DocTruyenChuFull.Club

Nhập Số Chương Để Tìm Chương VD: 200
Thiếu Niên Cố Chấp Phải Ngoan
Chương 30


Đường Uyển Tâm cũng không trông cậy vào việc cô chỉ nói một lần là đã có thể khiến Đường Thắng thay đổi quyết định. Dù sao đôi mẹ con trà xanh kia cũng rất biết diễn kịch, còn dỗ tất cả mọi người trong nhà vui vui vẻ vẻ, nhưng những điều bọn họ kỳ vọng sẽ không bao giờ thực hiện được, cổng nhà họ Đường —— 
Không phải con chó con mèo nào cũng có thể tùy tiện vào. 
Sắc mặt Đường lão phu nhân có vẻ không vui, nhưng cháu gái bảo bối Đường Uyển Tâm vẫn đang còn ở đây, bà đành đè nén cảm xúc, từ đầu đến cuối cũng không nói thêm gì nữa. Đến tận lúc sắp đi ngủ, bà mới gọi Đường Thắng vào phòng ngủ nói chuyện. 
“A Thắng, con không thể chỉ vì mấy lời của Tâm Tâm nói mà thực sự từ bỏ quan hệ với Mạnh Hinh được. Tâm Tâm còn nhỏ, chắc còn bé chỉ không muốn con kết hôn, cho dù con có đang quen với người phụ nữ nào, còn bé vẫn sẽ có ý kiến.” 
“Dù sao vẫn chỉ là đứa bé, tâm tư tương đối nhỏ, nếu không, con cứ nhanh chóng lĩnh chứng với Mạnh Hinh đi, như vậy, Tâm Tâm cũng sẽ không làm loạn nữa.” 
“Con còn trẻ, mẹ còn đang trông mong con kết hôn sinh con, sinh ra người nối dõi tông đường cho nhà họ Đường đấy. Nếu con dám không cưới, con, con cũng đừng nhận người mẹ này nữa.” 
Đường lão phu nhân tận tình khuyên bảo, chỉ sợ con trai đột nhiên chập dây thần kinh nào đó, không muốn kết hôn nữa. 
Tuy nhà họ Đường còn có một đứa cháu gái là Tâm Tâm, nhưng dù sao thì gia nghiệp của nhà họ Đường lớn như vậy,
nếu có thể có một đứa cháu trai để kế thừa gia nghiệp, vậy bà có chết cũng nhắm mắt. 
Đường Thắng đỡ Đường lão phu nhân nằm xuống, “Mẹ, mẹ đừng nhọc lòng lo lắng nhiều nữa, chuyện này con sẽ giải quyết tốt.” 
Đường lão phu nhân ca thán một tiếng, “Dù sao nếu con không nghe lời mẹ, mẹ, mẹ sẽ ra viện dưỡng lão ở.” 
Đường Thắng: “Mẹ, mẹ mau ngủ đi.” 
Đường Uyển Tâm nắm chặt tay nhét vào trong túi, dựa lưng vào tường, ánh đèn chiếu lên gương mặt cô, đáy mắt đen tối lóe ra ánh sáng, cô cố ý nghe lén, cô biết mà, trong cuộc tái hôn này, bà nội mới là chướng ngại lớn nhất. 
Bà sẽ không dễ dàng bị lay động, trừ khi tận mắt nhìn thấy. 
Đường Uyển Tâm cảm thấy, cô cần nhanh chóng sưu tập chút chứng cứ. 
…… 
Một đêm ngủ không được tốt lắm, cô vẫn luôn bị ác mộng đó quấn thân, ngọn lửa dữ dội thiêu đốt cơ thể, ánh lửa rực rỡ không tắt đuổi theo cô trong suốt giấc mơ, ngọn lửa bùng lên cao đến tận trời, chặt chẽ vây khốn cô, tiếng khóc tiếng la tiếng châm chọc tiếng gầm gừ, vẫn luôn quanh quẩn bên tai cô. 
Đến khi tỉnh lại, cô thậm chí còn mơ hồ không biết mình đang ở nơi nào. 
“Tiểu thư.” Ngoài cửa truyền đến tiếng người giúp việc. 

