DocTruyenChuFull.Club

Nhập Số Chương Để Tìm Chương VD: 200
Tuỳ Ý Đoạt Lấy
Chương 24: C24: Khen thưởng

Trans: Đông Nguyệt

Beta: Nê

——

Cô ngơ người tại chỗ một lúc, lồ ng ngực như có con huơu nhỏ không chịu yên mà chạy loạn xạ.

Đàm Tễ... Cậu rốt cuộc đang nói gì...

Nguyễn Sơ Tinh cắn môi, quơ lấy ly nước đá bên cạnh uống một ngụm.

Đêm chung kết tuyển chọn được phát truyền hình trực tiếp, tiếng fans cổ vũ bên ngoài vô cùng lớn. Băng-rôn, biểu ngữ, đèn led kết lại thành một bức tường, Ninh Mông lần trước phát banner cho fan cũng tới, hiện trường cổ vũ khiến cô ấy choáng ngợp.

Trừ người hâm mộ Đàm Tễ ra, các thực tập sinh khác cũng có fan và người hướng dẫn, nhưng độ nhiệt tình và quy mô khác xa so với của Đàm Tễ.

Là người hâm mộ trung thành của Đàm Tễ, cô ấy cũng không ngờ trong một thời gian ngắn, lượng người hâm mộ của Đàm Tế lại đạt tới mức độ khủng khiếp như vậy.

Bên cạnh có một nhóm người thấy cô cầm banner Đàm Tễ thì hồ hởi tới gần: "Cậu cũng tới cổ vũ cho em trai à!"

Cô ấy còn chưa trả lời thì đã bị người nọ nhiệt tình kéo đi, một nhóm cô gái rôm rả bàn luận về đêm chung kết.

"Mấy cậu nói xem, Lại Hạo Không có khi nào đã dàn xếp rồi không? Kiểu này tụi mình bỏ phiếu cho anh ấy còn nghĩa lý gì không?"

"Sao lại không! Dù chỉ còn một chút hy vọng thì chúng ta cũng không thể từ bỏ."

"Đây là lần đầu tiên tôi đến xem Đàm Tễ, hồi hộp quá!"

"Đừng lo, mà cậu cũng nên chuẩn bị đừng để bị ngất, em trai đúng là thần tiên hạ phàm mà."

Các fan xúm xít đổi ảnh đại diện weibo thành Quán quân Đàm Tễ, tấm ảnh đại diện đặt ngay ngắn tượng trưng cho quyết tâm tất thắng của họ.

Giữa tiếng hoan hô và biển đèn vàng từ những tấm banner mang tên Đàm Tễ, các vũ công nam mặc đồ kị sĩ đen chỉnh tề bước lên sân khấu, ánh đèn chiếu xuống, ánh mắt của Đàm Tễ đã nhập vai.

"AAAAAAA Đàm Tễ...."

Tiếng la hét dưới khán đài thậm chí trên sóng trực tiếp cũng có thể nghe thấy, nó bao trùm hết tất cả những tiếng hoan hô khác.


Nguyễn Sơ Tinh không ngồi ở vị trí chuyên môn mà người ta đã sắp cho cô, mà hòa mình với đám fan dưới khán đài, cô cầm trong tay một tấm banner màu hồng, Đàm Tễ trên kia tay cầm một cành hoa hồng, tinh tế đến mức khiến người ta không thể rời mắt.

Mọi người xung quanh la hét kích động, trong khi Đàm Tễ chỉ cần một ánh mắt cũng có thể làm cho gió dâng sóng cuộn, huống hồ chi là dáng cậu thi triển vũ đạo trên sân khấu.

Mấy phút biểu diễn trôi qua lâu như cả thế kỉ, lúc Đàm Tễ cởi bỏ chiếc áo vest kết thúc bài diễn, các bạn nữ vừa khóc vừa kêu tên cậu.

Đó là một đêm đặc biệt đối với tất cả mọi người, có lẽ ngàn năm sau người ta vẫn sẽ nhớ tới cậu thiếu niên lộng lẫy trên sân khấu đó, cậu đã đổ mồ hôi, dùng toàn bộ sức lực để làm nên điều bất khả thi. Họ cũng sẽ nhớ mình đã từng hết mình vì người mình thích, la hét cổ vũ nhiệt tình ra sao.

