Lúc này, dì Lý bưng nước vào cho Hà Diệp, Hà Diệp vội vã cất điện thoại di động đi, cô lấy chai nước khoáng mà mình đem theo ra, cười nói: "Dì không cần phải khách sáo thế đâu ạ, cháu có mang nước đây rồi."
Dì Lý cười đáp: "Được rồi, thế dì lại bưng đi vậy. A, phải rồi, cháu và Tiểu Lục, chắc không phải bạn bè bình thường đâu nhỉ?"
Gương mặt của Hà Diệp lộ vẻ mê man.
Dì Lý đã hiểu, cậu trai có ý nhưng cô gái vẫn chưa hay biết gì đây mà. Chẳng qua là bên cạnh Hà Diệp có một nam sinh ưu tú như vậy, bà ấy chẳng cần phải lo lắng đến chuyện cô gia sư sinh đẹp và cậu con trai điềm tĩnh của mình sẽ nảy sinh tình cảm với nhau.
…
Mười một giờ rưỡi, Hà Diệp khéo léo từ chối lời mời ở lại ăn cơm của hai vị phụ huynh trong nhà, ung dung đi đến chỗ thang máy.
Cô đứng trong thang máy, nhắn cho Lục Tân một tin nhưng vừa bước chân ra khỏi cửa chung cư cô đã thấy Lục Tân ngồi trên chiếc ghế gỗ ở khu nghỉ ngơi. Chẳng biết anh đã ngồi đợi ở đó bao lâu rồi.
Hà Diệp vừa ngạc nhiên vừa áy náy hỏi anh: "Cậu đừng nói là cậu ngồi đây suốt từ lúc ấy cho đến tận bây giờ nhé?"
Lục Tân cất điện thoại di động đi, đứng lên bước về phía cô, vừa đi vừa nói: "Đâu có, biết cậu sắp xong việc, tôi mới đi từ quán trà sữa ra đây."
Nói xong anh đưa cho Hà Diệp một cốc trà sữa, phần túi vẫn lạnh như băng chứng minh lời anh vừa nói là thật.
Hà Diệp cảm thấy khá khó xử: "Đã nói là để tôi mời rồi mà, ai lại để cậu mời tôi thế này."
Lục Tân: "Cậu cứ làm quen dần đi."
Hà Diệp: "..."
Cô còn đang mải nghĩ xem lời này của Lục Tân có ý gì, anh đã mở một phần mềm trên di động ra, phía trên xuất hiện tên của ba nhà hàng, chúng đều ở trong một trung tâm thương mại lớn: "Cậu có đói không, chọn một nhà hàng đi, chúng ta ăn xong rồi về nhé?"
Hà Diệp thật sự đói bụng, sáng nay cô ăn sáng sớm, bận rộn suốt cả một buổi sáng, tốn biết bao nơ-ron thần kinh và sức lực.
"Nhà hàng này đi, lần này phải để tôi mời cậu đấy." Hà Diệp cảm thấy rất vui vẻ vì có thể trả lại ân tình cho Lục Tân ngay.
Lục Tân im lặng, không nói gì.
Vì thế, hai người tới thẳng trung tâm thương mại lớn kia, Lục Tân vẫn là người cầm ô như trước, Hà Diệp cầm cốc trà sữa đi bên cạnh anh.
Buổi trưa nóng hơn rất nhiều so với lúc sáng sớm, Hà Diệp cảm nhận được lớp mồ hôi tuôn ra bên trong lớp áo ngực, cô lén nhìn Lục Tân, trông anh vẫn nhẹ nhàng, khoan khoái như trước đó.
Xe cộ nối nhau đi trên đường, ánh mặt trời nóng đến mức khiến mọi thứ trước mắt như bị vặn vẹo, đung đưa.
Hà Diệp thấy lòng mình thấp thỏm, cô hút một ngụm trà sữa.
