Tiểu Nguyên quay đầu lại, trong mắt không giấu nổi tò mò.
Trần Kiêu hắng giọng, biết toàn bộ người trong phòng làm việc đều đang giỏng tai nghe ngóng cô và Trịnh Thanh Sơn.
Công việc gì giờ này, hóng chuyện thú vị hơn nhiều.
"Chúng ta ra ngoài nói đi."
Tiếng thở dài thất vọng của Tiểu Nguyên truyền đến, Trịnh Thanh Sơn không cần chớp mắt liền gật đầu đồng ý với Trần Kiêu.
Tháng sáu sắp đến, thời tiết Lăng Thành bắt đầu nóng dần.
Ba bốn giờ chiều là lúc không khí ngột ngạt nhất.
Cũng may ngay dưới studio là một con đường với hai hàng cây xanh trải dài, một cơn gió nhẹ lay cũng có thể phát ra tiếng kêu xào xạc.
Hai bên đường là dãy quán ăn, trà sữa, hoặc những tiệm bánh ngọt toả ra hương vị ngọt ngào.
Trần Kiêu ghé mua hai ly cà phê, đưa cho Trịnh Thanh Sơn một ly.
Hai người sánh vai trên con đường trải nắng nhàn nhạt, thỉnh thoảng ngửi được mùi lá xanh trong gió.
Cô nhấm nháp một ngụm cà phê, liếc mắt hỏi Trịnh Thanh Sơn: "Sao bỗng nhiên lại tới tìm tôi? ”
Trịnh Thanh Sơn đi bên cạnh cô, ngón tay thon dài nắm chặt ly cà phê đá, mỉm cười: "Tôi vừa từ Nông Thành về, nhớ ra studio của cậu ở gần sân bay nên ghé vào thăm. ”
Anh dừng một chút, "Nếu không thích, lần sau tôi sẽ không đường đột như vậy nữa."
Gió thổi nhẹ nhàng nhưng dường như còn không mềm mại bằng lời nói của Trịnh Thanh Sơn.
Trần Kiêu uốngcà phê, lắc đầu, "Không sao."
Trịnh Thanh Sơn thở phào nhẹ nhõm, độ cong ở đuôi mắt tăng lên một chút, anh cũng uống một ngụm cà phê, có lẽ không hợp khẩu vị nên anh hơi chau mày.
"Thật ra lần này tôi đột nhiên đến, còn có một chuyện khác muốn làm phiền cậu.”
"Hả?" Trần Kiêu nghi hoặc nhìn qua. Cô và Trịnh Thanh Sơn giao tiếp rất ít, ngoại trừ mối quan hệ bạn học mỏng manh ra cũng chỉ còn lại sự dây dưa mờ ám trong phòng ngủ.
Chẳng lẽ nhà anh đã lắp xong tường cách âm?
Trần Kiêu thấy hoang mang, trong đầu hiện ra cơ ngực và cơ bụng rõ ràng của anh.
Tai cô hơi đỏ.
Có lẽ hình ảnh này bị Trịnh Thanh Sơn bắt gặp, anh cười một tiếng, làm cho Trần Kiêu phục hồi tinh thần.
Tai cô ù đi, trong lòng hơi quẫn bách.
Trịnh Thanh Sơn biết da mặt cô mỏng, không vạch trần suy nghĩ của cô, đứng đắn nói: "Bốn tháng nữa là sinh nhật mẹ tôi, bà ấy chuẩn bị tổ chức một bữa tiệc, không biết cậu có thể thiết kế cho bà ấy một bộ váy dạ hội không?"
"Mẹ cậu?"
Trần Kiêu cụp mắt. Cô từng nghe về gia thế của Trịnh Thanh Sơn, là tầng lớp trên cùng của xã hội thượng lưu ở Lăng Thành.
Điều kiện gia đình như vậy, chả nhẽ không thể tìm một nhà thiết kế danh tiếng khác?
Trần Kiêu không tin.
Trịnh Thanh Sơn đã sớm nhìn ra tâm tư của cô, "Là tôi đề cử với bà. ”
Trần Kiêu mím môi, do dự nói: "Thật ra cậu không cần phải đặc biệt chiếu cố tôi đâu, chuyện giữa hai chúng ta đều là sự tình nguyện của người trưởng thành, cậu cũng không cần áy náy."
"Tôi không có ý gì khác." Trịnh Thanh Sơn biết là cô hiểu lầm, giải thích với cô, "Là tôi đề cử với mẹ tôi, nhưng vẫn do bà ấy lựa chọn cậu, tôi không hề tác động gì cả."
Trần Kiêu bước chân hơi ngừng một chút, hồ nghi quay đầu lại liếc nhìn khuôn mặt nghiêm túc của anh, "Thật sao? ”
Trịnh Thanh Sơn dịu dàng cười: "Thật đấy. ”
Anh rất chân thành.
Trong mắt anh ngưng tụ ánh sáng, phản chiếu bóng dáng của cô.
