DocTruyenChuFull.Club

Nhập Số Chương Để Tìm Chương VD: 200
Gói Biểu Cảm Cung Đấu
Chương 70: Chương 70:

“Nàng lại ra chờ ta rồi.”
 
Nhan Hoan Hoan ngước mắt nhìn về phía Đoan Thân Vương, lọt vào trong tầm mắt nàng là khuôn mặt tuấn tú của hắn hiền hòa đến làm người ta hoảng sợ. Từ trực giác phụ nữ, nàng đoán hắn đã biết tin nàng có thai nên mới vui đến thế, nhưng mà Vương gia lúc này cười lên đúng là tỏa ra một loại ánh sáng lấp lánh, rực rỡ tình mẹ……
 
Nếu nói Triệu Uyên là Thái tử tà mị phóng đãng không kềm chế được, trước mặt Triệu Trạm, chắc chắn chỉ nhận được sự dịu dàng đáp lại của Vương gia ‘rất xin lỗi, huynh là người tốt ta vẫn luôn xem huynh là ca ca’.
Bản chuyển ngữ bạn đang đọc thuộc về Luvevaland. Nếu bạn đọc ở trang khác chứng tỏ đó là trang không có sự đồng ý của LuvEva land fanpage. Mong bạn hãy đọc ở trang chính chủ để đọc được bản đầy đủ nhất cũng như ủng hộ nhóm dịch có động lực hoàn nhiều bộ hơn nhé.
 
Trên đây chỉ do Nhan Hoan Hoan tự nghĩ lung tung
 
“Vương gia, thiếp đã mặc rất nhiều quần áo rồi,” nàng gục đầu: “Thiếp biết Vương gia tới……”
 
Nhìnnàngô ấm ức phồng hết khuôn mặt nhỏ, đúng là mong được an ủi, Triệu Trạm sớm ăn ý, kiềm nén nụ cười trên môi mỏng, hắn bước xa tới, kéo nàng vào trong lòng: “Làm mẹ rồi còn trẻ con như vậy.” Bàn tay đặt trên đỉnh đầu nàng xoa xoa.
 
“Vương gia đã biết rồi hả?”
 
Ừm, Vương phi phái người tới nói cho hắn.
 
Theo phong cách ngay thẳng của Triệu Trạm đây là câu trả lời hắn nghĩ đến trước tiên nhưng lời tới cửa miệng, hắn lại giấu đi lời dư thừa: “Ừm, vào thôi, bên ngoài gió lớn.”
 
Hắn đã biết, trong một mối quan hệ lời nào sẽ tổn thương đến đối phương.
 
Bản chuyển ngữ bạn đang đọc thuộc về Luvevaland. Nếu bạn đọc ở trang khác chứng tỏ đó là trang không có sự đồng ý của LuvEva land fanpage. Mong bạn hãy đọc ở trang chính chủ để đọc được bản đầy đủ nhất cũng như ủng hộ nhóm dịch có động lực hoàn nhiều bộ hơn nhé.
Trước kia Triệu Trạm không để bụng, trong nhà mình còn phải phí tâm tư lấy lòng nữ nhân mệt như vậy sao? Không cần thiết, hắn cũng không cần mơ hồ thật lòng thích cái gì, thả lỏng là hắn thường nói thẳng tuột, như Trương thị tâm tư thay đổi phức tạp, hắn cũng không cần mất thời gian hiểu dụng ý.
 
Hỏi rồi, thích đáp thì đáp, không nhất định câu trả lời sẽ làm người ta vui, còn không thích đáp hắn sẽ không nói.
 
Nhìn thật lạnh lùng, thực tế chỉ là thái độ đối đãi không thân thiết thôi.
 

Vào phòng ngồi rồi, Nhan Hoan Hoan bỗng nhiên bứt rứt, nàng biết cách làm một bạn gái ưu tú, bạn gái thậm chí là đối tượng thầm mến, nhưng việc ‘mang thai’ tràn ngập chủ đề gia đình nàng không hề có kinh nghiệm, chỉ còn cách moi hết truyện ngọt từng đọc, với tình tiết diễn phát triển trong phim truyền hình lúc 8 giờ nơi quê cha đất tổ, nặn ra một lời thoại kinh điển.
 
