DocTruyenChuFull.Club

Nhập Số Chương Để Tìm Chương VD: 200
Thiếu Niên Cố Chấp Phải Ngoan
Chương 7


Mạnh Hinh bị cậu nói vậy thì đỏ mặt, nhưng bà ta là ai chứ? Bà ta chính là diễn viên chuyên nghiệp, xấu hổ không quá vài giây đã tự nhiên mở miệng: "Ha ha, bạn học này thật hài hước."
 
Lục Phong Châu gác chân lên bàn, cả người dựa vào bức tường phía sau, chặn lối ra tiếp tục nói: "Nội quy trường của chúng tôi rất gắt. Bà dì này, nếu không được lãnh đạo cho phép mà vẫn còn cố tình mang mấy thứ rác rưởi này vào, thì sẽ..."
 
Cậu không thèm để ý nhìn đống quà cáp mà mấy người kia cầm: "Có vấn đề gì mà bị truy cứu, thì không một ai trốn được trách nhiệm đâu."
 
Các bạn học đang cầm quà run rẩy: "Dì...dì cứ giữ lại dùng dần đi ạ."
 
"Đây nữa, của cháu nữa."
 
"Cháu, cháu cũng không cần."
 
"..."
 
Mọi người học theo nhau, sôi nổi buông quà trong tay xuống. Tầm mắt Mạnh Hinh rơi trên người Đường Uyển Tâm, bà ta mỉm cười nhìn cô.
 
"Tâm Tâm, con mau nói cho mọi người, đây chỉ là lòng tốt của dì, chứ không có ý gì khác, giáo viên sẽ không tức giận đâu mà."
 
Đường Uyển Tâm bị đẩy lên đầu ngọn sóng, Lục Phong Châu hừ lạnh một tiếng: "Ai phát cũng không quan trọng, cái chính ở đây là mọi người đều không muốn lấy, mấy người thấy tôi nói đúng không?"
 
Dứt lời, mọi người đều sôi nổi gật đầu, những người không muốn cũng cứng đờ gật đầu trong cái nhìn đầy "âu yếm" của Lục Phong Châu.
 
Bầu không khí trong lớp lúc này vô cùng xấu hổ, Đường Uyển Tâm cúi đầu không nói gì, làm phông nền im lặng.
 
Loa trong nhà trường bỗng nhiên phát ra âm thanh: "Các bạn học sinh sau khi ra về không được ở lại lớp, nhanh chóng về nhà đi."
 
Lục Phong Châu buông chân, lấy áo khoác ra khỏi ngăn kéo bàn học, nói:
 
"Không nghe loa nói sao? Còn không đi?"

 
"À, à" Một đám tranh nhau ra cửa.
 
Lục Phong Châu chậm rì rì đi tới, chân mới bước ra khỏi lớp lại thu về, lui ra sau hai bước, đối mặt với Mạnh Hinh nói: "Haizz, hôm nay tôi trực nhật nên phải khóa cửa."
 
Mọi người: "..."
 
Đúng là nói láo không chớp mắt, mấy học kỳ trôi qua cũng chưa thấy cậu khóa cửa một lần nào.
 
"Được, dì không làm phiền cháu khóa cửa nữa." Mạnh Hinh cầm túi xách, gọi Mạnh Lan ra ngoài.
 
Đường Uyển Tâm thu dọn sách vở xong thì cùng Tiểu Đào ra cửa, lướt qua ánh mắt lạnh lùng của Lục Phong Châu.
 
Đường Uyển Tâm cong môi mỉm cười, lần này cậu lại giúp cô một ván.
 
Ngoài cổng trường, Mạnh Hinh ngồi trong xe gọi điện thoại, đầu dây kia truyền đến âm thanh của người đàn ông nho nhã, lễ độ:
 
"Đóng phim xong rồi sao?"
 
"Vâng, hôm nay em tới đón bọn nhỏ, anh đừng kêu tài xế tới làm gì."
 
"Như thế có phiền cho em không?"
 
"Không đâu mà. Vừa vặn hôm nay em có thời gian, em muốn đến thăm lão phu nhân."
 
"Được."
 
