DocTruyenChuFull.Club

Nhập Số Chương Để Tìm Chương VD: 200
Thập Niên 70 Em Gái Ghẻ Trọng Sinh
Chương 45: 45: Một Cước 3


Nhóm dịch: Thất Liên Hoa
Sau đó kéo tay Trình Ninh nói: "Thanh niên trí thức Trình, có chuyện gì vậy, tự nhiên cậu ấy hung dữ với cô làm gì?"
Trình Ninh vội vàng giải thích với bà ấy: "Không phải đâu thím Tư, vừa rồi một người đàn ông trong thôn tên Chu Hùng đến gần cháu nên anh Đông Nguyên tức giận với anh ta thôi.

"
Thím Tư nghe vậy mới biết mình hiểu nhầm, vừa xoay người định nói một tiếng với Hàn Đông Nguyên thì thấy anh đã rời đi.

Thím Tư: "! "
Con cún này tính khí nóng nảy, may nhờ thanh niên trí thức Trình hay gọi là "anh Đông" nên mới thân thiết được.

Thím Tư chẳng quan tâm đến Hàn Đông Nguyên nữa, quay lại hỏi Trình Ninh: "Cái thằng Cẩu Hùng Tử đó tán tỉnh gì cô mà khiến Đông Nguyên tức giận như vậy, có phải nó giở trò với cô không?"
"Không ạ.

"

Trình Ninh vội nói, lại hỏi thím Tư: "Thím Tư, cái người Chu Hùng kia bình thường có làm chuyện gì xấu xa không ạ? Sao mọi người toàn gọi anh ta là tên lưu manh thế?"
"Không phải là lưu manh!"
Thím Tư rít lên: "Không cố gắng kiếm công điểm thì thôi, cả ngày chỉ chạy loạn khắp nơi dụ dỗ con gái.

Hôm nay dụ cô này mai lại dụ cô kia, dụ dỗ xong thì không chịu trách nhiệm! Phi! Nói chung nó mà dám tìm cô thì anh Đông của cô đánh chết cũng đáng đời!"
Trình Ninh: !
Có thể đừng há mồm là đánh chết được không, thực sự khiến người ta có bóng ma tâm lý đấy!
Lúc hai người nói chuyện thì những người khác cũng đang nói.

Triệu Chi hơi ngạc nhiên nhìn sang chỗ Trình Ninh.

Sau khi mọi người tản đi rồi còn chưa hồi thần lại.

Cô ta ngồi ngẩn người một lúc, ánh mắt vô thức dõi theo người đàn ông vừa đá người, người đàn ông đó thoạt nhìn như chẳng có chuyện gì xảy ra mà đi tới bên nam thanh niên trí thức.


Chỉ thấy đại đội trưởng đuổi theo anh nói gì đó nhưng trên mặt ông ấy không có một tia trách cứ nào, ngược lại còn vỗ vỗ vai anh, sau đó anh cứ bình thản bước lên cái ghế đẩu làm việc.

Triệu Chi dõi mắt theo Hàn Đông Nguyên, miệng lẩm bẩm hỏi bạn cùng phòng Lưu Lệ Na: "Người kia, người kia là ai? Có thể tùy tiện đánh người sao? Đại đội trưởng cũng mặc kệ à?"
Còn nữa, nhìn tướng mạo, khí chất và cách ăn mặc của người này thì chắc là thanh niên trí thức, anh đánh dân làng mà các dân làng khác không có chút ý kiến nào với anh sao?
"Người đó?"
Lưu Lệ Na đã nhìn đi chỗ khác nhưng giờ lại quay sang nhìn nhóm nam thanh niên trí thức, nói: "Anh ta là Hàn Đông Nguyên, chẳng phải tôi đã nói với cô quê anh ta ở thôn Thượng Hàn sao? Đại đội không coi anh ta là người ngoài, người anh ta vừa đánh tên Chu Hùng là một tên lưu manh có tiếng trong đại đội chúng ta, thích nhất là dụ dỗ các cô gái xinh đẹp.

"
Nói xong, cô ấy liếc nhìn Triệu Chi, dừng một lát mới nói tiếp: "Nếu như người tên Chu Hùng này đến gần cô hay nói chuyện với cô thì cũng đừng quan tâm, dính dáng vào thì phiền phức lắm.

"
Sắc mặt Triệu Chi lập tức trắng bệch.

Bàn tay đang cầm nan tre hơi run rẩy.

Cái người bị đánh kia.




Đọc truyện chữ Full