Hương vị của món ăn Nhật Bản và rượu sake hòa quyện vào nhau, ngột ngạt và gây khó chịu.
Trần Kiêu tránh không kịp, bị Phó Thừa Vũ cản lại.
Ánh đèn trên trần nhà vàng vọt hắt xuống hành lang.
Trần Kiêu nhìn Phó Thừa Vũ từ trên xuống dưới, lâu rồi không gặp, anh ta có vẻ phát tướng.
Phó Thừa Vũ vội cất điện thoại di động, phớt lờ sự thờ ơ của cô, trầm giọng nói: "Thật trùng hợp."
Trần Kiêu không có gì để nói với hắn, cũng không khách sáo: "Nếu anh không chặn đường tôi thì đã không có sự trùng hợp này."
Nụ cười trên mặt Phó Thừa Vũ đông cứng lại, anh ta thở dài, lặp lại câu nói cũ: "Trần Kiêu, anh hối hận rồi. Cho anh thêm một cơ hội đi."
Dự án ở huyện Bình An đã bị Trịnh Thanh Sơn giành được, theo lý mà nói, Phó Thừa Vũ sẽ không hạ mình tìm đến cô.
Hơn nữa, Tiểu Nguyên còn nói Phó Thừa Vũ gần đây đang hẹn hò với một hot girl mạng.
Trần Kiêu nhướng mi, chậm rãi liếc hắn một cái.
Khi mới kết hôn, cô từng thấy anh ta là một người hoàn hảo.
Hiện tại nhìn thấy anh ta, cô lại không tìm ra một điểm nào tốt.
Cô không phải người não tàn, hiểu được tại sao anh ta muốn tái hôn với cô.
Chẳng qua là sau khi cô đi, lúc đầu anh ta rất hưởng thụ sự tự do, công khai qua lại với thư ký Hứa kia. Nhưng sau đó, áp lực của công ty dồn hết lên anh ta, nhất là những hạng mục do cô phụ trách bị đóng băng, anh ta gần như bất lực.
Trần Kiêu cười khẩy.
Anh ta không những mặt dày mà còn rất biết co giãn, vì cứu công ty mà chịu cúi đầu năn nỉ cô tái hôn.
“Được rồi, không cần bày ra sự chân thành ở đây, tôi đã nói tôi sẽ không quay lại với anh đâu.”
“Trần Kiêu!” Phó Thừa Vũ nghiến răng gầm gừ.
Anh ta tiến lên một bước, nắm chặt lấy cổ tay cô.
Trần Kiêu cau mày, cô thề sẽ không bao giờ đến nhà hàng này lần nữa.
Phó Thừa Vũ dịu giọng: "Thêm Wechat trước đi."
"Giám đốc Phó thật là nhàn rỗi."
Trần Kiêu chưa trả lời thì một giọng nói từ cách đó không xa truyền đến, cô ngẩng đầu nhìn thì thấy một người đàn ông mặc âu phục chỉnh tề đang đứng dưới gốc cây hoa anh đào bằng nhựa.
Ánh đèn hắt xuống người anh, nửa sáng nửa tối.
Anh vẫn mang trên mặt nụ cười xã giao như mọi khi, nhưng trong mắt là một vẻ lãnh đạm.
Anh ngước mắt lên liếc nhìn cô, tim cô bỗng nhiên nhảy dựng.
Trần Kiêu lúc này mới nhớ ra lý do anh đến đây, chắc là để bàn chuyện hợp tác.
Trịnh Thanh Sơn bước tới.
Chỉ bốn hoặc năm bước đã đến trước mặt cô.
Phó Thừa Vũ sắc mặt trở nên khó coi, tựa hồ không muốn Trịnh Thanh Sơn xem trò hề này.
"Anh Trịnh chờ tôi một lát, tôi đi giải quyết một số việc riêng xong sẽ đến ngay."
Trần Kiêu không ngẩng đầu nhưng vẫn có thể cảm nhận được ánh mắt nhàn nhạt của Trịnh Thanh Sơn rơi trên người mình.
Trịnh Thanh Sơn thản nhiên nói: "Không cần."
Rõ ràng anh không còn ý định hợp tác với Phó Thừa Vũ.
Trần Kiêu cảm thấy sự hiện diện của mình ở chỗ này hơi thừa thãi.