 Đường Uyển Tâm mở mắt, ánh mắt dại ra nhìn chằm chằm nóc nhà, ánh nắng mờ ảo, xuyên qua cửa sổ nhẹ nhàng chiếu sáng căn phòng, có ngọn gió thổi qua khiến tấm rèm cửa sa lanh màu trắng gạo bị cuốn lên, hết thảy điềm tĩnh tốt đẹp đến kỳ cục. 
“Tiểu thư ——” người giúp việc lại gõ gõ môn. 
“Nghe thấy rồi.” Đường Uyển Tâm cao giọng trả lời. 
“Tiên sinh đang chờ tiểu thư xuống cùng dùng bữa sáng.” 
“Dược.” 
Đường Uyển Tâm xốc chăn lên, xuống giường, rửa mặt xong xuôi mới đi xuống lầu một, đến nhà ăn. 
“Bà nội đâu ạ?” Cô hỏi. 
Đường Thắng đặt bát cháo tới trước mặt Đường Uyển Tâm, “Tối hôm qua bà nội không ngủ được, hiện tại đang ngủ bù.” 
“À.” Đường Uyển Tâm mím miệng, “Ba ba, con……” 
“Tâm Tâm, ăn nhiều một chút.” Đường Thắng đánh gãy lời cô, tiếp tục nói: “Ba ba đã hiểu rõ ý nghĩ của con, con vẫn luôn là niềm kiêu ngạo của ba ba, cho nên, chúng ta cùng nhau chờ nhé, cho bà nội chút thời gian thích ứng, gần đây ba sẽ không để dì Mạnh tới nhà nữa.” 
“Cảm ơn ba.” Đường Uyển Tâm mỉm cười. 
Đường Thắng: “Ăn cơm đi.” 
…… 
Sau khi ăn xong, Đường Thắng đến công ty đi làm, Đường Uyển Tâm vừa về lại phòng ngủ, tiếng chuông di động đúng lúc vang lên. 
“Ra đây.” Đầu bên kia là giọng của Lục Phong Châu. 
Đường Uyển Tâm: “Mình còn chưa làm xong hết bài tập đâu?” 
Lục Phong Châu: “Mười phút, không, năm phút…… Năm phút là đủ rồi.” 
Đường Uyển Tâm không chịu nổi cậu năn nỉ ỉ ôi, “…… Được.” 
Hôm nay Lục Phong Châu mặc một bộ quần áo vận động màu nhạt, nhìn rất nhàn nhã, khá hoàn toàn với dáng vẻ lưu manh đại ca lúc ở trong trường học. Lúc này cậu cho người nhìn một cảm giác rất văn nhã, quanh thân còn lộ ra một khí tức thoải mái thanh tân, từ xa nhìn lại, dáng người thẳng tắp như gốc cây thúy trúc, đĩnh bạt mê người. 
Đường Uyển Tâm chậm rãi đi tới, tâm tình nhảy nhót trong đáy mắt được cô che giấu rất tốt, cô đứng yên trước mặt Lục Phong Châu, “Làm gì?” 
Lục Phong Châu rũ mắt, nhìn cô, ánh mắt cực kỳ ấm áp, mềm mại. 
Đường Uyển Tâm bị cậu nhìn chăm chú có chút ngượng ngùng, dưới chân hơi di di, “Rốt cuộc là có chuyện gì?” 
Lục Phong Châu lấy một chiếc túi được giấu ở phía sau ra, “Cho cậu.” 
Đường Uyển Tâm khó hiểu nhận lấy cái túi, khi nhìn thấy bộ váy bên trong, sắc mặt hơi ngạc nhiên, “Mình, mình không thể nhận cái này.” 
Lục Phong Châu nhíu mày, “Vì sao không thể nhận, đây là quà tôi mua cho em.” 
Đường Uyển Tâm nghe vậy lại càng không dám nhận. Từ ngày đó nghe Lục Phong Châu tỏ tình, muốn cô làm bạn gái, cõi lòng vẫn luôn bay bổng do dự. 
Ngay từ lúc đầu cô đã quyết định đời này nhất định phải bảo vệ cậu chu toàn, nhưng cho tới tận bây giờ, cô chưa từng nghĩ tới chuyện, chuyện yêu đương với cậu. 
Mọi chuyện hình như đã hơi vượt qua tưởng tượng của cô, nói thật cô, cô cũng chưa có chuẩn bị tâm lý tốt. 
Nếu hôm nay lại nhận món quà của Lục Phong Châu, như vậy không phải đã gián tiếp thừa nhận mối quan hệ kia là thật sao? Không được, không được, hiện tại cô không thể hứa hẹn với cậu bất kit điều gì, món quà này càng không thể nhận. 
“Chính là, chính là không thể nhận.” Đường Uyển Tâm xoa xoa tay, “Lục Phong Châu cậu ——” 
Nhưng chữ phía sau đó không thể thốt ra nữa. 
Bởi vì, môi cô đã bị đôi môi ôn nhuận của thiếu niên áp lên, hơi thở mát lạnh phả vào mặt. 
Chiếc túi trong tay Đường Uyển Tâm rơi xuống mặt đất, cả người cô lập tức cứng đờ, đôi mắt vốn đã to tròn, lúc này còn mở to hơn nữa. 
Trong đáy mắt hình như cìn có bóng dáng một thiếu niên với gương mặt vui vẻ và nụ cười vừa lòng. 
Đường Uyển Tâm nhẹ nhàng chớp mắt vài cái, cô giống như…… Sắp không xong rồi. 
Hai giây sau, sắc mặt Lục Phong Châu hơi phiếm hồng, chủ động kéo giãn khoảng cách,“Được rồi, tôi đã nhận được thù lao, cho nên bộ váy này, em nhất định phải nhận lấy.” 
Đường Uyển Tâm cảm thấy cô hẳn là nên cho Lục Phong Châu một cái tát, nhưng tận đến khi lên lầu, ngồi lên giường, tâm trí đang bay bổng ở đâu đó vẫn không trở về. 