Một lát sau, xe chạy về phía Đường gia.
 
Mạnh Hinh hạ cửa sổ xe xuống, lẳng lặng chờ, trong mắt không có một tia tức giận. Gương mặt lạnh lùng nhìn Đường Uyển Tâm đang thong dong đi tới, sớm muộn gì cũng có ngày con nhóc này sẽ nằm trong lòng bàn tay bà ta mà thôi.
 
Ổn định lại tinh thần, Mạnh Hinh mở cửa bước ra, mềm giọng gọi: "Tâm Tâm."
 
Đường Uyển Tâm nhướng mày nhìn lại, Tiểu Đào nâng khuỷu tay đụng cô, nhẹ giọng nói: "Cẩn thận đấy."
 
Đường Uyển Tâm gật đầu, Tiểu Đào xoay người đi về hướng khác.
 
"Dì còn chưa đi sao?" Đường Uyển Tâm nhếch miệng. Mạnh Hinh lại vô cùng ôn nhu nói: "Tài xế hôm nay bận, ba con nhờ dì đón con về."
 
Sở dĩ Mạnh Hinh nói như vậy là vì sợ Đường Uyển Tâm sẽ từ chối, không muốn bà ta đưa về.
 
Đường Uyển Tâm do dự trong chốc lát: "Không cần làm phiền dì đâu ạ, trường cách nhà cũng không xa nên con có thể tự mình về. Dì nên về nhà nói chuyện thêm với Mạnh Lan đi."
 
Mạnh Hinh đứng chắn trước mặt Đường Uyển Tâm, cười nói: "Như vậy làm sao được, ba con mà biết thì sẽ trách dì. Hơn nữa, hôm nay Lan Lan không cẩn thận làm con bị thương, dì còn phải giải thích với ba con."
 
Đường Uyển Tâm biết Mạnh Hinh sẽ không tốt như vậy, hoá ra mục đích là muốn giải thích với ba. Hừ, sợ là bà ta muốn đổi trắng thay đen thì đúng hơn.
 
Cuộc trò chuyện giữa ba người khiến Tiểu Đào hơi lo lắng, nghĩ nghĩ một chút cô nàng lại quay về trường học, vừa lúc đụng mặt Lục Phong Châu vừa khóa cửa đi ra.
 
Tiểu Đào suy nghĩ hai giây, đi đến trước mặt Lục Phong Châu, kể việc khiến cô nàng lo lắng cho cậu nghe. Lục Phong Châu nghe xong, không nói hai lời, lạnh mặt chạy ra khỏi trường.
 
Lúc này, Đường Uyển Tâm đã ngồi vào trong xe của Mạnh Hinh, Lục Phong Châu chạy nhanh đến trước mũi xe, chặn lại.
 
"Phanh" Tiếng xe thắng gấp vang lên.
 
Mạnh Hinh nắm chặt tay lái, nhìn thiếu niên qua kính chắn gió, ánh mắt lạnh đến có thể trực tiếp làm đông người.
 
Lục Phong Châu cũng không cam lòng yếu thế, cậu nghiêng đầu nhìn Đường Uyển Tâm, ngoắc ngoắc ngón tay.
 
Đường Uyển Tâm vừa rồi cũng nhìn thấy cậu đột nhiên chạy đến trước xe, đã sợ tới mức hồn vía lên mây. Lúc nãy, nếu Mạnh Hinh mà không kịp phanh xe lại thì có lẽ cậu đã về chầu trời rồi.
 

Nghĩ tới đây, gương mặt cô trở nên trắng toát.
 
Lục Phong Châu đến gần, gõ gõ cửa sổ xe. Đường Uyển Tâm nhìn chằm chằm cậu, xác nhận cậu vẫn an toàn.
 
"Xuống xe."
 
"Bạn học này, chúng tôi phải về nhà rồi." Sự nhẫn nại của Mạnh Hinh đang từ từ biến mất, bà ta phải cực lực khắc chế mới không để lộ sự gắt gỏng.
 
