DocTruyenChuFull.Club

Nhập Số Chương Để Tìm Chương VD: 200
Gói Biểu Cảm Cung Đấu
Chương 3: Chương 3:

Theo kinh nghiệm nhiều năm của Nhan Hoan Hoan, không có tà thuyết nào để nhanh chóng nắm bắt một kỹ năng mà chỉ có thể dựa vào luyện tập.
 
Luyện tập ngày ngày giống như để nhập vai vào một nhân vật mới mà luyện giọng Bắc Kinh, một mình cô ở thủ đô chừng một tháng rồi tới nhà ăn bắt chuyện nói chuyện thời tiết tin tức, may mà cô là một cô gái nhỏ lại dễ mến nên mới không bị xem là kẻ xấu bạ đâu nói đấy mà đuổi ra ngoài.
 
Đã mê diễn đến mức đó mà cũng không nổi tiếng được.
Bản chuyển ngữ bạn đang đọc thuộc về Luvevaland. Nếu bạn đọc ở trang khác chứng tỏ đó là trang không có sự đồng ý của LuvEva land fanpage. Mong bạn hãy đọc ở trang chính chủ để đọc được bản đầy đủ nhất cũng như ủng hộ nhóm dịch có động lực hoàn nhiều bộ hơn nhé.
 
Lúc này, mặc dù Nhan Hoan Hoan được nuôi dưỡng trong khuê phòng nhưng nha hoàn hầu hạ bên cạnh có thể nói cũng có tới bốn người, thêm ba người đại ca học xong cũng sẽ tới đây trò chuyện cùng nàng*.
 
*Từ đây mình sẽ đổi danh xưng là “nàng” cho hợp cổ đại.
 
Đối tượng luyện tập vậy đủ rồi chỉ khổ cho người bên cạnh thôi.
 
Đặc biệt là đám nha hoàn không có cách nào phản kháng tiểu chủ tử, bình thường chỉ phải hầu hạ hao thể lực thôi, giờ còn phải tiếp chuyện cười đùa có thể nói là cổ đại cho không gấp ba lần.
 
Trong sân Nhan phủ.
 
Phủ đệ của quan Ngũ phẩm, hơn nữa Nhan học sĩ là quan thanh liêm nên đương nhiên không cần phải nói xa hoa cỡ nào, cũng may là phu nhân Lý thị chăm lo việc nhà tươm tất nên sân vườn được sửa sang rất đẹp đẽ, tuy không có hoa kỳ cỏ lạ nhưng hoa cỏ quý không thiếu, nhìn qua cũng rất thú vị đầy hoa tươi nở rộ.
 

Nhan Hoan Hoan ngồi trên xích đu trong sân thỏa thích hưởng thụ đặc quyền của xã hội phong kiến được nha hoàn đẩy qua đẩy lại.
 
Bản chuyển ngữ bạn đang đọc thuộc về Luvevaland. Nếu bạn đọc ở trang khác chứng tỏ đó là trang không có sự đồng ý của LuvEva land fanpage. Mong bạn hãy đọc ở trang chính chủ để đọc được bản đầy đủ nhất cũng như ủng hộ nhóm dịch có động lực hoàn nhiều bộ hơn nhé.
Người người bình đẳng là một khái niệm tốt đẹp nhưng khi còn sống trong hiện đại thì đều luôn muốn làm người cao hơn người khác, xuyên tới lần này lại trực tiếp được làm quý nhân luôn, mặc dù chưa tới mức quý nhưng cũng có cảm giác đó rồi.
 
Nói lý thì sai khiến người khác thật sự rất sướng.
 
“Đàn Văn này,”
 
“Tiểu thư có phân phó gì ạ?”
 
Nhan Hoan Hoan chỉ khóm thu cúc tỉa gọn một bên: “Nếu để ngươi hình dung hình ảnh hoa cúc rơi thì ngươi sẽ nói như thế nào?”
 
……
 
Đàn Văn không biết chữ nào khó khăn nói: “Tiểu thư, học thức Đàn Văn nông cạn, chỉ biết khi thời tiết chuyển lạnh thì hoa đã héo tàn rồi.”
 