Từ khi khai giảng lớp 12 đến giờ, Chu Tình luôn bảo cách Lục Tân đối xử với cô không giống những người khác. Mãi cho đến tận khi kỳ thi đại học kết thúc, Hà Diệp vẫn xem câu nói ấy là câu nói bâng quơ, không có căn cứ.
Theo như những gì cô biết, Lục Tân có vẻ ngoài lạnh lùng, song con người anh vô cùng lịch sự. Đúng là anh đã giúp đỡ cô rất nhiều nhưng chẳng có lần nào vượt qua tình cảm bạn bè, chưa bao giờ có bất cứ thứ gì mờ ám.
So với khi giúp đỡ những người khác, dù hai người họ học chung một lớp nhưng chẳng mấy khi nói chuyện với nhau. Trong quá trình ôn tập chạy nước rút chuẩn bị cho cuộc thi đại học, kể cả khi điền nguyện vọng, Lục Tân cũng chẳng có thái độ gì cho thấy anh quan tâm đ ến cô, thậm chí còn chẳng quan tâm cô nhiều bằng Châu Hướng Minh.
Cho đến trước ngày hôm nay, Hà Diệp thật sự vẫn chưa hề nghĩ đến chuyện Lục Tân sẽ thích mình.
Nhưng bây giờ, sau khi anh im lặng chờ cô hai tiếng, tình nguyện đi bộ cùng cô giữa trưa nắng gắt trên con đường nóng như thiêu như đốt này. Kiểu thời tiết này, bình thường cô sẽ rúc ở nhà và nhất định không ra ngoài trừ khi có việc quan trọng, bắt buộc phải đi.
Cổ tay cô bỗng nhiên bị ai đó nắm lấy.
Hà Diệp ngơ ngác nhìn bàn tay đang vây quanh cổ tay mình của nam sinh nọ, bàn tay anh mảnh khảnh, trắng nõn, mạnh mẽ.
"Đèn đỏ rồi."
Lục Tân buông tay ra, gương mặt mang theo nét nghi ngờ nhìn cô, khẽ hỏi: "Cậu đang nghĩ cái gì thế?"
Hà Diệp đỏ mặt, cô đang nghĩ vài chuyện mờ ám liên quan đến anh, thế nên mới không để ý đến đèn xanh đèn đỏ.
Chẳng qua là thời tiết quá nóng, gương mặt của cô vốn đã đỏ sẵn rồi, dù có đỏ thêm cũng khó mà nhận ra được.
Cô quay đầu nhìn về phía khác, Lục Tân cũng tiếp tục nhìn đèn tín hiệu giao thông ở phía đối diện.
Đèn tín hiệu chuyển từ đỏ sang xanh, hai người với hai dòng suy nghĩ khác nhau đứng dưới cùng một tán ô, cùng nhau bước sang bên kia đường.
Ban đầu Hà Diệp đã cảm thấy không thoải mái lắm khi ở một mình với nam sinh bên cạnh. Sau khi có suy nghĩ kia, cô càng thêm lúng túng, không biết phải làm sao khi đối mặt với Lục Tân.
Chẳng lẽ là do cô nghĩ quá nhiều? Biết đâu Lục Tân đến đây chỉ đơn giản là vì muốn đi cùng cô?
Hà Diệp cố gắng nghĩ vậy để khiến mình cảm thấy tự nhiên hơn.
Người phục vụ bưng lên ba món ăn, Hà Diệp quá đói bụng, bữa cơm ngon giúp cô tạm quên đi những ý nghĩ lung tung trước đó.
Ăn uống no rồi, họ cũng nên về nhà thôi.
Khoảng cách từ trung tâm thương mại đến chỗ ngã tư ngày một gần, nắng nóng bên ngoài cũng càng ngày càng gay gắt.
Bên ngoài trung tâm thương mại có một trạm xe buýt.
