*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.
Chương có nội dung bằng hình ảnh
Trời mưa tầm tã, tiếng rơi lộp độp, Ứng Vô Hoan đứng sững sờ trước cửa chính. Làn gió mát không ngừng thổi vào mép váy của cô, đầu ngón tay véo đến trắng bệch, cô ngẩng đầu, chăm chú nhìn Khúc Sở, trong đôi mắt hoa đào xinh đẹp tràn đầy nỗi nghi ngờ.
Khi đôi đồng tử đen láy ấy dao động, Khúc Sở đã đọc hiểu được ngôn ngữ không lời của cô, anh xách túi quà trong tay lên: “Không phải em bảo muốn theo anh về nhà, nghe anh độc diễn hả?”
Ứng Vô Hoan chẳng thốt nên lời: “...”
Cô nói muốn nghe anh độc diễn khi nào?
“Không cho anh trai vào nhà à?” Khúc Sở nhoẻn miệng, hài hước hỏi.
Ứng Vô Hoan giật mình, cô lấy lại tỉnh táo rồi nghiêng người nhường đường cho anh. Khúc Sở cũng chưa bước vào, giọng anh dịu dàng, cực kỳ êm tai: “Vậy cho vào nhà mà không chịu nhận quà hả?”
“Cảm ơn anh.” Ứng Vô Hoan lạnh nhạt nói, nhận bằng hai tay, bổ sung thêm hai chữ: “Nói nhiều.”
Khúc Sở đã ý thức được, cô bé trước mặt đích thị là một em gái “cool” ngầu rồi, anh bèn tự động phiên dịch cả câu nói cho cô.
— Cảm ơn anh đã tặng quà cho tôi, nhưng sao anh nói nhiều thế.
Khúc Sở cười nhạt, cất cao giọng: “Biết sao giờ, dù sao thì, ngày nào anh cũng phải lên sân thượng hành hiệp trượng nghĩa, khuyên nhủ mấy người muốn lãng phí sinh mệnh mà.”
Anh luyên thuyên đến mức Ứng Vô Hoan chẳng còn cách nào, ôm quà cáp nặng trĩu rồi theo anh vào trong.
Có lẽ anh đã nhắn nhủ trước khi đến nhà thăm hỏi, Khúc Sở quen đường, rẽ vào cầu thang, bước lên lầu.
Ứng Vô Hoan xoắn xuýt trong chốc lát, quan sát bóng lưng gầy gò của Khúc Sở, cô quyết định theo sau, trên bậc thang trải thảm, đi lên sẽ không tạo tiếng động.
Cô cố ý thả chậm mỗi bước, nhón chân từ từ lên từng bậc, chợt nghe thấy tiếng búng tay lanh lảnh.
Trên đỉnh đầu truyền xuống giọng nói tràn đầy ý cười mát lạnh: “Sao em lại đi theo anh trai thế?”
Khúc Sở đứng ở trên sân thượng tầng một thông qua tầng hai, tay phải vẫn duy trì động tác búng tay chưa thu lại, bàn tay rõ từng khớp xương nâng lên giữa không trung, gân xanh lờ mờ hiện lên bởi vì dùng sức.
Ứng Vô Hoan không hề dao động, cô buông ra mấy chữ: “Đây là nhà tôi.”
Hàm ý: Tôi ở nhà tôi, tôi đi thế nào, không đến lượt anh dạy tôi.
“Còn trái tính trái nết phết.” Khúc Sở nhún vai: “Đi ăn nhé, bạn nhỏ nên ăn nhiều đồ ngọt hơn.”
Ứng Vô Hoan nhướng đuôi mắt lên, trả lại túi quà trong tay phải cho anh: “Tôi ăn mặn.”
Khúc Sở cũng chỉ đợi nhiêu đó: “Anh biết nè, anh mua đồ mặn mà, không tin em mở ra ngó thử.”
“...” Ứng Vô Hoan cúi đầu, nhìn thoáng qua túi quà.
Chiếc hộp trên cùng dán nhãn hiệu sáng bóng: [Bánh lưỡi trâu muối tiêu].
Giữa cơn mưa dầm, biệt thự mở đèn sáng trưng, đèn thủy tinh treo trên đầu Khúc Sở, tạo nên tính tương phản mãnh liệt với đám mây đen ngoài cửa sổ.
Ánh sáng chiếu vào khuôn mặt góc cạnh rõ ràng của anh, sáng tối đan xen.
Vẻ mặt Ứng Vô Hoan trở nên mất tự nhiên, cô chợt khó diễn tả được cảm xúc trong lòng.
