìm Lục Phong Châu không nhìn thấy mình sao?”
 
“Vậy cậu nói xem, bao lâu rồi chúng ta không gặp?”
 
Lưu Môn Đình câm miệng, ngoan ngoãn dọn ghế lại vị trí cũ, cậu lại chuyển đói tượng trò chuyện sang Đường Uyển Tâm, “Tâm Tâm, mình hỏi cậu nhé, buổi chiều thi xong, sao cậu chạy như ma đuổi thế? Mình gọi cậu mấy lần cậu cũng không nghe thấy.”
 
Đường Uyển Tâm bưng ly lên, nhấp môi một ngụm, “Cậu có gọi mình à? Hình như không có mà?”
 
Lưu Môn Đình quay đầu, đối điện với ánh mắt Lục Phong Châu, giải thích, “Anh Châu, anh không biết đâu. Lúc chiều vừa thi xong, mặt mũi Tâm Tâm trắng bệch, dáng vẻ cứ như bị gì đó dọa sợ ấy, còn đẩy một đám người ra để chạy nữa chứ......”
 
Lục Phong Châu nhẹ nhàng phun ra bốn chữ kinh người, “Em ấy vì tao.”
 
“Bang.” Dưới bàn có người cố ấy đá cậu một cái.
 
Lưu Môn Đình: “...... Có ý gì thế? Em không hiểu lắm.”
 
Tiểu Đào: “Vì cậu? Cậu làm sao?”
 
Lục Phong Châu giải thích đại khái một chút, Tiểu Đào cười vô cùng gian tà, ghé vào bên tai Đường Uyển Tâm nói: “Tâm Tâm, tình huống của cậu......”
 
Đường Uyển Tâm cầm lấy cái ly, cố gắng chuyển chủ đề, “Nài, nào, chúng ta cụng ly.”
 
Lưu Môn Đình hạ giọng, “Anh Châu, anh thật hạnh phúc, Tâm Tâm ——”
 
Lục Phong Châu âm trầm nói: “Tâm Tâm không phải để cho mày gọi.”
 
Lưu Môn Đình bụm miệng, “Em nói sai rồi, em có tội.”
 
Dưới bàn, Lục Phong Châu duỗi chân cọ cọ chân Đường Uyển Tâm, mặt không đổi sắc nói: “Còn muốn ăn gì nữa không? Gọi tiếp đi.”
 
Lưu Môn Đình: “Anh, đây chính là anh nói đấy nhé, phục vụ, gọi món!”
 
Đường Uyển Tâm một tay nâng mặt, nhìn đông nhìn tây chính là không dám nhìn Lục Phong Châu.
 
Lục Phong Châu nghiêng người ghé sát lại, hạ giọng, “Ăn xong rồi muốn đi đâu?”
 

Đường Uyển Tâm vừa định cắn môi, lại nhớ tới lời uy hiếp của Lục Phong Châu mới đừng động tác lại, “Về nhà.”
 
Lục Phong Châu: “Ừm, đưa em về nhà.”
 
-
 
Lúc về đến nhà họ Đường, trong phòng khách truyền đến tiếng nói chuyện, là của Đường lão phu nhân và Đường Thắng.
 
Đường Uyển Tâm đứng ở cửa, nghe họ nói chuyện một lát.
 
Đường lão phu nhân: “A Thắng, bây giờ con với Mạnh Hinh thế nào rồi? Đã lâu rồi con bé đó không đến đây chơi, nếu rảnh rỗi thì nhớ gọi nó lại đây ngồi một chút.”
 
Đường Thắng: “Mẹ, bọn con đã chia tay rồi. Sau này mẹ đừng đề cập đến Mạnh Hinh trước mặt Tâm Tâm nữa.”
 
Đường lão phu nhân: “Có phải Tâm Tâm lại nói gì đó với con không? Con vì con bé một mình nhiều năm như vậy, chẳng lẽ còn không đủ sao? Mẹ mặc kệ, mẹ thích Mạnh Hinh, mẹ muốn con bé làm con dâu mẹ.”
 
Đường Thắng đặt mạnh ly nước xuống bàn, “Mẹ, con nói không cưới chính là không cưới. Nếu mẹ còn như vậy, ngày mai con với Tâm Tâm sẽ dọn ra ngoài. Còn có, con với Mạnh Hinh đã không còn liên lạc nữa. Sau này mẹ cũng đừng gọi điện thoại cho cô ấy.”
 