"Bỏ phiếu aaa! Nhanh lên!"

"Kẹo Bông chúng ta tuyệt đối không nhận thua! Nhanh bỏ phiếu, tôi nhất định không cho phép Đàm Tễ đứng thứ hai!"

"Đàm Tễ lần trước đứng thứ hai đã khóc rồi, tôi không muốn thấy em trai khóc."

"Không đứng nhất thì chính là thua, chúng ta không thể thua!"

Trong nháy mắt kể từ khi mở bỏ phiếu trực tiếp, người ta cũng mở bỏ phiếu trực tuyến cho công chúng qua mạng, vô số người ồ ạt truy cập, điên cuồng bấm vào ảnh người mình thích.

Nguyễn Sơ Tinh mở điện thoại ra bỏ một phiếu, cô lại gần sân khấu nhìn lên, Đàm Tễ đang đứng lóng ngóng ngay trên đó, cũng không biết đang tìm gì. Mắt cậu long lanh, tựa hồ so với kết quả chung cuộc, cậu càng quan tâm tới chuyện người con gái ấy có đang ở trong đám khán giả ấy quan sát cậu hay không hơn.

Trong thời gian quy định, mọi người đều đã dốc toàn lực bỏ phiếu kéo phiếu, tâm trạng càng lúc càng căng thẳng, đến nỗi thở cũng gấp gáp

Bên cạnh Ninh Mông, một cô gái sốt ruột kéo áo cô ấy: "Sắp kết thúc rồi aaa, tui lo lắng quá."

"Nhất định sẽ có biến!"

Kết quả công bố từ hạng 11 trở lên đầu tiên, mỗi thứ hạng mỗi cái tên đều làm một mớ người phải rơi lệ, cuối cùng cũng tới thứ hạng hai, Nguyễn Sơ Tinh lo lắng nhìn lên sân khấu.

Bọn nằm vùng trực tuyến nhốn nháo ở khu bình luận ẩn danh.

[Đứng thứ hai chắc chắn là Đàm Tễ, các bạn fan thực sự có thể yên tâm từ bỏ giãy giụa rồi.]

[Không còn hy vọng gì nữa, chuyện này đã chắc như đinh đóng cột.]

Fan ra sức phản bác, nhưng trong lòng không khỏi hoài nghi. Thật sự hết hi vọng rồi sao? Chẳng lẽ cái giá cho mọi nỗ lực là kết cục như vầy?


Nguyễn Sơ Tinh mắt nhắm tai ù, nghe trên sân khấu xướng: "Đứng thứ hai, Lại Hạo Không."

"AAAAA!"

Nhóm fan Đàm Tế vỡ òa, họ ôm nhau khóc lóc. Nguyễn Sơ Tinh choáng váng, thất thần cả buổi trời, mãi tới khi người bên cạnh đụng phải một lúc cô mới miễn cưỡng phản ứng lại.

Số phiếu công bố, Đàm Tế bỏ xa người ở vị trí thứ hai, đạt giải quán quân, ngập ngừng đăng quang.

Mặt mày Lại Hạo Không xanh lét, hoàn toàn toàn không ngờ mình lại đứng thứ hai. Rõ ràng đã định trước là mình sẽ đứng nhất, tại sao tới phút cuối lại xuất hiện biến số này?

Nguyễn Sơ Tinh đưa mắt nhìn lên sân khấu.

Đàm Tễ từ trên xuống dưới đều là màu đen, làm tôn lên vẻ lịch lịch lãm trưởng thành, thắt lưng có giắt một nhánh hoa hồng bằng vải đỏ, nút áo trước ngực bị bung mất vài cái, toàn thân tỏa ra mùi hương nam tính mãnh liệt.

Những người đạt giải khác đều khóc lóc như ngây dại trên sân khấu, duy có một một mình Đàm Tễ là thấy cô đứng ở vị trí đó thì cười xòa. Toàn bộ chuyện này đối với cậu đều là quả ngọt của sự cố gắng, nhưng quan trọng hơn cả là người ngồi dưới khán đài kia.