“Vương gia, chúng ta có con rồi……”
 
Giọng thì mềm mại, lời thì không dứt, chừa đủ không gian để người ta trả lời, nàng mở mắt nhìn hắn, quan sát sắc mặt hắn biến đổi.
 
Người chứ đâu phải cỏ cây, Đoan Thân Vương cũng không phải mặt than, chỉ là tính cách quá trầm tĩnh, lúc đầu còn không thấy có cảm xúc lộ rõ ra, ở chung một thời gian, hơi hiểu hắn, có thể cảm nhận được biên độ thay đổi cảm xúc của hắn. Triệu Trạm khóe môi khẽ nhếch, lộ ra ý cười nhẹ động lòng người: “Ừm, ta biết,” thấy Nhan Hoan Hoan định pha trà cho mình, hắn giữ tay nàng lại: “Mấy việc này để nha hoàn làm được rồi, có thể không cần làm thì đừng làm.”
 
Nhan Hoan Hoan bật cười: “Thiếp thân yếu đuối như vậy sao? Chỉ pha trà cho Vương gia thôi chứ có phải bê gạch đâu.”
 
Đàn Văn đứng chờ bên cạnh tiến tới pha trà, nàng ấy cũng là nghĩ rằng chủ tử mang thai nên nằm trên giường không nên làm gì, tĩnh dưỡng cho thật tốt. Lần này được Triệu Trạm cho phép: “Lần trước suýt chút nữa ngã, ta còn nói nha hoàn hầu bên cạnh không hiểu chuyện, không ngờ vẫn có người hữu dụng.”
 
……
 
Vương gia đây là cùng một người đấy.
 
“Như vậy ta cũng yên tâm, nếu không đủ người cứ nói, ta cử mấy người làm việc giỏi qua bên này,” Triệu Trạm hơi suy nghĩ: “Thôi, nàng có nhiều việc không rõ lắm, Tùy Tỉnh, ngươi sắp xếp Tuyết Lục đến Thiên Viện hầu hạ.”
 
Trong lòng nàng nhảy dựng, có thể giấu chuyện quá đấy? Muốn phái nha hoàn tới quan sát cô sao?
 
Nghĩ lại bỏ qua văn vẻ, ý là sợ nhân lực bên nàng không đủ cũng không dám nói với hắn, đơn giản trực tiếp giải quyết luôn, theo hiện đại đó là ‘muốn YSL thì cứ nói với anh, vậy đi, em cứ để đấy, anh đã đặt trên website chính thức rồi, chờ nhận hàng thôi.’.
 
Nghĩ lại đúng là có một một chút lãng mạn đấy.
 
“Thời tiết chuyển lạnh rồi, phòng của ta không phải có một kiện áo lông cáo trắng sao? Nàng không thích mặc ra ngoài, ở trong viện mặc cũng được.”
 
Tùy Tỉnh nghe vậy, trong lòng giật mình.
 

Áo khoác chịu rét, lấy da động vật may thành, trong đó da báo quý nhất, lông cáo tốt nhất chế thành đồ ấm giá trị ngàn vàng, vừa đẹp vừa ấm, đặc biệt phu nhân rất thích có. Của hồi môn của Từ Vương Phi có một cái áo lông cáo trắng, nguyên liệu hoàn chỉnh, từ xa nhìn lại như tuyết đầu mùa, không ít cô gái hâm mộ.
 
Đồ mà Đoan Thân Vương mặc, đương nhiên không phải là tầm thường cũng là chiến lợi phẩm một năm săn thú.
 
Triệu Trạm bắn cung giỏi, một mũi tên này có vận may tốt, xuyên qua mắt, không hề tổn thương đến một chút da lông.
 
