DocTruyenChuFull.Club

Nhập Số Chương Để Tìm Chương VD: 200
[Làm Ruộng] Ta Nỗ Lực Trồng Trọt Trước Mạt Thế
Chương 21: Chương 21


Người kh ủng bố kia, đang trèo qua ban công, cố gắng trèo qua.
Nhưng ban công hai nhà cách nhau một mét, nó không biết nhảy, trực tiếp bò về phía này.
Bốp! Tay không nắm chắc mép ban công trơn trượt, nó rơi xuống!
Nhà cô ấy ở tầng 19!
Giản Hân Hân đẩy mạnh cửa vọt tới bên ban công.
Chú hàng xóm ngã sấp mặt xuống đất.

Sau đó, bất động.
Mặt đường tích đầy nước mưa, không thấy rõ chảy xuôi là máu hay là mưa.
Đột nhiên, Giản Hân Hân không biết nên vui mừng hay sợ hãi.
Ngay khi cô thở phào nhẹ nhõm, chú hàng xóm ngã chết lấy tư thế quỷ dị từ trên mặt đất đứng lên, nghiêng đầu, vẫy tay, quẹo chân, không muốn sống mà bước ra giữa đường cái.

Ánh đèn ô tô điên cuồng nhấp nháy về phía hắn, tiếng còi xe vang lên liên hồi.
Hắn không nghe thấy, không nhìn thấy, gặp người liền xông lên.
Để tránh hắn, mấy chiếc xe đâm vào nhau.
Tiếng thét chói tai xuyên thấu màn mưa, người xuống xe hoảng hốt chạy trối chết.
“Thật, là thật, đúng là tang thi!” Giản Hân Hân trở lại phòng khách, khóa chặt cửa sổ.
Tay cầm điện thoại di động đều đang run rẩy.
Trên mặt dính nước mưa, tầm mắt mơ hồ không rõ nhìn trên màn hình hiển thị 5 giờ sáng.
Tin tức trong nhóm còn dừng lại ở sự nhục mạ của bọn họ đối với "Bán Nguyệt".
Lật về phía trước, cô cũng mắng theo mấy chục phút.
Nếu như không có Bán Nguyệt, cô làm sao có thể trữ hàng.


Nếu như không có trữ hàng, sau này cô sống thế nào?
Cô cũng chửi Bán Nguyệt.
Giản Hân Hân dùng sức thu hồi, làm thế nào cũng không thu hồi được.
Cuối cùng bực bội xóa nhóm chat, gọi điện thoại cho ba.
"Hân Hân, làm sao vậy?" Là mẹ nhận điện thoại, giọng nói mơ mơ màng màng, hiển nhiên còn đang ngủ.
Nhưng bởi vì là điện thoại của cô, mẹ vẫn nhận máy.
Trong lỗ tai truyền đến giọng nói dịu dàng của mẹ, Giản Hân Hân vẫn luôn căng thẳng rốt cuộc cũng bình tĩnh lại, nghẹn ngào gọi: "Mẹ.”
“Sao vậy? Sao vậy? Vì sao con khóc?”
Cô nghe thấy mẹ ngồi dậy và bật đèn.

Còn gọi ba cô mau rời giường.
Giản Hân Hân vốn không muốn khóc, trong giọng nói lo lắng của mẹ, đột nhiên khóc.
Càng khóc càng dữ dội.
“Mẹ......!" Thanh âm đứt đoạn nối tiếp: “Bên ngoài, bên ngoài có......!Zombie…”


Đọc truyện chữ Full