Sao lại như vậy chứ?
Rốt cuộc đã xảy ra vấn đề ở chỗ nào.
Mạc Thiệu Khiêm hốt hoảng, lại nhìn biển lớn, bãi cát, còn có Đồng Khiết mặc váy, Ngôn Thuần với sắc mặt khó coi.
Anh ôm chặt Đồng Khiết vào lòng như xin được đại xá, ghé sát vào tai cô.
Người đàn ông trước giờ vẫn luôn cường đại, lúc này lại rơi nước mắt không ngừng, nức nở nói, “Đồng Khiết, Đồng Khiết, Đồng Khiết…”
“Đừng đi mà, chỉ cần em vẫn còn ổn thì anh sẽ không cầu xin em tha thứ nữa, anh chỉ đứng từ xa nhìn em thôi, có được không? Anh chỉ mong rằng có thể được nhìn em từ xa thôi là được rồi…”
“Đồng Khiết, anh yêu em, anh thật sự rất yêu em, anh không thể không có em…”
Mạc Thiệu Khiêm quá sợ hãi rồi.
Tất cả những thứ vừa rồi làm anh cảm thấy hoảng sợ từ tận sâu trong nội tâm.
Anh sợ tất cả chỉ là hoa trong gương, trăng trong nước, đến cơ hội bù đắp và lại gần cô anh cũng không có.
“Mạc Thiệu Khiêm, em thật sự từng yêu anh.”
Đột nhiên Đồng Khiết cười nhẹ một tiếng.
Ngôn Thuần đứng một bên cũng tự nhiên biến mất.
Trên mặt Mạc Thiệu Khiêm đầy vệt nước mắt, ngơ ngẩn nhìn cô gái đang cười nhẹ.
Cô đưa tay, xoa mặt Mạc Thiệu Khiêm, “Nếu em vẫn còn sống thì chắc rằng em sẽ rất vui đó, rất vui vì cuối cùng em cũng đã đả động được anh, làm anh yêu em.”
Mạc Thiệu Khiêm lắc đầu bất lực.
Đừng, đừng nói ra mà…
Hay để anh ở trong giấc mơ đẹp này lâu thêm chút nữa có được không?
Đồng Khiết trông về nơi xa, ở đó là một mảnh sương mù phảng phất, chẳng có gì hết.
“Đáng tiếc, trên thế giới này không có thuốc hối hận, không có thứ gì có thể để chúng ta làm lại lần nữa.”
“Em mệt rồi, đã không thể yêu được nữa rồi.”
Cổ họng Mạc Thiệu Khiêm chua chát, biết bao lời muốn nói nơi yết hầu cuối cùng lại chỉ nghẹn ngào thành một câu, “Đồng Khiết, anh có thể hôn em một lần không?”
Lần đầu tiên, cũng là lần cuối cùng.
Chuyện mà đời này anh thấy hối hận nhất chính là đã hại người phụ nữ mình yêu chết thảm.
Hại cô ba năm liền phòng đơn gối chiếc, u sầu không thôi.
Một giây, hai giây…
Ánh mắt Mạc Thiệu Khiêm càng ngày càng tối đi, cơ thể càng ngày càng đau đớn.
Cuối cùng, vào lúc anh sắp không chống đỡ được nữa, Đồng Khiết nói, “Không, em đã chết từ lâu rồi, anh đừng tự lừa mình dối người nữa. Em ngâm mình trong nước biển nhiều ngày như vậy rồi, anh quên rồi sao?”
Mạc Thiệu Khiêm ôm chặt đầu mình, phát ra tiếng gào thét đầy đau đớn hệt như dã thú sắp chết đang vùng vẫy.
Khuôn mặt Đồng Khiết dần tan ra trước mắt anh.
Anh liều mạng đưa tay, muốn bắt lấy cô, bắt lấy một góc váy của cô…
Nhưng anh chẳng bắt được gì hết, chỉ có một nắm không khí.
Mạc Thiệu Khiêm cuối cùng cũng nhớ ra, trùng sinh gì đó, cái chết gì đó, đều là giả hết.
Anh đã bị điên từ lâu rồi.
Anh đã phát điên từ ba năm trước khi chịu đựng đau khổ ngày này qua ngày khác, bắt đầu mỗi ngày hoang tưởng rằng Đồng Khiết vẫn còn sống, vẫn còn ở bên cạnh mình.
Mới đầu còn nhìn thấy Đồng Khiết ngồi bên bàn ăn, ngồi trước bàn làm việc đọc sách, nghịch điện thoại, nấu cơm…
Ảo giác của anh càng ngày càng trọn vẹn, lúc tỉnh táo cũng càng ngày càng ít.
Anh không chú ý tới ánh mắt người bên cạnh nhìn mình càng ngày càng kinh sợ.
Cuối cùng, dưới ánh mắt bi thương đầy tuyệt vọng của bố Mạc, mẹ Mạc, anh bị đưa vào bệnh viện tâm thần.
Anh mắc chứng tâm thần phân liệt và chứng hoang tưởng, mỗi ngày đều chìm sâu vào những ảo tưởng của mình, đến thuốc viên cũng phải nhờ y tá cưỡng chế nhét vào miệng mới uống được.
Bố Mạc, mẹ Mạc từng tới thăm anh, nhưng lại không thể nào gọi về ý thức của người con trai từng là niềm tự hào của họ.
Đồng Khiết chết rồi, cũng mang theo hồn anh đi luôn.
Nhập Số Chương Để Tìm Chương VD: 200
Ngoảnh Lại Hóa Hư Vô
Chương 37
Chương 37