12
Vỏ bọc của Tạ Hành bị xé ra, ngay lập tức tôi trở nên quen thuộc với anh ấy hơn.
Anh ấy đưa tôi trở lại nhà họ Đinh, khi chúng tôi đến cổng, Tạ Hành cúi xuống nhẹ nhàng đưa cặp cho tôi, đặt vào tay tôi một nắm kẹo.
Đây là thói quen xin lỗi của anh ấy khi còn nhỏ.
“Xét nghiệm quan hệ huyết thống kia là thật hay giả vậy?” Tôi nhịn không được hỏi.
Tạ Hành trả lời tôi một cách nghiêm túc: "Thật."
Tôi tự hỏi, "Làm thế nào mà cậu tìm ra được?"
"Thật ra tớ đã phát hiện ra điều đó khi học cấp hai. Cậu trông rất giống bà Tạ. Tớ trông rất giống bà Tống."
"Vậy tại sao lúc đó cậu không nói?"
Tạ Hành tránh ánh mắt của tôi, không dám nhìn tôi: "Tớ có kế hoạch của riêng mình."
"Kế hoạch của cậu là đính hôn với tớ?"
“Vậy cậu có bằng lòng để tớ làm bạn trai cậu không?” Tạ Hành lo lắng hỏi tôi.
"Ha ha, cậu không có ý tốt, đương nhiên không muốn."
Tạ Hành bực bội nói: "Tại sao? Là bởi vì tớ gầy đi đúng không?"
“Không, là do cậu hút thuốc, tớ không thích ngửi mùi khói.” Đây là cái cớ của tôi, nhưng tôi không ngờ Tạ Hành lại thực sự nghiêm túc.
Anh gãi tóc, lúng túng giải thích: "Tớ không biết hút thuốc, tớ chỉ giả vờ thôi. Lúc gặp cậu trong quán bar, tớ giả vờ hút thuốc, chỉ để thu hút sự chú ý của cậu thôi mà."
"Tại sao cậu nghĩ rằng điều này sẽ thu hút sự chú ý của tớ?"
"Bọn họ nói những người biết hút thuốc rất tuyệt."
Tôi không nhịn được cười: "Hahaahaa, sức khỏe vẫn là quan trọng nhất mà."
"Vậy thì loại trừ lý do này?"
Tôi nghĩ nghĩ một chút, nhưng bây giờ không phải lúc: "Không được!"
Tạ Hành đưa tay vuốt tóc tôi: “Được, vậy tớ sẽ cố gắng hơn nữa.”
“Chà, cậu hãy cố gắng hơn đi nhé.” Tôi vừa nói vừa chạy vào trong sân, khóe miệng tôi không tự chủ được nhếch lên.
*namnu9 nhận ra đã quen biết nhau từ lâu nên để xưng hô cậu tớ thay vì cậu tôi như lúc chưa nhận ra nhé.
13
Tôi và Tạ Hành đã bỏ lỡ vài năm, tôi không biết gì về những gì anh ấy đã trải qua trong vài năm này.
Vì vậy, khi tôi trở lại trường học, tôi đã tra cứu rất nhiều thông tin về anh ấy trên mạng.
Không ngờ, anh ấy khá nổi tiếng, có hàng trăm nghìn người hâm mộ, tất cả chỉ vì khuôn mặt xuất chúng đó.
Nhưng những người không biết quyền anh vẫn không biết anh ấy, đó là lý do tại sao ngay từ đầu tôi không biết anh ấy.
Mọi người đều nói rằng anh ấy là võ sĩ đẹp trai nhất và anh ấy là võ sĩ mạnh nhất trong số những võ sĩ đẹp trai.
Ăn một cú đấm của anh thì không ai đứng dậy nổi, tôi đang hí hửng đứng xem thì bạn cùng phòng lao vào:
"Ninh Ninh, Lâm Tịch lại giở trò quỷ."
Vào thời điểm này tôi vẫn đang xem tập quyền anh của Tạ Hành, đắm chìm trong sự quyến rũ của anh ấy.
Đột nhiên nghe thấy cái tên kia, nhất thời không thể nhớ được: "Ai? Lâm Tịch là ai?"
"Là hoa khôi của khoa chúng ta, người ở quán bar lần trước!"
Tôi cố gắng nhớ lại, đúng là có một người như vậy, nhờ có cô ta, nếu không Tạ Hành và tôi vẫn chưa gặp được nhau.
"Có chuyện gì với cô ta vậy?"
"Mày không đọc bài đăng của trường sao? Bài đăng thật điên rồ! Người ta nói rằng nhà cô ta có quan hệ với tập đoàn nhà họ Tạ, cô ta có thể sẽ kết hôn với thiếu gia của nhà họ Tạ. Tạ, đó là Tạ thị! Mày biết Tập đoàn nhà họ Tạ làm gì không? Tập đoàn nhà họ Tạ đứng đầu toàn bộ ngành trang sức!"
Tôi còn biết hơn thế, đó là cha mẹ ruột của tôi bằng máu cơ mà.
"Ai đã nói thế?"
