DocTruyenChuFull.Club

Nhập Số Chương Để Tìm Chương VD: 200
Thập Niên Ôm Muội Muội Đáng Yêu Trọng Sinh
Chương 39: 39: Ha Ha 3


Nhóm dịch: Thất Liên HoaTriệu Hà đau xót vì những vết thương trên người đứa bé này, đau lòng nói: “Vậy thì không tắm rửa, dì giúp cháu rửa mông và chân, mặt thôi nhé?”“Cháu tự làm là được rồi ạ.

” Bán Hạ kéo ống da rắn qua, thử nhiệt độ nước, tự mình tắm rửa.

Mặc dù động tác chậm, nhưng cô bé thoa sữa tắm cẩn thận, dội lại cũng rất sạch sẽ, xong rồi cô bé còn chùi rửa sạch sẽ nền nhà phòng vệ sinh, đẩy nước bẩn về phía cống thoát nước.

Triệu Hà không khỏi cảm thán: Đứa bé này cũng quá hiểu chuyện rồi.

Đang lúc tắm, đột nhiên cô ấy nhớ tới văn kiện ngày mai trình lên tổng cục vẫn còn chưa đóng dấu, tìm một chiếc váy ngủ nhỏ cho cô bé xong, bèn vội vàng đi ra ngoài.

Khi ở nhà Bán Hạ đã quen hầu hạ cả nhà rồi, nhìn thấy trong thau có một bộ quần áo và chiếc áo khoác, không cần suy nghĩ, lấy ống da rắn tới bèn bắt đầu giặt.


Cố Pháp Điển chuẩn bị giường xong, nhanh chóng chạy tới cửa nhà vệ sinh, lại đột nhiên dừng bước chân.

Bởi vì cậu ấy đột nhiên nhớ tới, em gái đã mất kia của cậu ấy, lúc ban ngày thì còn tốt, vừa tới buổi tối thì sẽ điên cuồng khóc, cho dù bày trò thế nào, bế dỗ dành thế nào, cho cô bé chơi ngựa gỗ nhỏ cô bé cũng không thèm, chỉ biết điên cuồng gào khóc.

Bán Hạ cũng là bé gái, buổi tối cô bé có khóc không chứ?Trước kia nhìn thấy mẹ bị em gái tra tấn tới thức ngủ trắng đêm, đã có đôi lần Cố Pháp Điển muốn bế cô bé ra ngoài vứt.

Nếu Bán Hạ khóc thì sao, cậu ấy nên làm gì chứ?Cửa nhà vệ sinh lạch cạch một tiếng, mở ra.

Không biết Cố Pháp Điển nghĩ như thế nào, trợn mắt nhếch miệng, lập tức nở ra nụ cười.

Cô bé kéo thau giặt đồ đi ra.

Quay đầu lại nhìn anh trai, đây vẫn là lần đầu tiên Bán Hạ thấy anh trai cười như vậy, cô bé luôn cảm thấy có chút quen mắt, đúng rồi, cô bé nghĩ tới, nụ cười của anh trai giống như nụ cười trên chai sữa trái cây Wa ha ha vậy đó.


Vì thế cô bé cũng cười.

Một cao một thấp, hai đứa bé đứng đối diện cười ngây ngô với nhau.

Nhưng Cố Pháp Điển vừa nhìn thấy thau áo quần, lập tức pháp điên: “Ai bảo em giặt áo quần?”Bán Hạ có hơi kiêu ngạo, vung tay nhỏ nói: “ANh ơi, em giặt rất là sạch sẽ đó.

”Cố Pháp Điển đen mặt lại: “Không phải là vấn đề có sạch sẽ hay không, sau này tuyệt đối không được phép giặt quần áo nữa, nhanh đi ngủ.

”Mặc dù anh trai nhìn có vẻ rất hung dữ, nhưng Bán Hạ vẫn ngoan ngoãn đồng ý: “Vâng anh trai.

”Vừa phơi quần áo, Cố Pháp Điển vừa cảm thấy hối hận trong lòng, có phải lúc nãy bản thân quá hung dữ rồi hay không?Nếu không thì đi kể chuyện xưa, dỗ dành cô bé nhỉ?Cửa phòng ngủ mở, nhưng không có ánh đèn, cũng chẳng có chút tiếng động nào.

Đột nhiên trong lòng Cố Pháp Điển thấy nóng vội: Chắc không phải cô bé bị người ta bắt cóc đi rồi chứ?Tới cửa, mơ hồ có thể nhìn thấy cái đầu nhỏ, cậu ấy thở phào nhẹ nhõm một hơi, còn may, người vẫn còn.

.


Đọc truyện chữ Full