Ánh nắng du tẩu khắp gian phòng, trong lúc mơ hồ buông xuống người cô, đáy mắt cô có ánh sáng mờ mịt, như là bị một tầng sương mù che đậy. 
Còn trái tim… vẫn đang đập loạn, kinh hoàng không thôi. 
Không biết đã ngồi bao lâu, đến tận lúc di động vang lên thông báo nhắc nhở từ WeChat, cô mới hồi thần, cầm lấy di động mở giao diện của WeChat ra, bên trong có tin nhắn mới nhất do Lục Phong Châu gửi tới. 
【 lần đầu tiên biết thì ra động tâm lại là một chuyện tốt đẹp như vậy, Tâm Tâm, có em thật tốt. 】 
【 đừng vội vã từ chối tôi, tôi sẽ nỗ lực, trở thành người xứng đôi với em nhất. 】
【 rồi sau đó sẽ như em đã nói, tương lai đến đại học, mở ra một đoạn tình yêu tốt đẹp, bạn trai em…… Chỉ có thể là tôi. 】 
Còn có một câu cuối cùng, phản ánh rất đúng tính cách lưu manh của người này: 【 vừa rồi tôi còn cho rằng em sẽ đánh tôi, cho nên chỉ môi dán môi trong hai giây, đợi khi có cơ hội, chúng ta phải có một nụ hôn chính thức kiểu Pháp. Còn có, em mặc cái váy kia rất xinh đẹp, hy vọng sẽ có một ngày nhìn thấy em mặc vào nó vì tôi. Jpg】 
Chắc là trước giờ Lục Phong Châu chưa từng gửi một tin nhắn nào dài như vậy, cho nên khung thoại sau một lúc rất lâu vẫn luôn nhấp nháy, biểu hiện “Đang nhập tin nhắn”. 
 
