Sau kỳ nghỉ Tết Nguyên đán, Thẩm Băng Đàn lại đến công ty làm việc như thường lệ.
Vừa sáng sớm bước vào phòng thư ký, các đồng nghiệp đều đang thảo luận về bữa tiệc đón giao thừa năm nay của đài truyền hình Trường Hoàn, cũng như những tin tức lớn nóng sốt trong làng giải trí hai ngày qua.
Thẩm Băng Đàn mở cửa đi vào. Mọi người đồng loạt nhìn về phía này, không khí nhất thời trở nên tĩnh lặng.
Khuôn mặt các đồng nghiệp đều lộ rõ vẻ bối rối, không được tự nhiên khi bị bắt quả tang đang nói xấu sau lưng người khác.
Thẩm Băng Đàn khẽ gật đầu, chào buổi sáng rồi ngồi vào bàn làm việc.
Dương Hiên bàn bên cạnh đi tới nói: "Bọn tôi vừa bàn tán với nhau về hot search trên Weibo hai ngày nay đó, hoá ra cô là con gái của Lục Kế Thần à, cô khiêm tốn quá, mọi người hoàn toàn không ngờ tới."
Thẩm Băng Đàn mở máy tính, đăng nhập vào phần mềm làm việc.
Dương Hiên vẫn nói bên tai: "Nhưng ngẫm lại cũng đúng thôi, năng lực của cô xuất chúng như vậy, có ba là Lục Kế Thần cũng chẳng có gì lạ cả."
Một số đồng nghiệp khác cũng tụ tập xung quanh.
Phạm Dương tiếp lời Dương Hiên: "Theo tôi được biết, Lục Kế Thần chưa bao giờ phát biểu bất kỳ ngôn luận nào trên Weibo ngoại trừ việc tuyên truyền công khai cần thiết. Lần này, để làm sáng tỏ dư luận liên quan tới cô, ông ấy liền công khai thừa nhận cô là con gái mình, xem ra ông ấy rất quan tâm đến cô đấy, có một vị Thiên vương như Lục Kế Thần làm cha, cũng quá hạnh phúc đi!"
"Không đúng!" Lưu Tuấn nhớ tới điều gì đó, đột nhiên nhìn về phía Thẩm Băng Đàn, "Cô là con gái của Lục Kế Thần, vậy tại sao trước đây lại sống trong khu chung cư sinh viên ở ngõ hẻm Tây Hạng? Chẳng lẽ trước đó hai người thất lạc, bây giờ mới nhận lại nhau?"
Phạm Dương cũng gật đầu theo: "Đúng đúng đúng, trên mạng cũng có rất nhiều người ngờ vực, nhưng những chủ đề này đều bị đội quan hệ công chúng của Lục Kế Thần trấn áp, cho nên hiệu ứng không lớn."
Cậu ta tò mò nhìn Thẩm Băng Đàn, "Rốt cuộc chuyện giữa cô và Lục Kế Thần có uẩn khúc gì vậy, kể cho chúng tôi nghe đi?"
Thẩm Băng Đàn xem như đã nhìn ra, kẻ hóng hớt thì không phân biệt giới tính.
Ai nói chỉ có phụ nữ trời sinh mới thích buôn chuyện, mấy anh trai trong phòng thư ký cũng có trí tò mò lớn quá trời.
Bình thường trong văn phòng mọi người rất hòa thuận với nhau, cô biết ai cũng không có ý gì xấu, nghĩ đi nghĩ lại cô thuận miệng nói: "Đại khái chính là lúc nhỏ tôi không cẩn thận bị lạc mất, bây giờ vừa tìm lại được, chỉ đơn giản vậy thôi."
Dương Hiên lại hỏi: "Vậy trong bữa tiệc đêm giao thừa lần này cô biểu diễn tốt như vậy, sau này nhất định sẽ tập trung vào vũ đạo nhỉ. Liệu có khi nào cô sẽ không ở lại công ty này quá lâu không?"
Dương Hiên nhắc tới chuyện này, trên mặt mọi người đều có vẻ không nỡ.
Ngoài Tiết Văn, trong phòng thư ký chỉ có một cô gái duy nhất là Thẩm Băng Đàn, lại còn là mỹ nữ hàng đầu, tuy bình thường ít nói nhưng không có đồng nghiệp nào không thích cô cả.
Chưa kể những điều khác thì chỉ cần Thẩm Băng Đàn mỗi ngày ngồi vào bàn làm việc của mình, mọi người đều sẽ có tâm trạng vui vẻ khi làm việc.