Nhan Hoan Hoan suýt chút nữa nói một câu NoNoNo~ cùng với cử chỉ khua tay nhưng lời nói lại dừng bên miệng, khuôn mặt nhỏ tròn tròn kìm nén lộ ra vẻ mặt đoan trang nghiêm túc: “Hoa cúc úa tàn, thương đau vương đầy đất……”
 

Muốn nói ra mấy lời này đúng là không đơn giản.
 
Nàng quay đầu lại nhoẻn miệng, mỉm cười nhìn Đàn Văn: “Nụ cười của em là xinh đẹp nhất.”
 
Bầu không khí xấu hổ tràn khắp sân vườn Nhan phủ.
 
Đàn Văn phì một tiếng bật cười: “Tiểu thư, người đúng là khéo miệng, nô tỳ sao có thể xinh đẹp như tiểu thư được, người đừng nói đùa nô tỳ.”
 
Cười là tốt rồi, Nhan Hoan Hoan hơi rũ mi mắt không để lộ sự dò hỏi nào: “Gần đây chăm chỉ học với Dung nữ tiên sinh, Đàn Văn có thấy ta có gì thay đổi không?”
 
“Đàn Văn kiến thức không nhiều, nhưng nghe tiểu thư nói chuyện cũng thấy tiểu thư ngày càng thông minh. Nghe người ta nói, từ sau khi tiểu thư lành bệnh cũng để tâm tới việc học hơn.” Đều lựa lời dễ nghe mà nói.
 
Dân trí Đại Tấn cởi mở, tuy vẫn trọng nam khinh nữ nhưng không nghiêm cấm nữ nhi được đi học, cũng có nhiều đại quan quý nhân coi việc cưới tài nữ là vinh dự. Nhan Mộc thông suốt nên từ sớm đã cho Nhan Hoan vào Bạch Lộc Đường học cùng các nữ tử trong tộc, chỉ là trước nay tính tình Nhan Hoan trẻ con không muốn nghiêm túc học đạo lý thánh hiền. Học bữa đực bữa cái thường xuyên cáo ốm để ngủ nướng, song cha Nhan thương con, con bé nhìn hoạt bát xinh xắn ai nấy đều thương, tuy nữ tiên sinh biết nàng có ý trốn tránh nhưng cũng không quá nghiêm khắc khắt khe.
 
Nhan Hoan Hoan rất ủng hộ cái tinh thần không muốn tiến bộ này, bởi nguyên chủ lười biếng thành thói, nàng là người hiện đại cầm bút lông còn không vững thì nhập vai quá hoàn hảo, không để lộ sơ hở nào.
 
Ngay cả Dung nữ tiên sinh thấy chữ của bà còn nói: “Tứ tiểu thư, dạo này thái độ của con rất siêng năng, nói chung là cơ thể cũng khỏe hơn rồi nhưng chữ này sao không thấy có tiến bộ gì vậy? Thấy con kiên trì với việc học như thế, ta an tâm rồi.”
 
Tứ tiểu thư Nhan Hoan ba ngày lại bệnh một lần, nếu là đứa nhỏ khác đã sớm chết rồi nhưng qua hôm sau nàng lại có thể tung tăng nhảy nhót, sắc mặt hồng hào đi học, Dung nữ tiên sinh tự hiểu rõ ngay, chỉ là biết rằng nữ nhi đi học cần tự giác nên vẫn luôn không hề vạch trần. Lời ‘khỏe hơn’ trong câu này này, tất nhiên ám chỉ con bé lạc đường mà biết quay lại, từ bỏ được thói quen xấu lười biếng đi học.

 
Dung nữ tiên sinh cũng bởi vì trong tên có chữ Dung từ nhỏ tôn trọng bao dung vạn vật nên mới bao che cho cái tính lười biếng của Nhan Hoan.
 
Nhập vai diễn chữ viết của một nữ hài chín tuổi, Nhan Hoan Hoan rất tự đắc cho rằng đang khen mình: “Cảm ơn nữ tiên sinh dạy bảo.”
 
“……”
 
Chỉ có thế mà khuôn mặt nhỏ xinh cười mừng phấn khởi, Dung nữ tiên sinh biết nói đạo lý nhất phút chốc cũng không biết nói gì.
 