Mạnh Lan lạnh mặt ngồi bên cạnh, đôi khi cô ta cũng không thể hiểu nổi hành động của Lục Phong Châu. Nhìn thì rõ là để ý đến Đường Uyển Tâm nhưng biểu hiện bên ngoài lại trái ngược với hành động.
 
"Xuống xe." Lục Phong Châu không kiên nhẫn, tay nắm ở cửa sổ xe, chỉ vào Đường Uyển Tâm.
 
"Thầy giáo kêu cậu học kèm với tôi, cậu dám trốn sao?"
 
Đường Uyển Tâm: "..."
 
"Bà dì này, ngày mai chúng tôi có bài kiểm tra, Đường Uyển Tâm là lớp trưởng, giáo viên bảo cậu ấy kèm tôi, cho nên phiền dì mở cửa xe ra." Lý do đứng đắn như vậy làm Mạnh Hinh sửng sốt.
 
Đôi bên giằng co mất một phút.
 
"Lạch cạch" Khóa xe được mở, Lục Phong Châu mở cửa xe ra: "Xuống, đi học bù."
 
Đường Uyển Tâm quay sang nói với Mạnh Hinh: "Dì Mạnh, con sẽ gọi điện nói cho ba nên dì không cần lo. Dì đi đường cẩn thận."
 
Đã đến nước này, Mạnh Hinh còn có thể nói cái gì nữa, bà ta chỉ có thể thuận nước đẩy thuyền: "Được, vậy con về nhà sớm một chút."
 
Cứ như vậy, kế hoạch đi Đường gia hôm nay của bà ta bị ngâm nước, kế hoạch được ở cùng Đường Thắng cũng bị phá hủy.
 
Mạnh Hinh khởi động xe, nhanh chóng biến mất ở chỗ quẹo. Lục Phong Châu cầm lấy cặp Đường Uyển Tâm ném lên vai mình, nghênh ngang đi phía trước.
 
"Chúng ta đi chỗ nào học đây?" Đường Uyển Tâm giả bộ ngây thơ hỏi.
 
Lục Phong Châu không để ý mà cứ đi tiếp.
 
"Chỗ nào cậu không hiểu cứ nói cho tôi, tôi sẽ giảng cho cậu."
 
Lục Phong Châu liếc xéo cô, ném áo khoác trong ngực cho Đường Uyển Tâm, trầm mặt nói:
 
"Cầm cho chắc, đừng có mà làm rơi."
 
Đường Uyển Tâm rũ mắt nhìn thoáng qua, trong cái áo này có kim cương hột xoàn hay sao mà cậu giữ kĩ vậy?
 
Bỗng nhiên, một góc áo bị hở ra, bông hoa cậu gói trong đó bị Đường Uyển Tâm nhìn thấy, cô không kìm được cười thầm. Thì ra là bông hoa cô tặng nên cậu mới giữ chặt như vậy.
 
Đường Uyển Tâm đuổi kịp bước chân của cậu, không vạch trần, tiếp tục hỏi: "Rốt cuộc chúng ta đi đâu học đây?"
 
Lục Phong Châu bị bộ dáng nghiêm túc của cô chọc cười: "Rừng cây nhỏ, cậu đi không?"
 
Đường Uyển Tâm chớp chớp mắt, tròng mắt đen tròn chuyển động một vòng, bước chân vô thức lùi về phía sau: "Hôm qua mới có mưa mà."
 
Lục Phong Châu nhướng mày kề sát vào cô: "Thì sao?"
 
Đường Uyển Tâm nuốt nước miếng thấp giọng nói: "Thì trên mặt đất sẽ có nhiều bùn."
 
Lục Phong Châu gật gật đầu, gương mặt không biểu cảm, cũng không biết có nghe lọt lời cô nói hay không. Cậu cho tay vào túi, liếc xéo Đường Uyển Tâm, cô lại tiếp tục nói:
 
"Sương sớm cũng nhiều, chúng ta ở đấy lâu cũng dễ sinh bệnh." Vì biểu hiện bản thân vô cùng nhiệt tình, cô chỉ vào cửa hàng gần đó: "Nếu không thì chỗ đấy đi?"
 
Lục Phong Châu nhìn theo tay cô: "Cậu xác định muốn đi?"
 