Nếu sau này Thẩm Băng Đàn rời đi, văn phòng này sẽ rất buồn tẻ vô vị đi rất nhiều.
Thẩm Băng Đàn bị một đám người vây quanh, lại đối mặt với câu hỏi này, cô đột nhiên có cảm giác như đang bị phỏng vấn.
Cô mím môi: "Tôi sẽ ở lại thêm vài tháng nữa, đợi khi nào ra trường sắp tốt nghiệp có thể tôi sẽ nghỉ việc."
Trong hai ngày qua, các đoàn đội và nhà sản xuất đã bắt đầu lần lượt rục rịch liên hệ với Thẩm Băng Đàn.
Nhưng cô cảm thấy, lúc trước mình đã chọn đại học A, bây giờ chỉ còn nửa năm nữa là tốt nghiệp, cô vẫn phải lấy bằng tốt nghiệp đã.
Ngày trước cô suýt chút nữa không thể lấy được bằng đại học.
Có thể vào đại học A đều là nhờ Tần Hoài Sơ nhiều lần trắc trở mới giúp cô có được cơ hội theo học, cho dù sau này cô có tiếp tục nhảy múa thì cũng không thể để việc học của mình bị lãng phí.
Trợ lý Tề mở cửa phòng thư ký đi vào: "Mọi người đang nói cái gì thế, Phạm Dương, đã dọn sạch phòng họp chưa? Lát nữa Tần tổng sẽ triệu tập cuộc họp thường kỳ với lãnh đạo cấp cao đấy, nhanh chóng kiểm tra xem có còn vấn đề gì hay không đi. Lưu Tuấn, đã in tài liệu cuộc họp ra chưa? Mau đi in nhanh. Dương Hiên, cậu chuẩn bị nước và cà phê lãnh đạo."
Trợ lý Tề vừa lên tiếng, mọi người đều gạt mọi lời bàn tán hóng hớt sang một bên, lập tức ai vào chỗ nấy, văn phòng thư ký bận rộn như đi đánh trận.
Trợ lý Tề đi tới, lúc nói với Thẩm Băng Đàn thì cung kính không ít: "Cô đi dọn dẹp phòng làm việc của tổng giám đốc nhé, có được không?"
"Được." Thẩm Băng Đàn nhanh chóng đứng dậy đi đến văn phòng tổng giám đốc.
Gõ cửa một cái, bên trong không có động tĩnh gì nên cô trực tiếp đẩy cửa đi vào.
Tần Hoài Sơ không có ở đây, máy tính bàn vẫn đang bật, các loại hồ sơ chất đống.
Thẩm Băng Đàn đi tới, sắp xếp tài liệu ngay ngắn rồi dùng khăn lau bàn một lượt.
Bên cạnh máy tính đặt một chậu xương rồng, hình bầu dục, to to mập ú, thân ngoài phủ đầy gai nhọn như kim.
Thẩm Băng Đàn vừa cầm lên xem thì cửa phòng tổng giám đốc bị đẩy ra.
Cô vô thức đặt cây xương rồng về lại chỗ cũ, tiếp tục lau bàn.
Tần Hoài Sơ sải chân dài đi vào, mỉm cười nói: "Thích không? Thích thì lấy đi."
"Đâu có, em chỉ đang nghĩ là, liệu việc đặt cái này trước bàn máy tính có thực sự bảo vệ mình khỏi bức xạ hay không thôi?"
Tần Hoài Sơ dựa vào trước bàn làm việc, cầm lên chơi đùa: "Cây xương rồng to có bằng này, sao thần kỳ như vậy được, cùng lắm là an ủi tâm lý một chút thôi."
Anh đưa nó cho Thẩm Băng Đàn, "Không to lắm nhưng trông khá đẹp, em thích không?"
Thẩm Băng Đàn lắc đầu.
Trên bàn làm việc trong phòng thư ký đều bày trầu bà, hiệu quả chắc cũng tương tự như thế này.
Hơn nữa, chắc hẳn mọi người trong phòng thư ký đều đã nhìn thấy cây xương rồng này rồi, cô cũng không dám mang đi đặt trên bàn làm việc.
Tần Hoài Sơ đặt cây xương rồng trở về, cầm tài liệu trên bàn lên: "Em cứ tuỳ ý dọn dẹp nhé, anh đi họp."
Thẩm Băng Đàn gật đầu.
Thấy anh chuẩn bị rời đi, cô lại nghĩ tới điều gì đó, bước tới kéo lấy cánh tay anh.