Không phải cảm giác áp bách khó thở, ngột ngạt của kẻ bề trên đối với người cấp dưới, ngược lại, Khúc Sở khiến đối phương thấy vô cùng dễ chịu.
“Anh lên trước đây.” Khúc Sở duỗi tay, khẽ ấn đỉnh đầu cô rồi quay người bước đi.
Bóng dáng phóng khoáng của anh biến mất ở góc rẽ của cầu thang, Ứng Vô Hoan ôm điểm tâm vào lòng, cẩn thận tìm kiếm cách hình dung bao ngổn ngang trong đầu ngay giờ phút này.
Cứ như cá bị mắc lưới nhưng vẫn chưa rời khỏi mặt nước.
Nước ấm luộc ếch chăng?
Rốt cuộc Ứng Vô Hoan cũng nảy ra cụm từ liên tưởng chuẩn xác, mặc dù là một nghịch lý khoa học, đa số thí nghiệm đều đã chứng minh, nhiệt độ nước dần lên cao thì ếch sẽ nhảy ra ngoài.
Cô không nghe theo lời xuống lầu ăn điểm tâm, mà trở ngược lên lầu hai sau mấy phút.
Phòng thư pháp của ông ngoại lớn vô cùng, được chia làm phòng thư pháp, phòng để sách, và khu vực làm việc, chiếm hết toàn bộ tầng hai, tất nhiên cũng không chỉ có một cánh cửa.
Ứng Vô Hoan bước vào từ cửa của phòng để sách, cô đá rơi dép lê bên dưới, chân trần lướt qua các giá sách, tiến về phía nơi tiếp khách ở khu làm việc.
Để thuận tiện sử dụng, từng căn phòng này thông với nhau, không hề xây thêm vách ngăn nào.
Khi đến phòng để sách thì giọng nói càng trở nên rõ ràng.
Quả nhiên Khúc Sở đang chuyện trò cùng ông ngoại trong phòng tiếp khách.
Ứng Vô Hoan đã mười ba tuổi, chưa từng làm chuyện gì khác người, lý trí của cô đang bảo rằng, việc nghe lén này thật đáng khinh, còn cảm tính đang kêu gào, hẵng nghe hết đi.
Cô gái nhỏ tính toán góc nhìn, tìm ra một nơi có thể bao quát được phạm vi lớn nhất của phòng tiếp khách, nếu đối phương không xoay người thì sẽ không thấy mình, cô dựa vào tường, ôm đầu gối ngồi xuống.
Giọng Khúc Sở lành lạnh và tiếng nói hồn hậu vang dội của ông ngoại đang đối đáp nhau.
“Như cháu mới nói ạ, cháu muốn đưa cháu ngoại của ông là Ứng Vô Hoan về nhà mình, cháu sẽ đích thân chăm sóc con bé.” Khúc Sở trịnh trọng lặp lại ý kiến mình vừa đề xuất.
Tiếng lạch cạch của quả óc chó đồ chơi [1] cuối cùng cũng dừng lại, Lục Lận nghi ngờ nhìn chàng trai cao lớn trước mặt mình.
[1] Quả óc chó đồ chơi:
Nhà họ Khúc là dòng dõi học hành đỗ đạt, có nền gia giáo lâu đời, theo nghề sưu tầm, tính cách Khúc Sở dịu dàng như ngọc, tấm lòng rộng mở, là con nhà người ta mẫu mực trong thế hệ đời sau của nhà giàu ở Đế Đô.
Mỗi lần Dung Lỗi bị phê bình vì ăn chơi quá mức, sẽ bị so sánh với Khúc Sở.
Tuy Khúc Sở đang mặc áo sơ mi không một nếp gấp, hết sức ưỡn thẳng lưng, trình bày rất rõ ràng, trông không phải say rượu.
Nhưng Lục Lận vẫn nghiêm túc hết sức, bảo anh: “Cháu Sở, cháu uống nhiều rồi, ông gọi quản gia Trương sắp xếp phòng cho cháu, chờ cháu tỉnh rượu rồi bàn sau.”
“Cảm ơn ông đã quan tâm, nhưng cháu không hề say, từng lời của cháu đều xuất phát từ tận đáy lòng, cháu đã suy đi nghĩ lại cả tuần lễ mới đưa ra quyết định này ạ.” Khúc Sở khiêm tốn đáp lại.
Ánh mắt Lục Lận trở nên sâu thẳm, ông vỗ bàn đứng dậy, chợt cao giọng tức giận: “Khúc Sở!”
Khúc Sở sừng sững bất động: “Dạ ông cứ nói.”