Trần Kiêu không nhịn được nhìn thêm hai lần, lá ngô đồng trên đỉnh đầu bị ánh mặt trời xuyên thấu, ánh sáng giữa kẽ hở rơi vào thân hình cao lớn của anh.
Rất tuấn tú
Nhiều năm trôi qua, Trần Kiêu chưa từng gặp người tuấn tú như vậy. Giống như những cây thông xanh cô đơn ở vách đá trên núi, cũng giống như ánh trăng sáng vào một đêm ít mây.
Khi anh cười với cô, ánh sáng dịu dàng như đang lan toả.
Trần Kiêu không nỡ dời mắt.
Trịnh Thanh Sơn nhìn cô chăm chú, "Sao vậy? ”
"Không có gì." Trần Kiêu lúc này mới phục hồi tinh thần lại, không nghĩ tới hơn mười năm sau vẫn còn bị nam thần thời trung học mê hoặc.
"Vậy tôi sẽ gửi qua vài kiểu, xem thử gu của dì như thế nào? ”
Trịnh Thanh Sơn gật đầu đáp ứng: "Được. ”
Hai người tự thưởng cho mình nửa ngày nhàn rỗi.
Trần Kiêu và Trịnh Thanh Sơn ngồi trong cửa hàng sách ven đường, pha một ấm trà hoa nhài, lần này Trịnh Thanh Sơn tỏ vẻ rất thích.
Trần Kiêu yên lặng ghi nhớ sở thích của Trịnh Thanh Sơn.
Anh nói với cô về tiến độ dự án gần đây, lại không thể không nhắc tới Phó Thừa Vũ. Công ty của anh ta bởi vì vấn đề sổ sách mà bỏ lỡ không ít dự án.
Trần Kiêu bình tĩnh lắng nghe, cái tên kia, trải qua thời gian mài giũa, đã không làm cho cô cảm thấy uất ức hay kinh tởm nữa.
Trần Kiêu cũng nói một số chuyện studio với anh, về chuyện bộ sưu tập mới đang trong quá trình ra mắt thị trường.
Anh chăm chú lắng nghe, thỉnh thoảng nhấp một ngụm trà hoa nhài, hương hoa tỏa ra bốn phía.
Buổi chiều Lăng Thành, bởi vì có anh ở đây, trở nên vô cùng yên bình.
Đầu ngón tay Trần Kiêu lướt qua trang sách trong tay, bỗng nhiên nghĩ đến một kỳ thi từ rất nhiều năm trước.
Khi đó là mùa đông, trời rất lạnh.
Tiếng bàn ghế va chạm cùng tiếng đọc bài của học sinh vang lên trong phòng học.
Toàn trường đều đang chạy nước rút cho kỳ thi cuối học kỳ một.
Trần Kiêu thật vất vả mới tìm được một nơi yên tĩnh bên bồn hoa tròn dưới tàng cây ngô đồng, yên lặng học những bài thơ cổ.
Mùa đông quá lạnh, tay cầm sách cũng bị đông cứng.
Mà cô không ngờ, Trịnh Thanh Sơn cũng tới chỗ này.
Lúc ấy anh đang cầm cuốn sách gì, Trần Kiêu không còn nhớ rõ, chỉ nhớ rõ anh im lặng ngồi sau lưng cô, ngón tay nhẹ nhàng vuốt v e tờ giấy, thỉnh thoảng lật một trang.
Trần Kiêu không dám quay đầu lại nhìn, nhưng nghe hô hấp cùng động tĩnh phía sau thì có thể tưởng tượng được bộ dáng rũ mắt yên lặng đọc sách của anh.
Tính khí của anh rất tốt, các bạn cùng lớp khi gặp khó khăn sẽ đến nhờ anh, mà anh thì luôn kiên nhẫn giảng bài, không hề tỏ ra khó chịu.
Nhưng cô chưa bao giờ chủ động hỏi bài anh.
Là do cô tự ti, cũng là sợ anh phát hiện được tâm tư thầm kín, vì vậy ngay cả khi mặt đối mặt, ánh mắt cô cũng luôn vô thức trốn tránh.
Lần ngồi dưới gốc cây ngô đồng đó có lẽ là lần duy nhất cô ở gần anh đến vậy.
Năm đó, mùa đông ở huyện Bình An đến rất sớm.
Tuyết rơi lất phất lên mu bàn tay, sau đó phủ nhẹ lên trang sách.
Trần Kiêu ngẩng đầu, thở ra một hơi, vô thức lẩm bẩm: "Năm nay sẽ có tuyết”
Thanh âm lật sách sau lưng dừng lại, yên tĩnh trong chốc lát, sau đó giọng nói bình thản của thiếu niên vang lên: "Đúng vậy. ”
Tim Trần Kiêu đập dồn dập, càng không dám quay đầu nhìn.
Không ai biết câu trả lời kia của anh đã tiếp thêm bao nhiêu dũng khí cho thiếu nữ, cô cảm thấy mình có thêm quyết tâm theo đuổi ánh sáng.
Miền Nam hiếm khi thấy tuyết rơi dày đặc như vậy.
Cô không biết hai người đã ngồi đó bao lâu, cho đến khi tầng trên tầng dưới xuất hiện đám học sinh đang chạy ra hành lang ngắm tuyết.