Tần Hoài Sơ hoang mang nhìn sang.
Thẩm Băng Đàn trông có vẻ không yên lòng: "Em xem dự báo thời tiết thấy hai ngày tới trời sẽ lại có tuyết. Chân anh ổn chứ?"
Tần Hoài Sơ cúi đầu nhìn xuống chân phải của mình, cà lơ phất phơ nói: "Quan tâm đến anh quá nhỉ, còn hình thành cả thói quen xem dự báo thời tiết."
Anh xoa xoa đầu cô hai cái, "Anh dán cao thuốc rồi, không sao đâu."
"Dù là thế thì lát nữa họp anh cũng đừng đứng quá lâu đấy, đứng lâu chắc chắn sẽ không thoải mái."
"Được, nghe em."
Editor: quattutuquat
—————
Sau khi Tần Hoài Sơ rời đi, Thẩm Băng Đàn tiếp tục dọn dẹp phòng làm việc của tổng giám đốc.
Dọn xong, cô vặn eo nhìn ra ngoài qua cửa sổ kính sổ sát, chẳng biết tuyết đã rơi từ khi nào.
Cô vốn rất thích tuyết, nhưng bây giờ nhìn những bông tuyết trắng xóa bên ngoài, chỉ thấy bực bội và lo lắng.
Ra khỏi phòng làm việc của tổng giám đốc, cô đứng ở cửa phòng họp nhìn vào trong.
Tần Hoài Sơ đang nói chuyện với mọi người ngồi bên dưới, đầy tự tin và khí thế.
Lưu Tuấn từ phòng họp đi ra, nhìn thấy cô thì kinh ngạc: "Sao cô lại đứng ở đây?"
Thẩm Băng Đàn khẽ giật mình, mỉm cười: "Tôi đang nhìn xem có giúp được gì không."
"Tần tổng đang họp rồi, ở đây không có chuyện gì nữa, chúng ta về phòng làm việc đi."
Thẩm Băng Đàn đáp lại rồi cùng Lưu Tuấn trở lại văn phòng, bận rộn công việc của mình.
Không biết qua bao lâu, trong văn phòng lại có tiếng trò chuyện, hình như có liên quan đến Tần Hoài Sơ.
Suy nghĩ của Thẩm Băng Đàn lập tức bị kéo ra khỏi công việc.
Phạm Dương ra ngoài lấy nước rồi quay lại nói với mọi người: "Vết thương ở chân Tần tổng hình như lại tái phát, vừa rồi giữa cuộc họp đột nhiên đứng không vững."
Tiết Văn nghe thế liền nhìn sang: "Có nghiêm trọng không?"
Phạm Dương lắc đầu: "Không biết, được trợ lý Tề đỡ về phòng làm việc của tổng giám đốc rồi."
"Tôi đi xem xem." Tiết Văn giẫm giày cao gót vội vàng rời đi.
Những người khác trong văn phòng thư ký vẫn đang thảo luận.
"Chân Tần tổng bị thương đã lâu rồi, sao đến giờ vẫn chưa lành nhỉ?"
"Như này đã là tốt hơn trước nhiều lắm rồi. Nghe nói bây giờ chỉ có trời mưa tuyết mới trở nặng thôi."
Dương Hiên là người mới đến, không biết tình huống, liền hỏi: "Chân Tần tổng bị sao vậy?"
"Từng bị thương, không rõ nguyên nhân. Từ ngày thành lập Tư bản Quân Nghị đã phải chống nạng rồi, kể từ đó vẫn luôn tiến hành phục hồi chức năng. Năm ngoái thì bắt đầu đi lại bình thường được, nhưng có lẽ vẫn còn sót lại di chứng."
Thẩm Băng Đàn nghe từng câu từng chữ rót bên tai, đột nhiên đứng bật dậy khỏi chỗ ngồi chạy ra ngoài.
Cô bước về phía phòng làm việc của tổng giám đốc ở đối diện, vì lo lắng nên trực tiếp đẩy cửa vào.
Trong văn phòng tổng giám đốc có rất nhiều người, bao gồm tất cả các giám đốc điều hành cấp cao ưu tú trong bộ tây trang, Trợ lý Tề và Tiết Văn cũng ở đây.
Tần Hoài Sơ đang ngồi trên ghế sô pha ở khu nghỉ ngơi, trên khuôn mặt lạnh lùng không lộ ra một tia đau đớn nào cả, bình tĩnh đến mức cơ hồ không có biểu tình gì.