Quả óc chó đồ chơi của Lục Lận bị hất rơi xuống đất, lăn vài vòng mới dừng lại, ông hít một hơi lạnh: “Cháu thật sự biết rõ mình đang nói gì sao?”
Ứng Vô Hoan vùi đầu vào trong đầu gối, cố gắng náu mình đi.
Cô đoán không sai, Khúc Sở không trả lời ngay, anh khom người, nhặt quả óc chó lên cho ông ngoại.
Khi tự tính toán góc nhìn, cô không ngờ chuyện này sẽ xảy ra.
Quả thứ nhất lăn rất gần, nhưng quả thứ hai thì rất xa, Khúc Sở đến nhặt quả óc chó tròn nhẵn kia, một vệt lam nhạt lọt vào tầm nhìn, lông mày anh khẽ nhướng.
Phòng bên cạnh không hề bật đèn, tối tăm như vậy, chẳng dễ gì để thấy màu lam nhạt ấy.
“Có lẽ cháu…” Khúc Sở xoay người, cung kính đặt quả óc chó trước mặt Lục Lận: “Thật sự cần tỉnh táo một chút, cháu có thể đến phòng để sách của ông, lấy một quyển đọc hai chương rồi đi rửa mặt không ạ?”
Đôi mày nhíu chặt của Lục Lận giãn ra một xíu, ông nghĩ tên nhóc này đúng là uống rượu mà không đỏ mặt.
Ông bực bội, xua tay đồng ý: “Đi đi.”
Tiếng bước chân vang lên, Ứng Vô Hoan lo lắng đề phòng, cô co người lại, cầu mong anh mau chóng biến mất, chắc Khúc Sở chưa thấy rõ mình đâu, anh sẽ rời đi ngay thôi.
Nhưng rõ như ban ngày, sao ông trời có thể phù hộ cho tuýp người theo chủ nghĩa vô thần như Ứng Vô Hoan được chứ.
Tiếng bước chân đó ngày càng gần, làn hương gỗ khô ráo an ổn theo hơi thở tràn vào xoang mũi thêm lần nữa.
Ứng Vô Hoan tuyệt vọng ngước mắt, bị đôi mắt thâm thúy bắt được, Khúc Sở khẽ cúi người, đưa tay trái về phía cô, tay phải đặt trên bờ môi mỏng, làm động tác im lặng.
Trong góc phòng thư pháp đương chìm vào bóng tối, không chút tia sáng nào, từng hạt mưa trên cửa sổ thủy tinh dày đặc tạo thành lớp màn nước.
Một tia chớp xẹt ngang, rọi thẳng vào vẻ ngoài anh tuấn của Khúc Sở, ánh sáng theo đó xuyên qua tròng kính trên mũi, rơi vào đáy mắt anh, Ứng Vô Hoan được anh kéo dậy dễ như trở bàn tay.
Mượn sức từ tiếng sấm để che giấu, hai người tiến về phía phòng để sách, Khúc Sở cũng không quên cầm lấy túi điểm tâm bên cạnh cô.
Cả đoạn đường không ai cất lời, mãi đến khi đóng chặt cửa phía sau, hoàn toàn xác nhận đã giải trừ hết nguy cơ, Khúc Sở mới thở phào nhẹ nhõm, dở khóc dở cười: “Làm anh sợ quá, em có biết bị ông ngoại em phát hiện thì sẽ ra sao không?”
Dĩ nhiên Ứng Vô Hoan biết.
Nghe trộm nào phải hành vi quân tử, đoán chừng, ít nhất cũng phải viết kiểm điểm hai ngàn chữ rồi đứng úp mặt vào tường ba tiếng đồng hồ.
Ông ngoại Lục Lận cực kỳ cưng chiều mình, không sai, nhưng việc nào nên nghiêm khắc thì ông chẳng hề nhẹ tay.
Mẹ cô - Lục Oanh chắc chắn là một thất bại điển hình của nền giáo dục, tuổi còn trẻ đã gây họa với người bố không đáng tin cậy. Bà khư khư cố chấp sinh con gái ra, nuôi mệt rồi thì ném về nước, để người nhà chăm sóc.
Nào chỉ vậy, dì nhỏ Lục Yến rất thương cô, cũng chẳng có nổi tấm chồng tốt, dẫu không ngần ngại cắt đứt quan hệ với gia đình, dì vẫn muốn qua lại với bố của anh họ Dung Lỗi — trai phượng hoàng [2] vô cùng xấu xa, giao phó cả thể xác lẫn tâm hồn. Dì trợ giúp người ta một bước thành doanh nhân giàu có dù xuất thân từ vùng thôn núi, dì ấy cũng tự hạ sinh Dung Lỗi. Kết quả khi Dung Lỗi mười bốn tuổi, cô lên sáu thì dì đã mất sớm vì bệnh.