Đường lão phu nhân: “...... Con.”
 
Đường Thắng: “Đỡ lão phu nhân đi vào nghỉ ngơi.”
 
Không bao lâu, trong phòng khách trở lại vẻ im ắng.
 
Đường Uyển Tâm đi vào phòng khách, lên lầu, trong đầu toàn là những lời Đường Thắng vừa nói, xem ra lần này ba đã thực sự hạ quyết tâm.
 
Thật tốt.
 
Quá tốt.
 
Đường Uyển Tâm ném cặp sách lên giường, sau đó vào phòng vệ sinh.
 
Nửa giờ sau, cô đi ra ngoài, nhìn thấy đồ đạc trong cặp sách bị lục tung lên, giận dữ, “Cô đang cái làm gì thế?”
 
Người giúp việc đứng sững lại, thần sắc hoảng loạn, “Là, là lão phu nhân muốn tôi tìm vài thứ.”
 
Đường Uyển Tâm đẩy ra người giúp việc ra, nhặt cặp sách lên, chạy xuống lầu, đẩy cửa đi vào phòng ngủ của Đường lão phu nhân, giơ cặp sách lên, “Bà nội, bà có ý gì thế?”
 
Đường lão phu nhân ngồi trước gương trang điểm, rút cái kẹp trên tóc xuống, “Đừng tưởng rằng ba cháu cưng chiều cháu thì có thể hành động vô phép. Vào phòng cũng không biết gõ cửa.”
 
Đường Uyển Tâm xách cặp sách, ánh mắt sáng quắc, “Bà nội, người không có lễ phép không phải cháu, mà là bà đấy. Vì sao bà bảo A Xuân lục cặp sách của cháu, nếu bà muốn xem cái gì thì có thể trực tiếp tới hỏi cháu mà.”
 
Đường lão phu nhân: “Hỏi cháu, cháu sẽ nói thật sao? Có người nói với bà, cháu có quan hệ rất thân mật với một nam sinh trong trường học.”
 
Đường Uyển Tâm cố gắng dập tắt ngọn lửa tức giận trong lòng, “Cho nên? Bà đang tìm cái gì? Tìm chứng cứ cháu thân thiết với nam sinh kia?”
 
Cô đột nhiên cảm thấy quá buồn cười, người này vẫn là bà nội ruột của cô sao?
 
Đường lão phu nhân tháo cái kẹp tóc cuối cùng xuống, “Cháu nhất định kiên trì phản đối chuyện ba cháu ở bên Mạnh Hinh?”
 
Đường Uyển Tâm lông mày cũng không nhăn một chút nói: “Đúng vậy, cháu phản đối.”
 
Đường lão phu nhân: “Lý do?”
 
Đường Uyển Tâm: “Không có lý do gì chính là không thích.”
 
Đường lão phu nhân: “Vậy được, nghe nói trường cháu đang diễn ra một kì thi? Nếu lần này cháu có thể đạt được vị trí đứng đầu khối, vậy bà sẽ đồng ý với ý kiến của cháu.”
 
Đường Uyển Tâm: “...... Được.”
 
Không phải chỉ là đứng đầu khối thôi sao?
 
Được, cô thi.
 
“Bà nội, nếu cháu thực sự đạt được vị trí đứng đầu khối, mong bà nói được thì làm được.”
 
“Nếu thành tích của cháu không xếp thứ nhất của khối, vậy thì chuyện của ba cháu, sau này cháu không được nhúng tay vào nữa.”
 
Đường Uyển Tâm: “Được!”
 
-
 
Buổi tối hôm nay cô ôn tập đến tận khuya mới ngủ, ngày mai còn có hai bài thi nữa, cô nhất định phải thi thật tốt.
 
Mặc kệ bà nội xuất phát từ nguyên nhân, lần đánh cược này cô nhất định phải thắng.
 
Đời trước không biết cô đã bao nhiêu lần lấy được thành tích đứng đầu khối, đời này sẽ không thể kém hơn.
--------------------------------
Phải nói là không hiểu nổi cái người bà nội này nghĩ gì? Con trai đã nói không thích thì thôi chứ? Lại còn đổ lỗi cho cháu gái rồi lục cặp sách nữa? Còn cái kiểu đánh cược ngu ngốc gì không biết? Người trong nhà mà không biết thành tích của cháu gái mình tốt thế nào à?

 


Đọc truyện chữ Full