Lúc Hà Diệp đang đứng dưới tán ô nghiên cứu lộ trình, một chiếc xe màu đen được gọi tới bằng phần mềm trên điện thoại chậm rãi đậu trước mặt hai người họ.
Lúc bấy giờ Lục Tân mới gọi Hà Diệp: "Đi thôi."
Hà Diệp: "..."
Từ đây về đến khu chung cư, phải tốn đến mấy chục tệ tiền xe cơ chứ?
Chẳng qua là Lục Tân đã mở cửa thay cô, bác tài cũng đang quay người nhìn cả hai, Hà Diệp không muốn gây thêm phiền phức, mang theo tâm trạng phức tạp ngồi lên xe.
Luống gió mát mẻ phả ra từ điều hòa trên xe nhanh chóng xua tan đi cái nóng bức bên ngoài.
Lòng muốn tiết kiệm mộc mạc, giản đơn của Hà Diệp lập tức bị chủ nghĩa tận hưởng ăn mòn. Trưa nay cô mới kiếm được hai trăm, giờ tiêu mấy chục chắc cũng không sao đâu nhỉ?
Nửa tiếng sau, chiếc xe màu đen dừng lại ở chỗ bên xe đầu tiên hai người lên xe lúc sáng.
Hà Diệp còn đang muốn xem giao diện phần mềm trên màn hình điện thoại của Lục Tân bị trừ bao nhiêu tiền, kết quả là anh cất luôn điện thoại vào trong túi.
Xuống xe, tài xế nghênh ngang rời đi, Hà Diệp khẽ hỏi một câu thể hiện sự nghi ngờ của bản thân: "Cậu trả tiền xe rồi hả?"
Lục Tân xòe ô che nắng, cúi đầu nhìn cô đáp: "Phần mềm tự động thanh toán rồi."
Hà Diệp: "Lẽ ra tiền này nên để tôi trả mới phải."
Lục Tân: "Cậu thật sự muốn tính toán rõ ràng đến thế sao? Vậy bữa trưa tôi với cậu cùng ăn vừa rồi tính thế nào?"
Hà Diệp: "..."
Lương gia sư của cô một tiếng mới có một trăm, thế nên đổi với Lục Tân, người sắp trở thành sinh viên năm nhất của Thanh Hoa như anh thì hai trăm cũng chẳng đáng là gì đâu nhỉ?
Gò má cô đỏ bừng lên, cụp mi mắt lí nhí nói: "Cậu cứ nói giá tiền đi, tôi sẽ chuyển khoản cho cậu cùng tiền xe luôn. Đâu thể để cậu vừa trả tiền cơm lại trả luôn tiền xe được..."
Rõ ràng trước đó cô đã nói là bữa trưa nay cô sẽ mới khách, ấy vậy mà người này lấy cớ đi vệ sinh sau đó thanh toán trước luôn.
Cô túng quẫn đến nỗi mặt mày đỏ như tôm nướng, Lục Tân chỉ cười bảo: "Tôi nói bao nhiêu cậu trả bấy nhiêu à?"
Hà Diệp gật đầu.
Lục Tân: "Được thôi, về nhà trước đã. Số tiền cụ thể thế nào tôi sẽ nhắn cho cậu sau."
Nói xong, anh đi mở khóa chiếc xe đạp đậu trong nhà để xe.
Hà Diệp buồn rầu bước tới ngồi lên, cô luôn cảm thấy có chỗ nào đó là lạ.
Lục Tân vẫn đèo cô về tận tòa nhà số 7, Hà Diệp bước vào tòa nhà. Lúc cô quay đầu lại thì thấy Lục Tân ngồi trên xe đạp, không hề che giấu nhìn về phía cô nở nụ cười. Nụ cười ấy rạng rỡ như ánh mặt trời, trông anh đẹp trai quá đỗi.
Vào nhà, Hà Diệp lập tức lấy điện thoại di động ra, chờ tin nhắn "tính sổ" Lục Tân gửi đến cho mình.
