Cái con người Mạc Thiệu Khiêm này cố chấp muốn chết, lại rất ghét người khác xâm phạm vào lãnh thổ của mình, tính kế mình.
Dung Thâm quá hiểu anh rồi, dù anh không hề thích Đồng Tinh Nguyệt nhưng cũng chẳng cho Đồng Khiết được sắc mặt tốt.
Nhưng cuộc giao dịch ba năm trước vốn chẳng được tính là âm mưu quỷ kế gì cả. Đồng Khiết căn bản chẳng hề làm chuyện gì. Trong trò hề này, cô chính là người đã bỏ ra nhiều nhất.
Mạc Thiệu Khiêm có lẽ cũng đã nghĩ thông từ lại, nhưng thái độ vẫn hỏng bét như vậy. Anh cố gắng trở nên khắt khe, coi khinh vợ mình, nhưng lại không nghĩ đến nhiều năm sau mình sẽ gặp phải báo ứng.
“Cậu đã động lòng với Đồng Khiết từ lâu rồi, chỉ là cậu không phát hiện ra thôi.”
Dung Thâm bình tĩnh phát biểu.
Lần này anh ấy không dùng ngữ khí nghi vấn.
Sau khi Mạc Thiệu Khiêm nghe xong như bị người ta đánh cho một gậy, trái tim dao động rất lớn, tâm trí ngổn ngang, mù mịt.
“Tôi…”
Mạc Thiệu Khiêm chán nản nhắm mắt lại, để bản thân xụi lơ trên sô pha.
“Dung Thâm, tôi nhớ cô ấy lắm.” Lần đầu anh nói chuyện với ngữ khí bi thương như thế này.
Trong lòng Dung Thâm thầm nhủ, bảo cậu bao nhiêu lần rồi nhưng cậu đâu có nghe tôi khuyên bảo.
Người ở xung quanh Mạc Thiệu Khiêm, ngoại trừ Đồng Tinh Nguyệt ra thì hầu hết đều từng khuyên anh, nhưng đáng tiếc người ta vừa nghe liền trở mặt, cuối cùng liền không dám khuyên nữa.
“Nhưng mà, lẽ nào nhà mẹ đẻ của Đồng Khiết không có di vật của cô ấy sao?”
Chuyện đến nước này, có nói nữa cũng chẳng có tác dụng gì, người đã mất rồi.
Chỉ có thể tìm một vài đồ đạc của cô để nhìn vật nhớ người thôi.
Mạc Thiệu Khiêm nhẹ giọng nói: “Mấy hôm trước tôi đã đến nhà họ Đồng nhìn một lượt. Họ căn bản không hề để lại cho Đồng Khiết gian phòng nào. Đồng Tinh Nguyệt một mình chiếm một phòng ngủ và một phòng đựng quần áo.”
Dung Thâm kinh ngạc đến không thể tin nổi, “Cái gì? Đồng Khiết ở nhà họ Đồng đến chỗ dừng chân cũng không có luôn sao?
Vậy những lời lúc trước Đồng Tinh Nguyệt nói há chẳng phải là đang tự vả mặt mình sao?!
Cô ta đã theo Mạc Thiệu Khiêm đi tới không ít những buổi tiệc của giới thượng lưu trong xã hội, từng ở sau lưng Đồng Khiết nói đối phương luôn tìm cách loại bỏ đứa con riêng là mình nên cuộc sống ở nhà họ Đồng không hề dễ dàng chút nào.
Nhưng mà sao thực tế lại chẳng để một phòng nào cho Đồng Khiết thế này?
Mạc Thiệu Khiêm trầm mặc rất lâu, phát ra một tiếng “Ừ” không rõ.
“Thế thì vấn đề lớn rồi, Thiệu Khiêm.” Dung Thâm nghiêm túc nói. “Đồng Tinh Nguyệt đang nói dối, cô ta không hề tốt đẹp, lương thiện như trong tưởng tượng của cậu, có thể mang theo kịch độc đấy. Cậu có từng nghĩ tại sao bác trai, bác gái lại phản đối cậu và Đồng Tinh Nguyệt hẹn hò không?”
“Họ là người lớn tuổi của thế hệ trước, chuyện đời họ từng thấy nhiều vô số kể, đến một cô gái trẻ tuổi mà chẳng lẽ họ lại không nhìn thấu sao?”
Dung Thâm càng nói lại càng thấy ghê rợn.
Mạc Thiệu Khiêm nắm chặt nắm đấm, cười khổ nói: “Tôi biết rồi, tôi sẽ đưa ra sự lựa chọn.”
“Dung Thâm, tôi muốn… đi học điều chế huân hương.”
Huân hương?
Dung Thâm rất nhanh đã nghĩ tới ngay Đồng Khiết.
“Cậu đang nói tới huân hương mà Đồng Khiết đã đặc biệt mời thầy ở nước Pháp đến dạy cho cô ấy sao? Được, tôi liên hệ cho cậu.”
Sau khi cúp điện thoại, Mạc Thiệu Khiêm bảo người làm đến hiệu thuốc mua thuốc an thần.
Nhưng sau khi uống xong thì hiệu quả lại không hề lý tưởng, anh đúng là đã thuận lợi chìm vào giấc ngủ, nhưng cứ ngủ thì sẽ nằm mơ thấy ác mộng.
Anh mơ thấy Đồng Khiết ngâm nước biển lạnh buốt đến mặt mũi trắng bệch, mơ thấy cô vừa khóc ra máu vừa nói “Em sẽ không thích anh nữa đâu. Về sau chúng ta sẽ không còn dây dưa gì đến nhau nữa.”.
Mạc Thiệu Khiêm cứ ngủ không tới hai tiếng đồng hồ đều giật mình tỉnh giấc.
Quầng mắt anh trũng xuống, ngày càng đen, râu cũng dài ra không ít, nhìn vô cùng tiều tụy, hốc hác.
Chỉ có huân hương do chính tay Đồng Khiết chế tạo ra mới có thể khiến anh ngủ yên giấc.
Ảnh hưởng của Đồng Khiết đến cuộc sống của anh quá lớn rồi, lớn đến nỗi qua một thời gian rất lâu anh mới phát giác ra bản thân sớm đã chẳng thể rời khỏi Đồng Khiết được nữa.
Nhưng dù thế nào thì anh cũng không thể làm ra được loại huân hương giống Đồng Khiết từng làm.
Mạc Thiệu Khiêm chỉ có thể chọn cách khác, nhờ thầy điều chế huân hương tạo ra một loại huân hương có thể thôi miên.
Nhập Số Chương Để Tìm Chương VD: 200
Ngoảnh Lại Hóa Hư Vô
Chương 22
Chương 22