Đường Uyển Tâm nghiêm túc gật gật đầu, lộ ra vẻ mặt khát vọng: "Tôi muốn đi chỗ đó, vừa có thể học, vừa có thể ăn vặt."

 
Lục Phong Châu cảm thấy miệng đắng lưỡi khô, hầu kết lăn lộn một hồi: "Được, vậy chúng ta đến đó."
 
Không bao lâu, hai người đi tới cửa hàng KFC.
 
Lục Phong Cậu tìm được bàn trống, quay qua nói với Đường Uyển Tâm: "Cậu ngồi chờ ở đây, tôi đi mua đồ ăn."
 
Đường Uyển Tâm ôm áo khoác ngước nhìn Lục Phong Châu: "Được."
 
Ánh mắt hai người chạm nhau, ánh sáng trong cửa hàng phủ lên người Đường Uyển Tâm, mùi hương nhàn nhạt toả ra từ người của cô, mới đầu còn không cảm thấy gì, hiện tại bị mùi hương của cô bao vây, thân thể cậu có chút khô nóng.
 
Hầu kết hơi lăn lộn, Lục Phong Châu bực bội ném cặp sách lên bàn: "Cậu ngồi yên đấy."
 
Chờ cậu xoay người đi tới quầy bán hàng, Đường Uyển Tâm mới cẩn thận đặt áo khoác của cậu lên bàn, kéo cặp sách ra, lấy bài thi và bút, bắt đầu làm bài.
 
Mỗi lần làm bài cô đều rất nghiêm túc, tất cả tâm tư đều đặt trên bài thi, một sợi tóc rũ trên mặt cô cũng không để ý, cho đến khi...
 
Có ngón tay nhẹ nhàng phất qua mặt, vén sợi tóc ra đằng sau. Đường Uyển Tâm ngẩng đầu thì bắt gặp vẻ mặt quẫn bách chợt lóe qua của Lục Phong Châu.
 
"Tóc cậu..."
 
Đường Uyển Tâm cũng không hỏi tại sao cậu lại chạm vào tóc mình, cô chỉ nhíu mày nói: "Tay cậu lạnh quá, căn bệnh thể hàn của cậu vẫn chưa khỏi sao?"
 
Lục Phong Châu đặt hamburger cùng với nước ép lên bàn, nhàn nhạt hỏi: "Cậu biết tôi thể hàn?"
 
Đường Uyển Tâm: "..."
 
Hỏng, hỏng rồi.
 
Cô giương môi: "Tôi nghe Tiểu Đào nói."
 
"Sao cậu ta lại biết?" Lục Phong Châu tỏ vẻ không tin.
 
"Tiểu Đào là bách khoa toàn thư đấy, chuyện gì trong trường học cậu ấy cũng đều biết hết." Vì để che giấu ngượng ngùng, Đường Uyển Tâm giơ tay vén tóc sang hai bên.
 
Động tác này thành công dời đi sự chú ý của Lục Phong Châu, cậu nhớ tới hành động vừa rồi của mình liền ho nhẹ nói: "Ăn trước đi, ăn xong nói tiếp."
 
"Được." Đường Uyển Tâm lặng lẽ thở một hơi, có cơ hội cô sẽ nói cho Tiểu Đào, kẻo lại thành giấu đầu lòi đuôi.
 
Đường Uyển Tâm ăn cái gì cũng thong thả ung dung nhưng hôm nay vì phải kèm Lục Phong Châu nên cô cố ý ăn nhanh một chút, trong lúc vô ý khiến khoé miệng dính chút bơ.
 
Lục Phong Châu nhìn khóe môi cô, không chút suy nghĩ, cầm lấy khăn giấy, chỉ chỉ miệng Đường Uyển Tâm.
 
"Miệng cậu dính bơ."
 
"Hả?" Đường Uyển Tâm vươn đầu lưỡi quét qua, động tác cực kì tự nhiên, Lục Phong Châu nhìn đến ngây người.
 
"Bùm" Cậu giật mình ngồi xuống, nhưng không ngồi đúng ghế, cứ thế nghiêng ngả ngã xuống đất.

 


Đọc truyện chữ Full