Chuông cửa đột nhiên reo lên.
Đồng Khiết đứng dậy đi mở cửa. Bên ngoài là mấy nhân viên, “Thưa cô, chúng tôi tới chuyển đồ.”
“Ừ, mấy người theo tôi qua đây.”
Đồng Khiết chỉ hết một lượt đồ đạc của Mạc Thiệu Khiêm, bảo nhân viên chuyển nhà đóng gói mang ra ngoài.
“Đồng Khiết, em vẫn định đuổi anh ra ngoài sao?
Ngữ khí Mạc Thiệu Khiêm chua chát.
Người phụ nữ này lúc đầu cứng rắn, cố chấp yêu anh đến rầm rầm rộ rộ để người đời đều biết… Bây giờ sao lại có thể nói không yêu là không yêu chứ?
Lẽ nào trong lòng cô không còn chút tình yêu nào đối với anh nữa sao?
“Em từng nói, anh tự do rồi, đây chẳng phải là thứ anh vẫn luôn muốn có sao? Mà đồng thời anh cũng hãy buông tha cho em, để cho em được tự do đi.”
Qua rất lâu, Mạc Thiệu Khiêm mới khàn giọng nói một tiếng “Được”.
Vết thương trong tim vốn sắp lành, nay lại đột nhiên bị xé rách, máu tươi đầm đìa.
Mất đi cô giống với việc mất đi tình yêu của cô, khiến anh đau khổ đến mức khó hô hấp được.
Anh kéo hành lý, chậm chạp di chuyển ra cửa, lại không đi tiếp.
Anh nói, “Anh ở ngoài cửa canh cho em, em ngoan ngoãn ngủ sớm đi, trước khi ngủ nhớ uống sữa bò.”
Không có ai đáp lại anh.
Mạc Thiệu Khiêm gập hai chân, ngồi ở bậc thềm ngoài cửa, yên lặng canh giữ cho vợ mình.
Ngày hôm sau, Đồng Khiết mở cửa lớn ra, một chiếc bóng bao phủ làm cho cô sợ đến mức lùi lại hai bước.
Dưới cằm Mạc Thiệu Khiêm đã mọc đầy râu, quầng thâm mắt đen sì, đầu tóc bù xù, trong mắt toàn là tơ máu, nhìn vừa tiều tụy, vừa chán chường.
Mạc Thiệu Khiêm một đêm không ngủ, vẫn luôn tâm sự trùng trùng.
May mà Đồng Khiết không làm chuyện dại dột mà đã ngủ một giấc tử tế.
Anh mang theo tình yêu nồng nàn đầy thâm tình nhìn chằm chằm Đồng Khiết, dường như muốn bù đắp lại tất cả tổn thất trong ba năm nay, nhìn thế nào cũng không đủ.
Đồng Khiết hôm nay mặc một bộ váy vest ngắn chỉnh tề, tóc được buộc gọn sang một bên, trang điểm như một người phụ nữ đẹp chốn đô thị.
“Tránh ra, em phải ra ngoài.” Đồng Khiết lạnh giọng nói.
“Đồng Khiết, em định đi đâu?”
Đồng Khiết không quan tâm đ ến anh, lập tức gọi xe taxi.
Cô không ngờ Mạc Thiệu Khiêm vẫn mặt dày đi lên theo, tài xế nhìn thấy là anh Mạc liền không dám bảo anh xuống xe.
Đồng Khiết nhìn thẳng, bình tĩnh nói: “Đến Tập đoàn Vân Việt.”
Cô thân là tổng tài của Tập đoàn Vân Việt, mê mệt đổ dồn tâm trí lên người Mạc Thiệu Khiêm lâu như vậy, cũng đã đến lúc nên làm việc rồi.
Mạc Thiệu Khiêm âm thầm đi theo sau cô.
“Đồng tổng!”
Trợ lý của Đồng Khiết nhìn thấy cô thì hai mắt liền sáng lên, “Đồng tổng, cô tới rồi, đây là…”
Anh ta thấy Mạc Thiệu Khiêm ở sau lưng Đồng Khiết, ngẩn ra một lúc rồi hoài nghi nói, “Mạc tổng?”
Đồng Khiết nói: “Là anh ấy, không sao, không cần quan tâm, chúng ta nói về tình hình kinh doanh gần đây của Tập đoàn Vân Việt đi.”
Trợ lý muốn nói lại thôi, cuối cùng vẫn chẳng nói gì, đưa Đồng Khiết tới văn phòng tổng tài.
Trong lòng anh ta nhẩm thầm, Đồng tổng hôm nay mặt trời mọc từ phía Tây à? Lại có thể không bày ra vẻ mặt vui vẻ với Mạc tổng, lẽ nào cô ấy quyết định buông xuống rồi?
Bằng lòng buông xuống là một chuyện tốt.
Trợ lý nhìn thấy lần này là Mạc Thiệu Khiêm dính lấy Đồng Khiết như keo da chó, Đồng Khiết đuổi thế nào cũng không đi.
Sau khi nói xong chuyện công việc, trợ lý lặng lẽ lui ra khỏi phòng làm việc.
Trong phòng làm việc chỉ còn lại hai người Mạc Thiệu Khiêm và Đồng Khiết.
Mạc Thiệu Khiêm đưa tay, chỉ tài liệu trên bàn, “Chỗ này có thể sửa thế này thì sẽ trôi chảy hơn…”
Vừa rồi anh vẫn luôn ngồi một bên nghe Đồng Khiết và trợ lý nói chuyện tích cực, liền mở miệng chỉ điểm cho cô.
Thấy Đồng Khiết nghe anh thay đổi tài liệu, trong lòng anh chợt nhú lên một mầm non vui vẻ, vội vàng nói: “Đồng Khiết, anh đi pha cà phê cho em nhé.”
Nhập Số Chương Để Tìm Chương VD: 200
Ngoảnh Lại Hóa Hư Vô
Chương 31
Chương 31