  
 
Đường Uyển Tâm lấy cái váy từ trong túi lấy ra, bàn tay nhẹ nhàng đặt ở bên trên, vuốt ve lớp vải, cô giống như thấy được ánh mắt mong đợi của thiếu niên, trái tim khó tránh lại run rẩy một trận. 
Không được, không được. 
Ngay sau đó, cô cất cái váy lại vào trong túi, xoay người đặt nó vào trong tủ quần áo. 
Hôm nay, số lượng đề cô làm được là không. 
Nhìn đề bài trên đề thi, trong lúc hoảng hốt gian cô như nhìn thấy gương mặt của Lục Phong Châu, lúc này mới chân chính  cảm nhận được, cái gì gọi là âm hồn không tan. 
Chính là mặc kệ cô có làm cái gì, gương mặt vui cười của cậu sẽ luôn xuất hiện. 
Đường Uyển Tâm cầm sách vở, tẩy tẩy xóa xóa rất nhiều lần, cuối cùng đành nhận mệnh, nằm lên giường ngủ bù một giấc, một giấc ngủ này kéo dài tới tận ba giờ chiều. 
Tiếng chuông di động vang lên gấp gáp như muốn đoạt mệnh, Đường Uyển Tâm vươn tay sờ soạng, lấy được di động, nhẹ giọng nói: “Alo.” 
“Tâm Tâm, cậu đang làm gì thế?” Tiểu Đào hỏi. 
Đường Uyển Tâm: “Vừa rồi đang ngủ, chẳng qua hiện tại đã bị cậu đánh thức.”   
Tiểu Đào: “Nếu đã tỉnh thì đừng ngủ được không? Chúng ta đi ra ngoài chơi nha?” 
 
Đường Uyển Tâm nghĩ đến đống đề thi còn chưa làm một chữ gì kia, cự tuyệt: “Không đi, mình còn chưa làm xong đống đề thi đâu.” 
Tiểu Đào làm nũng: “Đi nha, đi nha, cậu không đi mình sẽ buồn lắm đó.” 
Đường Uyển Tâm nghĩ cũng không thèm nghĩ, trực tiếp nói: “Ngoan, gọi Lưu Môn Đình đến đi chơi với cậu.” 
Lưu Môn Đình đứng ngay bên cạnh Tiểu Đào: “……” 
Cái này cũng có thể đoán được? 
Tiểu Đào bị chọc trúng tim đen, “Mình, mình mới không thèm đi chơi với cậu ta.” 
Lưu Môn Đình nghe vậy, cánh tay chậm rãi từ từ dò ra, từng chút từng chút ghé sát vào bên cánh tay của Tiểu Đào, nhân lúc cô ấy nói chuyện với Đường Uyển Tâm, dùng sức cầm lấy bàn tay cô ấy. 
Tiểu Đào: “……” 
Đường Uyển Tâm: “Được rồi, gặp ở đâu? Chia sẻ định vị vị trí của cậu cho mình.” 
Lưu Môn Đình động động cơ miệng, dùng khẩu hình, không nói thành tiếng: “Nói chuyện đi.” 
Tiểu Đào hồi thần, “À, được, chờ mình một lát, mình chia sẻ vị trí cho cậu.” 
Cứ như vậy, cô gái nhỏ Tiểu Đào bị người nào đó nắm tay, ăn đậu hũ thành công, hoàn thành vĩ đại sứ mệnh. 
 
  
 
“Anh Châu, lát nữa chúng ta đi đâu chơi?” Lưu Môn Đình hỏi. 