Đám Diệp Thải cũng ào ra khỏi lớp học.
Trần Kiêu đứng dậy, bị mọi người đẩy sang một bên.
Cô len lén nhìn, thấy Ninh Tưởng đang đi tới chỗ Trịnh Thanh Sơn, cô cúi đầu, chợt cảm thấy trận tuyết bất thình lình này không còn thú vị như vậy.
Cô ôm sách lên lầu.
Trần Kiêu ném mọi việc ra khỏi đầu, tiếp tục học bài. Không bao lâu sau, giáo viên chủ nhiệm bảo cô đến văn phòng lấy sơ đồ phòng thi.
Văn phòng nằm trên tầng 5, cao hơn một tầng so với lớp học.
Cô cầm sơ đồ đi xuống, tình cờ gặp người thiếu niên kia ở góc cầu thang, trên người còn mang theo cái lạnh bên ngoài.
Cô nép sang một bên nhường đường, vẻ ngoài như người xa lạ, không hề liếc mắt nhìn Trịnh Thanh Sơn.
Mắt thấy thiếu niên mặt lạnh rời đi, cô mới dám ngẩng đầu nhìn lại.
Trần Kiêu vẫn còn dừng lại tại chỗ trong chốc lát, sau đó mới trở về phòng học.
Môn thi đầu tiên của trường là ngữ văn.
Trong phòng thi của Trần Kiêu có nhiều bạn học cùng lớp nhưng cô không quen, còn lại là những người xa lạ cô chưa từng gặp mặt.
Cô không giỏi ngữ văn, sau khi phát thanh thông báo "bắt đầu kỳ thi," tất cả học sinh khẩn trương chăm chú làm bài.
Chờ đến khi ngẩng đầu lên, tuyết đã ngừng rơi.
Trên ngọn cây bên ngoài còn vương một lớp tuyết mỏng.
Trong đầu nhớ tới bộ phim Hàn mà Diệp Thải từng kể, nghe nói cùng người mình thích ngắm tuyết đầu mùa thì sẽ có thể ở bên nhau mãi mãi.
Vậy thì, cô và Trịnh Thanh Sơn có tính là cùng nhau ngắm tuyết đầu mùa hay không?
Khi đó, trong tâm trí của cô chỉ tràn ngập hình ảnh trận tuyết đầu mùa, cùng với câu trả lời của thiếu niên: "Đúng vậy"
Hồi tưởng lại lúc trước ngây ngô thầm mến, giờ phút này Trần Kiêu không nhịn được cười, Trịnh Thanh Sơn ánh mắt nghi hoặc, hỏi: "Có chuyện gì vậy? ”
Trần Kiêu nghẹn cười, lắc đầu, "Không có việc gì. "
Cô chống cằm, thoải mái nheo mắt lại, "Chỉ nhớ lại hồi ở cao trung, lúc tôi và cậu đang ngồi đọc sách dưới cây ngô đồng thì có một trận tuyết rơi ”
Trịnh Thanh Sơn từ trước đến nay rất biết che giấu cảm xúc của mình.
Nhưng khi cô nói xong, anh vẫn giật mình trong chớp mắt, còn bị Trần Kiêu bắt gặp. Anh nhíu mày, giống như đang nhớ lại chuyện ở huyện Bình An.
Nhưng cuối cùng, anh mím môi mỏng, khẽ nói: "Xin lỗi. ”
Vốn là một người điềm tĩnh, nhưng bây giờ đầu ngón tay anh trở nên cứng ngắc.
Trần Kiêu biết, anh chắc chắn không nhớ trận tuyết đầu mùa kia.
Cũng như, anh sẽ không thể nhớ được cô trong quá khứ.
Có lẽ rất nhiều năm trước, Trần Kiêu sẽ vì hai chữ này mà cảm thấy buồn bã lẫn tự ti, nhưng Trần Kiêu của ngày hôm nay thì không.
Khi còn trẻ, cô thích anh, đuổi theo từng bước chân anh, vì anh mà đậu đại học, dựa vào năng lực bản thân để gặt hái thành tựu. Đây là mối tình thầm lặng của cô.
Mà phần tình cảm rung động này, sau nhiều năm đã trở nên mờ nhạt, thậm chí cô chưa từng nghĩ hai người sẽ gặp lại, đừng nói đến tình trạng như hiện giờ.
Ánh sáng xuyên qua cửa sổ, rơi xuống giữa hai người.
Bóng dáng của hai người hòa quyện vào nhau.
"Từ giờ trở đi, tôi sẽ ghi nhớ tất cả mọi việc ”
Trần Kiêu không trả lời.
Cô cụp mắt.
"Trịnh Thanh Sơn, cậu thích gì ở tôi?"
Trịnh Thanh Sơn nghe không rõ.
"Hả? Cậu nói gì? ”
"Không có gì." Trần Kiêu cười nhẹ.
Nhập Số Chương Để Tìm Chương VD: 200
Ước Hẹn Thanh Sơn
Chương 20
Chương 20