Lúc ấy Thái Tử nhìn thì cảm thấy, ôi chao không tồi nha, nguyên liệu này vừa thấy thật là thánh phẩm, không tặng người, giữ lại may quần áo, giống như khoác lên mảnh tuyết, bao nhiêu là tao nhã cơ chứ? Muốn đổi da báo với hắn, Triệu Trạm lại không vui, sợ Thái Tử ghen ghét tìm phụ hoàng bẩm báo chuyện, lúc về thì tìm người giỏi may một tấm khoác lông cáo, giờ không ai đoạt nữa rồi.
 
Da lông thượng hạng sờ vào rất thoải mái, sờ lâu có cảm tình, Triệu Trạm tuy không thích mặc đồ trắng nhưng chỉ rất yêu thích tấm khoác lông cáo trắng đó.
 
Nói tặng là tặng cho người, mặc đi lòng vòng trong viện á? Đúng là lãng phí cơ hội khoe khoang tuyệt vời rồi. Nhan Hoan Hoan xuyên qua đã nhiều năm, nhưng không ai phổ cập kiến thức về giá trị các loại vải, trình độ chỉ dừng lại mức ‘cái này lấp lánh’ với ‘cái kia cũng lấp lánh quá’ nên ung dung nhận lấy: “Tạ ơn ân điển Vương gia.”
 
Mọi người đứng cạnh ngạc nhiên trong lòng, Tùy Tỉnh âm thầm nói thầm, không ngờ khuê nữ của Nhan phủ rất khí chất, đối mặt áo lông chồn vẫn bình tĩnh như vậy.
 
Mà đâu nghĩ nàng vốn không biết nó quý cỡ nào.
 
Triệu Trạm tặng đồ cũng rất bình tĩnh, tặng là tặng, không có gì ghê gớm. Hắn lẩm bẩm nửa ngày, từ ăn mặc tới thức ăn, từ không chê giới tính đến vấn đề giáo dục, nói đến giờ truyền thiện, cũng nói khoảng nửa canh giờ.
 
Với tần suất nói chuyện của hắn không khác gì nói hết những gì cả đời muốn nói ra.
 
Nếu không phải nói chuyện con cái, Nhan Hoan Hoan còn cho rằng Đoan Thân Vương bị bệnh nan y, đang cố truyền lại di ngôn.
 
Uống hết ấm trà Đàn Văn pha, Triệu Trạm mới nghỉ ngơi chút.
 
Nàng vừa trả lời hắn, vừa suy nghĩ sao Triệu Trạm nói nhiều như vậy, có ý gì không nhỉ, như đánh một ván game cam quang*, phân tích từng câu của nhân vật để lựa chọn vòng kế tiếp. Lúc chơi trò chơi phải suy nghĩ, đừng nói liên tục nghe nửa canh giờ, chỉ cần dịch thôi cũng cháy mất não.
 
*dạng game dựa theo cốt truyện tiểu thuyết

 
Có một khả năng là do đáng yêu quá, Nhan Hoan Hoan giữ lại thái độ.
 
Buông chén trà, yết hầu khô khốc làm Triệu Trạm sửng sốt: “…… Có phải ta nói quá nhiều rồi không?”
 
“Lời của Vương gia, nói nhiều ta đều thích nghe, làm gì mà nhiều chứ?” Nàng sớm luyện thành phản xạ buông lời âu yếm.
 
Bản thân như vậy, ngay cả Triệu Trạm còn cảm thấy xa lạ.
 
Sau khi ý thức được hắn nhanh chóng trở nên im lặng, một người quá khống chế dục vọng của bản thân mạnh mẽ lại thiếu đi cảm giác an toàn, sợ mình làm những gì không quen thuộc, hắn nghi ngờ những gì không cố định, lựa chọn chạy trốn để trong lòng yê tâm.
 
“Truyền thiện đi.”
 
Để miệng vội vã ăn uống là cách che dấu hoảng loạn tốt nhất. 
 
Nhân tiện nhắc tới, Nhan Hoan Hoan cho rằng còn một cách khác đó là lên giường.
 
Mình rốt cuộc sao thế này? Nói không ngừng, dài dòng đến buồn cười.
 