Lục Phong Châu cũng không thèm ngẩng đầu lên, “Xem phim điện ảnh.” 
Tiểu Đào gật gật đầu, sau đó mới ý thức được tay mình vẫn còn đang bị người nào đó nắm lấy, cô ấy dùng sức rút tay ra. 
Hôm nay lá gan của Lưu Môn Đình dường như lớn hơn rất nhiều, lại dám trêu chọc véo gương mặt Tiểu Đào, “Thật mềm.” 
Tiểu Đào – danh xứng với thực – mặt đỏ như quả đào, “……” 
Thời gian bất tri bất giác đã trôi qua 30 phút, Lục Phong Châu vẫn rất kiên nhẫn yên lặng đứng chờ, giống như cậu vốn dĩ là con người nhẫn nại như vậy, cậu rũ mắt nhìn di động. 
Trên màn hình di động đang hiển thị vòng bạn bè của Đường Uyển Tâm, không thể không nói, cô gái nhà cậu thật sự không thích chia sẻ cuộc sống riêng tư, bên trong ngoại trừ mấy tấm ảnh tự chụp, còn có vài đoạn văn linh tinh, thì không còn gì khác nữa. 
Nhưng chỉ cần mấy tấm ảnh chụp này thôi, cũng đủ khiến Lục Phong Châu mê đắm đến đầu cũng không thèm ngẩng lên, cậu lưu hết tất cả ảnh chụp vào bộ nhớ trong di động của mình, còn cẩn thận đặt mật mã, ghi chú chính là: Bạn gái của tôi. 
Sau đó lại lựa ra một tấm trong đó dùng làm màn hình chờ, di động của cậu bình thường không có ai dám động vào, nên cậu cũng hoàn toàn không lo lắng sẽ bị người khác nhìn trộm thấy.
Đường Uyển Tâm đi xe taxi đến, vừa xuống tới nơi đã thấy Tiểu Đào vẫy vẫy tay với cô. 
 
“Anh Châu, người tới rồi.” Lưu Môn Đình nhảy nhót nói. 
Lục Phong Châu đứng lên khỏi ghế, nhìn bóng người đang từ từ đến gần, cậu chậm rãi đi ra khỏi góc tối. 
Khi ánh mắt Đường Uyển Tâm chạm tới bóng người phía sau Tiểu Đào, ánh sáng trong mắt hơi lập loè. 
Cái đồ tiểu phản đồ. 
Không hổ cái danh bạn thân, Tiểu Đào tự biết mình đuối lý, thè lưỡi nói, “Tâm Tâm yêu dấu, cậu tới rồi.” 
Đường Uyển Tâm giả vờ tức giận, trừng mắt liếc cô ấy, “Là ai nói không có người đi cùng?” 
Tiểu Đào mỉm cười chân chó lấy lòng, “Hắc hắc, mình sai rồi, mình chấp nhận mọi hình phạt, nếu không lát nữa phạt mình không được ăn nhiều hơn hai cây kem, được không?” 
Đường Uyển Tâm gõ gõ đầu cô ấy, “Mơ đẹp đấy, mình phạt cậu không được ăn đồ ăn vặt.” 
Tiểu Đào: “—— a.” 
Lưu Môn Đình đi lên trước, bộc phát năng lực bạn trai, che chở Tiểu Đào, nói: “Phạt tôi, phạt tôi không được ăn đồ ăn vặt là được, không thể để Đào Đào nhà tôi không được ăn.” 
Đường Uyển Tâm lộ ra ánh mắt ý vị thâm trường nhìn Tiểu Đào, “À —— Đào Đào nhà cậu nha.” 
Mặt Tiểu Đào hồng rực.   
Mặt Lưu Môn Đình cũng hơi đỏ lên. 
Lục Phong Châu đi lên trước, tự nhiên cầm lấy ba lô trên vai Đường Uyển Tâm, nhàn nhạt nói: “Đi thôi.” 
Đường Uyển Tâm sửng sốt. 
Tiểu Đào đẩy đẩy lưng cô, “Thất thần làm gì, chúng ta cùng đi thôi.” 
Khi chuẩn bị qua đường cái, Lưu Môn Đình khẽ meo meo, duỗi tay về phía Tiểu Đào, “Mình, để mình nắm tay dắt cậu qua.” 
Tiểu Đào thẹn thùng cúi đầu. 
Đường Uyển Tâm đứng phía sau bọn họ, khóe miệng khẽ nhếch lên, bỗng nhiên có một đôi tay ôm qua vai cô, “Đi thôi.” 
Tầm mắt Đường Uyển Tâm và Lục Phong Châu đối diện lẫn nhau.

 


Đọc truyện chữ Full