Nguyễn Sơ Tinh là tín ngưỡng của cậu.

Lúc ra nhận giải, Đàm Tễ hướng về khán đài làm vài bước nhảy. Người hâm mộ bên dưới vừa khóc vừa cười, không có gì khiến người ta xúc động hơn chứng kiến thần tượng của của mình đăng quang hết.

Vừa dứt động tác, ngay đối diện cậu là Nguyễn Sơ Tinh đang đứng đó, Đàm Tễ hướng về phía cô nháy mắt. Lúc đứng dậy, cậu tung một nụ hôn gió, khiến cho khán giả ở dưới la hét điên cuồng.

Cậu cứ đi được hai bước lại không nhịn được mà quay người nhìn Nguyễn Sơ Tinh một cái.

Mấp máy môi, em nói rồi, hạng nhất.

Nguyễn Sơ Tinh như đọc được, cô còn cảm giác lúc cậu nói câu đó, mọi thứ xung quanh như lắng xuống, yên tĩnh lại, khoảnh khắc như trôi qua rất chậm, thời gian như bị kéo dài ra.

Thời gian còn lại đều dành cho mấy thiếu niên đạt giải và các bạn fan cuồng nhiệt.

Nguyễn Sơ Tinh đi rồi, mới nhận được tin nhắn từ Lôi Nhất Đồng gửi tới: [Mình từ chối đại ngôn* của Thẩm Lâm Gia rồi.]

*Đại ngôn: Đại diện phát ngôn, cho thương hiệu, sản phẩm.


"

[Không cần thiết, đi tìm nữ nghệ sĩ mà anh ta không thích nhất, thương lượng đại ngôn với họ, sau đó tính phí hai người, để coi anh ta và fan của mình có méo mặt không.]

[Tiểu Tinh Tinh bị làm sao vậy?] Lôi Nhất Đồng nhận nhận thấy cô có gì đó không đúng.

[Chẳng sao cả.] Nguyễn Sơ Tinh cúp máy.

Cô chẳng biết rốt cuộc chuyện gì đã xảy ra, cô chỉ biết là Thẩm Lâm Gia thật sự có ý hại Đàm Tễ. Từ khi chia tay Thẩm Lâm Gia, cô càng không để ý tới con người này, nhưng mà lần này, hắn thật sự đã đi quá giới hạn rồi.

Lần ghi hình này vừa vặn ba tiếng đồng hồ, quay xong chương trình, tất cả mọi người đều sức cùng lực cạn. Có người thì xong việc ở đây, có người giờ mới bắt đầu vào việc.

Nguyễn Sơ Tinh nhìn thấy Trần Kỳ Phàm đi ra, cười hỏi: "Cảm giác thất vọng thế nào?"

Trần Kỳ Phàm trước buổi ghi hình đã được thông báo là sẽ không có chuyện dàn xếp thứ hạng lần nữa, cậu ta không dám tin, lại càng không biết phải làm gì: "Cô nên đi hỏi Thẩm Lâm Gia đi, tôi chỉ là trả lại cho anh ta chút ân tình thôi.". Ngôn Tình Cổ Đại

Đoán chừng lần này Thẩm Lâm Gia tức giận lại đập vỡ thêm cái điện thoại, nhưng biết làm sao được, Đàm Tễ nào có đơn giản như người khác vẫn nghĩ.

Nguyễn Sơ Tinh cười như không cười, ngữ khí khinh rẻ: "Tôi xem anh cũng không phải là thứ gì tốt đẹp."

Đàm Tễ đi ra, thấy Nguyễn Sơ Tinh lại đang đứng cùng người đàn ông khác, vội chạy qua kêu một tiếng: "Chị."

Cậu đề phòng khi thấy Trần Kỳ Phàm, như con sói nhỏ đứng trước bảo vệ Nguyễn Sơ Tinh.

Nguyễn Sơ Tinh Tinh không thèm nhìn, sợ bình giấm này lại gây ra chuyện gì khó xử,

cô liền dứt khoát xoay người bước đi.

"Chị! Chờ em với!"

Đàm Tễ đuổi theo cô tới tận phòng nghỉ.