[2] 凤凰男: chỉ loại đàn ông ở các thành phố hạng hai và ba, có tư tưởng lỗi thời xuất thân từ một gia đình có quan niệm tương đối bảo thủ, có chút tiền có chút thành tựu, chết cũng cần thể diện, cực kỳ sĩ diện, trọng nam khinh nữ, nghe bố mẹ răm rắp, là kiểu đàn ông nông thôn điển hình.
Vợ của Lục Lận qua đời trong quá trình sanh đẻ con gái thứ hai, cả đời ông ấy cũng không tái giá, chỉ nuông chiều hai hòn ngọc quý trên tay quá mức, dẫn đến việc họ thay phiên nhau bị lừa gạt tình cảm. Giờ đến lượt chăm cháu ngoại, có thể nói, ông đã rút ra kinh nghiệm xương máu, suy ngẫm trăm ngàn bài học trải nghiệm từ bao chuyện đã xảy ra, ông gắng sức cắt bỏ hết thảy sai lầm và thiếu sót, nuôi nấng thật cẩn thận thật kỹ càng.
Nhưng hiển nhiên, kết quả không ổn lắm, ai nấy cũng hiểu đạo lý tức nước vỡ bờ, nhưng khi đối tượng là người thân mình thì sẽ mất đi phán đoán lý trí này.
Dung Lỗi là cậu ấm nổi tiếng ở Đế Đô, từng có tiền lệ đua xe đâm vào núi để giành chiến thắng, khiến anh trai anh ta phẫn nộ.
Tính cách Ứng Vô Hoan lạnh nhạt, không thích nói chuyện, ba tháng sẽ được đưa đến nơi kiểm tra đánh giá tâm lý toàn diện một lần, loại trừ các vấn đề tâm lý như “Bệnh tự kỷ”.
“Vậy anh biết lời vừa rồi anh nói với ông ngoại em, sẽ có hậu quả gì không?” Ứng Vô Hoan kéo ống tay áo của Khúc Sở, lo lắng hỏi.
Khúc Sở nhón chân, ngồi lên bệ cửa sổ, trông thong thả quá chừng, anh lôi một chiếc khăn ướt từ trong túi quần, chậm rãi lau tay.
Ứng Vô Hoan cắn môi nhìn anh, Khúc Sở nhỏ giọng cười: “Đừng nhíu mày nữa, nhíu mày vậy không đáng yêu đâu.”
Rồi anh lấy hộp bánh trong túi quà ra, bẻ một miếng và đưa đến trước mặt cô gái nhỏ, giọng điệu anh ngả ngớn: “Sao anh lại không biết, lúc anh Lỗi của em và anh bị phạt úp mặt vào tường, có khi em còn chưa ra đời đâu nhỉ?
Đã rất nhiều năm rồi, chẳng ai dùng từ “đáng yêu” này để diễn tả về Ứng Vô Hoan.
Vẻ ngoài của cô giống mẹ và chị, xinh đẹp hào phóng, tổng thể đường nét luôn sắc sảo hơn những đứa trẻ cùng tuổi.
Không chỉ vậy, cô ít khi nào bộc lộ cảm xúc, đương nhiên sẽ có rào cản với các bé hay cười ngọt ngào, giọng nói mềm mại non nớt.
Dẫn đến việc, khi khen ngợi Ứng Vô Hoan, trong đầu mọi người đều hiện lên chữ “xinh đẹp”, chứ không phải “đáng yêu”.
Bánh lưỡi trâu xốp giòn rơi vụn, mắt thấy vỏ bánh giòn lung lay sắp rớt, Ứng Vô Hoan nâng tay theo bản năng: “Vậy còn anh?”
Khúc Sở dựa lưng vào cửa sổ, áo khoác âu phục ngăn cản hơi lạnh bên ngoài, anh tháo kính gọng vàng xuống, đôi mắt không mang kính ấy tựa hồ giảm đi ba phần dịu dàng, tăng thêm chút nhuệ khí.
Giọng nam trầm thấp hòa với tiếng mưa rơi vang bên tai Ứng Vô Hoan: “Chuyện anh đã đồng ý với em thì chắc chắn sẽ làm được.”
Khúc Sở dừng lại một chốc, kéo âm cuối ra rất dài, mang theo xíu nghiền ngẫm, vẻ mặt nghiêm túc hiếm thấy: “Trừ phi, bản thân em không muốn đi theo anh.”