Đoan Thân Vương làm sao vậy nhỉ? Hôm nay đột nhiên nghĩ gì mà nói sạch lời nửa đời sau rồi, hay là đột nhiên bị kích hoạt ra thuộc tính làm ba, từ giờ đi theo con đường làm nô lệ cho con cái? 
 
Hai người ngồi cùng bàn ăn cơm, trong lòng có hai suy nghĩ, cân nhắc cùng một vấn đề, trùng hợp đều nghĩ về một thứ.
 
Hai người nói cho cùng thật vi diệu có điều trùng hợp, đều tin tưởng vững chắc vào những chuyện rất giống nhau, thông thường đều là giả, đối khác chuyện khác thường cực kỳ mẫn cảm, thường thường xem xét tới lui, từ mặt bằng tưởng tượng ra phối cảnh 3 chiều, không làm rõ ràng ra từng cái khớp xương thì không chịu buông bỏ dễ dàng.
 
Về mặt này, Triệu Trạm đặc biệt rõ ràng.
 
Với Thái Tử mà nói, không quen thuộc càng có ý nghĩa vụng trộm kích thích, thật thích.
 
Nhưng với Triệu Trạm mà nói, không quen thuộc, xa lạ là thứ nguy hiểm, người đang quen thuộc mà trở nên không thực, hắn sẽ có một cảm giác bất an mãnh liệt, cho dù người đó chính là mình, thì cũng vậy.
 
Thế là sau khi dùng cơm xong, hắn quan tâm Nhan Hoan Hoan vài ba câu liền rời đi, y như phát hiện tự nhiên mình đối với loài mèo bạc bẽo có khát vọng mãnh liệt, vì thế sinh ra cảm giác kinh hoảng, cụp đuôi chạy trối chết.

 
Nhan Hoan Hoan thấy hắn đột biến như thế không thể hiểu được, tự hỏi thật lâu.
 
Từ ‘Vương gia tới tháng rồi à? ’, ‘Lần đầu tiên đàn ông làm cha đều vậy? Ủa không đúng mới tuần trước Vương phi có thai mà’…… rồi lại ‘Vương gia bị hồn xuyên qua hả’ nghĩ hết chỗ, sống chết không thèm nghĩ tới khả năng ngọt ngào nhất. 
 
Đoan Thân Vương vừa đi, Đàn Văn đóng cửa phòng lại, vô cùng kích động.
 
“Nương nương!”
 
“…… Ửm?”
 
“Vậy mà Vương gia lại tặng nương nương áo lông cáo trắng! Vương gia đúng là đối xử với nương nương tốt quá……”
 
“Ửm? Quý lắm sao?” Nhan Hoan Hoan đã nhận ra chỗ không đúng.
 
Đàn Văn khó tin mở to hai mắt nhìn, giống như NPC đảm đương giải thuyết công dụng, giải thích hết một lần rằng áo lông cừu quý đến thế nào. Nghe xong Nhan Hoan Hoan liên tục gật đầu, thái độ vẫn bình thản: “Vậy lần tới phải thanh thật cảm ơn hắn rồi.”
 
Sau Nhan Hoan Hoan rửa tay rửa mặt xong, nằm trên giường, suy nghĩ bay tán loạn.
 
Hóa ra là áo lông cáo quý như vậy sao?
 
Ngày thường đánh tám gậy còn đánh không ra cái rắm, Đoan Thân Vương đá đá di chuyển vậy mà cũng có một mặt nói nhiều như này.
 
Đoan Thân Vương nói nhiều như vậy hay là bởi vì……vui quá? Vì sao vui như vậy nhỉ? Trước đó có Từ Vương Phi mang thai, hắn có lẽ đã đặt tảng đá lớn trong lòng xuống rồi.
 
Có phải bởi vì nữ nhân hắn thích có thai là một cảm giác rất khác?
 
Nhan Hoan Hoan loại bỏ tất cả tính khả năng một lần.
 
Không thể không thừa nhận, cái này khả năng, có lẽ, là cái đáng tin nhất……

 


Đọc truyện chữ Full