Thấy cô xông vào, mọi người đều hướng ánh mắt tới.
Tiết Văn giật nảy mình, vội vàng chạy tới kéo cô lại, nhỏ giọng nói: "Sao em vào mà không gõ cửa, Tần tổng đang không khoẻ, nếu như muốn báo cáo công việc thì để sau rồi nói với chị, hoặc là tìm trợ lý Tề cũng được."
Tần Hoài Sơ ngước mắt nhìn sang, bắt gặp ánh mắt đầy lo lắng của Thẩm Băng Đàn.
Anh chậm rãi nói, "Tôi tìm thư ký Thẩm có chút việc, vừa rồi những việc cần nói đều đã nói trong cuộc họp rồi, tất cả mọi người đi làm việc đi."
Tiết Văn lập tức sửng sốt, cô nhìn Tần Hoài Sơ, rồi lại nhìn Thẩm Băng Đàn, còn chưa kịp nghĩ nhiều đã bị trợ lý Tề kéo ra ngoài.
Cửa phòng làm việc tổng giám đốc đóng lại, thấy Thẩm Băng Đàn vẫn đứng ở đó, Tần Hoài Sơ đưa tay về phía cô: "Lại đây."
Thẩm Băng Đàn đi tới, nhìn chân anh gác đang trên sô pha, có chút tức giận: "Em đã bảo anh không được đứng suốt trong buổi họp cơ mà."
Tần Hoài Sơ kéo cô ngồi xuống cạnh mình, ôm lấy cô từ phía sau, tựa cằm lên vai cô: "Ban nãy trong cuộc họp nói tới mấy vấn đề quan trọng nên nhất thời quên mất vết thương ở chân, anh thừa nhận lỗi sai với em, không giận nữa có được không?"
Thẩm Băng Đàn đẩy anh ra: "Bây giờ anh nhận lỗi, nhưng lần sau nhất định vẫn tái phạm, thái độ không thành khẩn chút nào."
"Lần sau sẽ không." Anh nâng mặt Thẩm Băng Đàn lên, đôi mắt đen nhánh, sáng như sao, "Anh nên thành khẩn hơn một chút sao?"
Thẩm Băng Đàn: "?"
Anh cúi đầu sát gần đôi môi đỏ anh đào của cô, thử mút mát, thấy cô không giãy dụa, liền kéo cô vào lòng, hôn càng sâu hơn, mang theo sự dịu dàng lấy lòng.
Thẩm Băng Đàn chủ động xoay người ôm lấy anh, nhắm mắt lại.
Một hồi lâu sau, Tần Hoài Sơ mới dừng lại, nhìn dáng vẻ say mê của cô, mỉm cười: "Lần này đủ thành khẩn chưa?"
Thẩm Băng Đàn mở mắt, xấu hổ khẽ đẩy anh, kéo ống quần anh lên nhìn: "Bây giờ anh còn đau không?"
"Nghỉ ngơi một lát đỡ hơn rồi."
Liệu đôi chân này có thể lành hoàn toàn được không...
Lời nói đã mấy lần đến khóe miệng, nhưng Thẩm Băng Đàn đều không thể hỏi ra được.
Thẩm Băng Đàn suy nghĩ một chút: "Gần đây thời tiết không ổn định, anh lại không quan tâm đến thân thể của mình, em nghĩ có lẽ anh cần có trợ lý 24/24 ở bên cạnh."
Tần Hoài Sơ nhướng mày: "24/24?"
Thẩm Băng Đàn gật đầu: "Trợ lý Tề tan làm cũng phải về nhà. Huống chi anh nhất định sẽ không nghe lời anh ta nói. Cho nên, có lẽ chỉ có em mới có thể đảm nhiệm được công việc trợ lý này thôi."
Cô nhìn quanh văn phòng một vòng, chỉ chéo về phía bàn làm việc của anh: "Em sẽ chuyển bàn làm việc của em qua đó, phục vụ anh 24 giờ một ngày. Anh nghĩ sao?"
Tần Hoài Sơ bật cười: "Em có chắc là vì phục vụ anh, chứ không phải ngồi đó giám sát anh không."
Thẩm Băng Đàn cũng không phản bác: "Anh cho là vậy cũng được."
Cô đứng dậy nói: "Cứ quyết định vậy đi, việc của anh là phải giải thích như thế nào với người khác. Bây giờ em đi dọn bàn tới đây đây."
Nhập Số Chương Để Tìm Chương VD: 200
Toàn Thế Giới Anh Chỉ Thích Em
Chương 50
Chương 50