Các cô nương Nhan gia đều học ở Bạch Lộc Đường, Nhan Hoan là nữ nhi duy nhất của Nhan Mộc, vì thái độ học hành lười biếng, ngoại trừ các nha hoàn đưa theo ra thì không có người bạn thân thiết nào ở đây, chỉ có tiểu thư con vợ lẽ muốn chơi với nàng thì nguyên chủ lại không thích, thời gian nghỉ ngơi quý báu càng thích thưởng thức điểm tâm nha hoàn mang theo hơn, nói chuyện thì không đủ thời gian ăn điểm tâm, như vậy chẳng phải là phụ lòng bánh bách quả*, nấm tuyết cam canh, tắc ngào đường…… Từ từ đã, đồ ngon sao?
 
*Bánh bách quả: một trong những loại bánh hương vị truyền thống của đầu hè ở Ninh Ba, Chiết Giang. 
 
Kết bạn và ăn điểm tâm đều cùng một miệng nên Nhan Hoan chín tuổi quả quyết chọn lựa một trong hai.
 
Hiển nhiên là đâu phải ngày một ngày hai mà béo được đâu.
 
Nhan Hoan Hoan nhanh chóng lập kế hoạch giảm béo, bỏ ngọt bỏ dầu khiến mẫu thân Lý Thị cũng bất ngờ cho rằng Hoan Hoan bị bệnh suýt chút nữa tức giận với Đàn Văn.
 
Nhưng tâm lý người trưởng thành làm nên một kế hoạch hoàn mỹ, đôi mắt to tròn của Nhan Hoan Hoan nhìn quanh bốn phía đúng lúc nhìn thấy trưởng huynh Nhan Thanh đẩy mành tiến vào thỉnh an mẫu thân thì lập tức nghĩ ra một câu giải thích hợp tình hợp lý: “Mẫu thân, đây là con học tập cách sống của đại ca.”
 

Nhan Thanh: “……”
 
Nhan Hoan kế thừa toàn bộ ngũ quan hiền hòa đẹp đẽ từ mẹ, còn huynh trưởng Nhan Thanh cũng giống mẹ nhưng lạnh lùng cứng cỏi hơn, vẫn còn hai hàng lông mày nghiêng về tóc mai, đứng im ở đó không nói một lời với bộ dáng lạnh lùng giống như người trong thiên hạ thiếu hắn ba vạn lượng vậy. Lúc này, hắn cúi đầu hành lễ chỉn chu xong xuôi: “Nương, nhi tử đến thỉnh an người.”
 
Ở Đại Tấn sinh ra là nam nhưng tướng mạo giống nữ là phú quý, hơn nữa mặc dù Nhan Thanh tuy rất thanh tú, lại không ẻo lả chút nào đúng là dáng vẻ của một thiếu niên tuấn tú.
 
Chỉ có điều được nuôi dưỡng quá nghiêm khắc.
 
Lý thị hiểu rõ tính cách nhi tử mình, nhưng cũng không nói mấy lời như giữa mẹ con không cần đa lễ, trưởng nam là vinh quang, cũng là gông xiềng. Sau khi cho phép hắn đứng dậy, hắn quay đầu nhìn về phía muội muội đã bị đổi linh hồn: “Muội muội, ngọ an*.”
 
*chào buổi trưa
 
Nếu nói thì có đại ca là mỹ nam như này cũng gọi là lợi, nhưng thực sự khiến Nhan Hoan Hoan không thể có bất cứ kích động công lược nào ông anh trai này.
 
Trước kia Nhan Hoan cũng không thích đại ca này, cảm thấy hắn quá nghiêm túc, nhưng lúc cô bé rơi xuống nước, hắn lại là người đầu tiên cứu nàng từ trong hồ lên. Nhan Hoan Hoan cũng không rõ rốt cuộc Nhan Thanh có thích muội muội không, lúc này chỉ theo quy tắc mà đáp lễ: “Đại ca, ngọ an.”
 
Nhan Thanh nghiêm túc gật đầu, như vừa rồi nàng nói lời thánh hiền gì: “Muội muội có lễ độ rồi.”
 
…… Đại huynh đệ à, lời này của huynh, ta không thể tiếp được.


 


Đọc truyện chữ Full