Cậu mở cửa, Nguyễn Sơ Tinh tay ôm một bó hoa tươi, hoa chấm bi xanh và hoa hồng trắng, cô còn cầm trên tay tấm banner cổ vũ Đàm Tễ, trên trên đó viết: Nhân gian thái hồng, dữ chúng bất đồng. (Cầu vồng nhân gian, không giống bất cứ thứ gì khác.)

Cô khép mí mắt lại, tròng mắt chứa mấy phần dịu dàng: "Đi về đi."

"Chị." Cậu đi qua ôm lấy Nguyễn Sơ Tinh, "Em vui lắm."

Vì chị cũng là một người hâm mộ của cậu.

"Em đã nói là em sẽ đạt giải nhất rồi mà?"


Đàm Tễ nổi hứng quay mấy vòng, Nguyễn Sơ Tinh hết cách, lần này để cậu ôm mình quay, hoa tươi trên tay rơi trên lưng cậu, cô không nhịn được bật cười.

Đàm Tễ đặt cô xuống, vui vẻ hỏi: "Hoa này là để tặng em có phải không?"

Đàm Tễ nhận lấy bó hoa trong tay Nguyễn Sơ Tinh, như nhận lấy một món quà quý giá. Mắt cậu sáng lên lấp lánh, xem ra khoảnh khắc này so với lúc đứng trên sân khấu còn vui hơn: "Cám ơn chị, chị tốt với em quá."

Nguyễn Sơ Tinh: "...."

Tặng hoa thôi là được rồi à?

Cô hơi thất vọng: "Cậu dễ dàng thỏa mãn vậy sao?"

Đàm Tễ chớp mắt, khấp khởi hỏi, được nước lấn tới: "Vậy em còn có thể muốn thứ gì khác được ạ?"

Nguyễn Sơ Tinh ngẫm nghĩ, coi bộ Đàm Tễ gần đây sinh hư rồi, cô không nên để cậu đòi hỏi nữa: "Được, nhưng phải không liên quan tới chị."

Tính toán ban đầu của Đàm Tễ thế là tan thành mây khói: "Hả? Không được. Cả thân thể em là của chị, làm sao lại ra yêu cầu không liên quan tới chị được?"

Lời ngon ý ngọt... Nguyễn Sơ Tinh lại bị xiêu lòng một chút, cô vừa định từ chối, Đàm Tễ đang ôm bó hoa lại kéo áo cô: "Chị, đêm nay em thắng giải, chẳng lẽ không được đòi thưởng sao?"

"Ừm..."

Vốn dĩ trên sân khấu, trong lúc đám bạn diễn khóc lóc như ngây dại, kẻ vui vẻ cười cợt kia bây giờ lại giả bộ đỏ hoe vành mắt, tha thiết hỏi: "Chị có thương em không?"

Tim Nguyễn Sơ Tinh tan chảy rồi, tỏ vẻ lạnh lùng: "Không được. Không thương."

Đàm Tễ buồn bã nhìn đóa hoa hồng trắng trong lòng: "Aaa, được rồi."

Đàm-diễn-sâu lại bắt đầu diễn: "Tuy là chị không thương em, nhưng em vẫn thích chị. Em không buồn chút nào đâu, không trách chị tiếng nào đâu, chị tốt với em như vậy mà..."

Chưa nói hết lời, Đàm Tễ tự nhiên cảm nhận được một cảm giác ấm áp mềm mại trên gò má.

Cậu tròn mắt, nhìn thấy chị nhón chân hôn lấy cậu một lúc.

Nguyễn Sơ Tinh đã muốn rời đi, tự nhiên bị Đàm Tế kéo trở lại, cậu ngang nhiên kéo tay áo cô, cúi đầu hôn lên cánh môi Nguyễn Sơ Tinh.

Vì dùng lực hơi mạnh, răng của hai người cụng vào nhau một chút.

Nguyễn Sơ Tinh đỏ mặt: "Cậu làm gì vậy?"

Đàm Tế cũng đỏ mặt, cậu giở đầu ngón tay: "Xin lỗi chị, chị có đau không? Để em xoa cho."


Đọc truyện chữ Full