"Lâm Tịch tự mình nói ra, bây giờ cô ta rất tự hào. Những người nịnh hót cô ta đã bao vây trường học. Hơn nữa gia đình cô ta trước đây còn bán đồ trang sức, bây giờ có quan hệ như vậy, gia đình cô ta đã có một bước nhảy vọt rồi."
"Vốn dĩ chuyện này không phải chuyện của chúng ta, mà chẳng phải cô ta sắp sinh nhật rồi sao? Cô ta nói sẽ mời mọi người đi ăn cơm, tụ tập ở KTV. Có người nêu tên mày và bảo mày đến. Tao đoán là lần trước cô ta mất mặt vì không lấy được Wechat, bây giờ cô ta muốn trả thù mày. Ninh Ninh, chúng ta đừng đi nữa, chúng ta không phải gặp cô ta, bây giờ cô ta có mối quan hệ với bà Tạ, chúng ta không thể gây rối với với sự ngông của cô ta được."
"Không đi?" Tôi cười lạnh, "Ôi, làm sao mà không đi được? Nhất định phải đi, hề mãi vẫn là hề thôi."
Bạn cùng phòng vẻ mặt khó hiểu: "Ninh Ninh, mày nói vậy là có ý gì?"
Tôi bĩu môi: "Không có gì, mày cứ ngồi xem kịch đi. Tao muốn họ tự tát vào mặt mình."
14
Trong KTV, Lâm Tịch được bao quanh bởi đám đông như là minh tinh, cùng với một nụ cười dè dặt trên khuôn mặt.
"Trời ạ, chị, không nghĩ tới gia cảnh của chị tốt như vậy! Chị có thể gả vào tập đoàn nhà họ Tạ."
Lâm Tịch nhếch mép cười: "Ồ, nó không tốt lắm, tôi thậm chí còn chưa xem sinh thần bát tự của mình của mình. Nhưng có lẽ sẽ sớm thôi. Các cậu biết đấy, nhà tôi kinh doanh đồ trang sức, tôi luôn được tham dự các bữa tiệc, khi tôi gặp chú Tạ và anh Tạ, tôi đã trở nên quen thuộc với họ sau khi nói chuyện vài lần."
"Nghe nói vị hôn phu của chị Tịch là võ sĩ quyền anh! Xem ra rất giỏi, thuộc loại có thể vô địch!"
Vẻ tự hào trong mắt Lâm Tịch càng lúc càng lộ rõ, nhưng cô vẫn cố giả vờ khiêm tốn, ngượng ngùng nói: "Anh Tạ thật sự rất giỏi. Gần đây anh ấy có một cuộc thi rất quan trọng phải tham gia. Rất có thể đoạt giải quán quân, tôi không dám quấy rầy anh ấy, sợ chậm trễ việc tập luyện."
"Ôi trời, quán quân! Cho tôi xem huy chương vàng được không? Vậy chị Tịch có thể chụp cho chúng tôi một tấm hình không?"
Lâm Tịch gật đầu: "Được, đến lúc đó tôi cùng anh Tạ nói một chút."
Bạn cùng phòng của tôi và tôi ngồi trong góc nhìn hành động của Lâm Tịch một cách lạnh nhạt.
Đột nhiên Lâm Tịch gọi tên tôi: "Đinh Ninh có ở đó không? Cô ấy có ở đây không?"
Rồi cô em này giả vờ không thấy tôi và nhìn khắp nơi.
Ta cười cười, lạnh lùng nói: "Ta và chị cô đều ở chỗ này, người lớn như vậy không nhìn thấy sao?"
Khuôn mặt của Lâm Tịch trở nên xấu hổ, nhưng rất nhanh trở lại với nụ cười: "Đinh Ninh, cậu thật hung dữ, tôi chỉ quan tâm đ ến việc cậu có đến hay không thôi mà. Nhân tiện, tôi muốn giải thích với cậu việc ở quán bar lần trước đã yêu cầu WeChat là anh ấy cố ý. Anh ấy không cho bởi vì cậu cũng biết đó tôi sắp đính hôn với thiếu gia nhà họ Tạ rồi, tôi sợ anh Tạ sẽ tức giận, vì vậy tôi đã cố tình nói anh ta không cho tôi Wechat vào ngày hôm đó."
“Ồ.” Tôi bật cười, “Ồ, ra là vậy, tôi còn tưởng rằng bởi vì cậu xấu, nên người ta không thích cậu chút nào.”
Vẻ mặt Lâm Tịch gần như căng thẳng, còn chưa kịp mở miệng, người nịnh bợ đã ngồi không yên: "Sao lại nói chuyện này? Chẳng lẽ người đó coi thường chị Tịch của chúng tôi sao? Tôi nghĩ cậu đang ghen tị với chị Tịch của chúng tôi, dù sao thì, một người như cậu không thể nào gặp được Tạ thiếu gia."
Sau khi nghe điều này, tôi lạnh lùng nhìn họ, giống như nhìn những chú hề. Ngay khi tôi định đáp trả lại họ, cánh cửa KTV bị đẩy ra một bóng người quen thuộc bước vào.
Nhập Số Chương Để Tìm Chương VD: 200
Bạn Có Biết Câu Chuyện Ngọt Ngào Về Nuôi Dưỡng Không?
Chương 5
Chương 5