Tin nhắn của Lục Tân đến rất nhanh: [Đầu tiên phải nói cho rõ ràng rằng, tháng nào tôi cũng có tiền tiêu vặt, học bổng bao năm qua cũng tích cóp được rất nhiều, thêm vào đó là kỳ thi đại học vừa qua tôi cũng được thưởng không ít.]
Hà Diệp xem xong tin nhắn này, lập tức biến thành chiếc lá muối chua.
Tổ trưởng: [Thế nên khi ra ngoài cùng cậu, tôi xem trọng cái được gọi là giá trị tinh thần hơn.]
Tổ trưởng: [Gửi cho tôi một bao lì xì đi.]
Hà Diệp chỉ chờ câu này, vừa thấy lập tức nhắn lại: [Bao nhiêu?]
Tổ trưởng: [52. 69]
Hà Diệp nhìn chằm chằm con số này, bỗng nhiên hiểu rõ: [Tiền xe hả?]
Tổ trưởng: [Ký tự viết tắt đấy, nếu không hiểu có thể hỏi Châu Hướng Minh, hoặc hỏi Chu Tình cũng được.]
Là học bá đứng thứ hai trong bốn người, Hà Diệp cảm thấy hơi buồn rầu khi bị Lục Tân xem nhẹ.
Cô bắt đầu đọc thầm từng chữ trong đầu: năm (wu), hai (er), sáu (liu), chín (jiu).
Chữ cái đầu của chúng lần lượt là: W, E, L, J.
Hai chữ cái "LJ" lập tức khiến Hà Diệp nghĩ đến hai chữ cái đầu trong tên của Lục Tân*, con số năm hai phía trước làm cô liên tưởng ngay đến mấy con số "520*", "521*"...
*Lục Tân có phiên âm là Lù Jīn.
*520: có nghĩa là anh yêu em. Trong tiếng Trung, số 520 đọc là wu èr líng nghe gần đồng âm với wo ai ni (anh yêu em/em yêu anh).
*521: Trong tiếng Trung Quốc, số 521 được đọc là wǔ èr yī, đồng âm với từ wǒ ái nǐ (anh yêu em/anh yêu em). Vì vậy, đầu số này rất được giới trẻ ưa chuộng.
Hà Diệp choáng váng, ngơ ngác nhìn điện thoại di động, mãi cho đến tận khi màn hình chuyển thành màu đen, sau đó lại sáng lên.
Tổ trưởng: [Hiểu rồi chứ?]
Hà Diệp cắn răng nhắn lại: [Không hiểu gì sất.]
Tổ trưởng: [Không hiểu cũng chẳng sao, mau gửi lì xì đi.]
Sao Hà Diệp có thể gửi cho anh một bao lì xì mang ý nghĩa mờ ám như thế được. Cô tự áng chừng số tiền Lục Tân bỏ ra sáng nay, rồi gửi cho anh một bao lì xì hai trăm, kế đó lại gửi thêm một bao lì xì một trăm nữa.
Đợi đến khi Lục Tân mở lì xì xong, cô mới nhắn lại: [Thanh toán xong.]
Tổ trưởng: [Vậy chẳng phải buổi gia sư của cậu hôm nay tốn công vô ích sao?]
Diệp Tử tròn trĩnh: [Vấp một lần sẽ khôn ra, sau này cậu không cần phải đưa tôi đi nữa.]
Tổ trưởng: [Tôi tự nguyện đưa.]
Diệp Tử tròn trĩnh: [Tôi không cần.]
Tổ trưởng: [Đợi qua sinh nhật của cậu rồi nói.]
Diệp Tử tròn trĩnh: [Nói cái gì?]
Tổ trưởng: [Nói chuyện người trưởng thành có thể nói.]
Nhập Số Chương Để Tìm Chương VD: 200
Tớ Và Cậu Ấy Không Thân
Chương 21: Người trưởng thành có thể nói
Chương 21: Người trưởng thành có thể nói