DocTruyenChuFull.Club

Nhập Số Chương Để Tìm Chương VD: 200
Cô Vợ Xinh Đẹp Lạnh Lùng Của Tôi
Chương 105: Đúng là nghiệp mà, cô cả vào bếp nấu ăn

“LÚC trước tôi bị mù rồi nên mới từ bỏ Giang Vũ đi theo anh”.

Triệu Trung Tuyết tức giận nhìn Lưu Thư Nhất hèn mọn đến xin mình giúp đỡ mà nghiến răng nghiến lợi chửi: “Nếu tôi sống lại một nữa, thì có đánh chết tôi cũng không đặt hết hy vọng và niềm tin của mình vào thằng rác rưởi như anh”.

“Sao em… Em có thể nói thế chứ Tuyết Nhỉ?”

Vẻ mặt của Lưu Thư Nhất tái nhợt, mở to mắt nhìn cô ta: “Từ đó đến giờ anh đối xử rất tốt với em, nhưng em lại…”

“Anh đối xử với tôi con mẹ nó tốt quá đấy!”

Triệu Trung Tuyết vừa xấu hổ vừa tức giận, cắt ngang lờỉ của Lưu Thư Nhất: “Tôi bỏ hết tất cả tôn nghiêm và liêm sỉ của mình để lấy lòng anh, ngay cả mạng sống cũng từ bỏ vì anh. Thế anh thì sao? Anh hứng lên thì đánh, hứng lên thì chửi”.

“Chuyện đáng hận nhất là từ trước đến giờ, trong mắt anh, tôi không phải người. Anh chưa bao giờ nghĩ về cảm xúc của tôi, chỉ nghĩ chơi

tôi kiểu gì thoải mái thì tới bến thôi”.

Cô ta lại nhớ đến sự ân cần, chăm sóc, quan tâm đ ến từ sự tôn trọng và yêu thương đến từ tận đáy lòng mà Giang Vũ dành cho với mình. Còn mình lại ngu ngốc đi lấy lòng Lưu Thư Nhất, để chịu biết bao nhiêu sự hành hạ và uất ức nói không thành lời.

Triệu Trung Tuyết càng nghĩ càng giận, cuối cùng cô ta không kiểm soát được cảm xúc mà tức giận đá cho gã Lưu Thư Nhất không biết xấu hổ này một cú.

Mấy năm qua, vì muốn được lòng Lưu Thư Nhất mà cô ta làm theo tất cả mọi thứ anh ta đề nghị, bao gồm cả các yêu cầu vô cùng biế n thái.

Trước kia, Triệu Trung Tuyết thấy Lưu Thư Nhất có đủ điều kiện vật chất cũng như danh tiếng để thoả mãn sự hư vinh của mình

Chứ bây giờ, một quý công tử khó với tới như Lưu Thư Nhất đã biến thành một thằng ăn mày đầu đường xó chợ thế kia, Triệu Trung Tuyết cần gì phải chịu đựng nữa? Mà Giang Vũ bị cô ta vứt lúc trước lại trở thành một người quyền cao chức trọng, ai cũng kính nể, khó gặp khó cầu.

Triệu Trung Tuyết hoàn toàn bùng nổ.

Tuy bây giờ Triệu Trung Tuyết rất hối hận vì đã ly hôn với Giang Vũ, nhưng bản tính máu lạnh vô tình của cô ta không thể nào thay đổi được.

Bởi vậy, Triệu Trung Tuyết nào nhớ tới tình xưa nghĩa cũ với tên đàn ông nghèo kiết xác như Lưu Thư Nhất được.

Thậm chí ngay lúc này, Triệu Trung Tuyết còn ghét bỏ và căm hận Lưu Thư Nhất hơn cả Giang Vũ lúc trước.

Bởi vì từ trước đến giờ, cô ta chẳng bỏ gì ra cho Giang Vũ còn Lưu Thư Nhất lại nhận được toàn bộ tấm chân tình bản thân, thế là…

“Anh nghe cho rõ đây Lưu Thư Nhất”.

Triệu Trung Tuyết đánh đấm một trận rồi vừa chỉnh lại tóc mình vừa lạnh lùng nói: “Chúng ta xem như cắt đứt, từ nay về sau tôỉ và anh chẳng có quan hệ gì nữa hết”.

“Mày là con đàn bà bạc tình bạc nghĩa, hèn hạ, Triệu Trung Tuyết…”

Lưu Thư Nhất nghiến răng chửi, anh ta có nằm mơ cũng không ngờ được Triệu Trung Tuyết lại bỏ đá xuống giếng vào ngay lúc bản thân nghèo túng nhất.

“Bây giờ anh đã bị đuổi khỏi nhà họ Lưu,

còn bị người ta đánh thành cái đầu heo, bộ dáng còn tởm hơn cả Giang Vũ lúc trước đây”.

Triệu Trung Tuyết nhìn Lưu Thư Nhất đầy chán ghét: “Giờ anh còn chỗ nào mà xứng với tôi nữa, thế mà anh dám nuôi hy vọng đến cậy nhờ tôi để chung tay vượt qua khó khăn à? Đúng là buồn cười!”

Triệu Trung Tuyết vừa dứt lời đã quyết đoán xoay người, bỏ đi. Ngay cả chuyện gọi xe cấp cứu đến giúp Lưu Thư Nhất, cô ta cũng không muốn.

“Con đàn bà đê hèn… Tao thật hối hận vì đã nuôi mày!”

Lưu Thư Nhất khổ sở và đau đớn nhìn bóng lưng của Triệu Trung Tuyết mà âm thầm hối hận.

Ban đầu, Lưu Thư Nhất là cậu cả của nhà họ Lưu, người mẫu, người đẹp quay quanh mỗi ngày. Nhưng anh ta mắt mù mới để ý đến một con đàn bà đã có chồng như Triệu Trung Tuyết, vả lại anh ta chưa từng nghĩ cô ta lại là một kẻ tuyệt tình đến mức này.

Nếu Triệu Trung Tuyết không xuất hiện, Lưu Thư Nhất cũng không trở thành kẻ thù của Giang Vũ. Thậm chí, anh ta không cần tìm cách đối đầu với anh mọi lúc mọi nơi, kết quả cũng

sẽ không thể thảm thế này. Tiếc là…

Lúc này, lời tiên đoán Giang Vũ nói “trai gái chó má này sẽ hối hận” đã thành hiện thực.

Đọc truyện chữ Full