Đối với Phó Thừa Vũ mà nói, dự án hợp tác quan trọng hơn rất nhiều so với việc tái hôn, vì vậy cũng thả tay cô ra.
Trịnh Thanh Sơn khẽ quay đầu lại, nhìn cô vội vàng rời đi.
Trần Kiêu nghe thấy Phó Thừa Vũ hỏi phía sau: "Anh Trịnh biết vợ tôi sao?"
Trịnh Thanh Sơn khựng lại, Trần Kiêu không biết anh sẽ đáp thế nào, dừng lại, quay đầu nhìn.
Đột nhiên anh cũng quay đầu lại, ánh mắt chạm nhau, cô có thể nhìn thấy hơi nóng trong mắt anh cách đó không xa.
Sau đó, anh thu hồi ánh mắt và bình tĩnh trả lời: "Tôi không biết."
Trần Kiêu quay đầu, nhanh chóng trở lại phòng riêng.
Cô không ngạc nhiên khi Trịnh Thanh Sơn nói “không biết”, dù sao anh cũng chỉ có hứng thú với thân xác cô, coi cô như bạn tình nên đương nhiên không muốn dính dáng gì đến cuộc sống riêng của cô.
Tiểu Nguyên đã tỉnh hơn một chút, thấy sắc mặt cô không được tốt liền hỏi có chuyện gì.
Trần Kiêu lắc đầu, nhìn đồng hồ nói: "Mười giờ rưỡi rồi, chúng ta cũng đi thôi."
Thời tiết bên ngoài không tốt lắm, có thể nhìn thấy những đám mây đen dày đặc đ è xuống bầu trời.
Khi hai người đi ra ngoài thì trời bắt đầu đổ mưa.
Sau khi Trần Kiêu tiễn mấy người lên xe taxi thì mới phát hiện chiếc áo sơ mi mình đang mặc đã bị nước mưa làm ướt.
Gió thổi, trời mát hơn một chút.
Cô đứng trước cửa tiệm tạp hóa để trú mưa.
Khung cảnh xung quanh vừa mới náo nhiệt đột nhiên tĩnh lặng lại, cảm giác cô đơn khi ở một mình khiến cô cảm thấy mất mát trong giây lát.
Trần Kiêu mở ứng dụng định đặt xe.
Một đoạn quần tây thẳng tắp lọt vào mắt, cô sửng sốt một chút, sau đó ngẩng đầu lên.
Cô đột nhiên đỏ mặt và nuốt nước bọt.
Trịnh Thanh Sơn cầm dù đứng dưới mưa, ngón tay trắng bệch vì lạnh.
“Cậu uống rượu à?” Giọng anh từ trên cao vọng xuống.
Trần Kiêu vội tắt điện thoại.
Cô đứng trên bậc thềm, vừa tầm mắt với anh, "Ừm, có uống một chút."
Trịnh Thanh Sơn nói: "Tôi đưa cậu về."
Anh đưa dù cho cô, Trần Kiêu chần chừ không nhận, anh liếc nhìn cô từ trên xuống dưới rồi cởi áo vest đen ra.
Trần Kiêu vội vàng nói: "Không cần..."
Trịnh Thanh Sơn không nhịn được, khoác áo lên vai cô, "Đừng để cảm lạnh, mặc vào trước đi."
"Đợi ở chỗ này, tôi đi lấy xe."
Trần Kiêu mấp máy môi, cũng không từ chối nữa: "Được."
Chiếc áo vét mang theo mùi hương và nhiệt độ cơ thể anh, từng chút một thấm vào da thịt rồi len vào trái tim cô.
Mùi trầm hương bao bọc xung quanh cô.
Mỗi lần ở trên giường, mùi gỗ trầm và mùi hormone tính dục luôn hoà quyện với nhau rất hoàn hảo.
Trần Kiêu nghiến răng, cảm thấy xấu hổ, cũng cảm thấy muốn anh ngay lập tức.
Mưa ngày càng nặng hạt.
Trịnh Thanh Sơn nhanh chóng đi tới, anh đẩy cửa cho cô, cô vội cất dù rồi ngồi vào.
Điều hòa trong xe được bật nhẹ xua tan cái lạnh buốt trên người cô.
Trần Kiêu nhướng mi, có thể nhìn thấy những ngón tay mảnh khảnh của anh trên vô lăng.
"Cậu định hợp tác với Phó Thừa Vũ à?"
Trịnh Thanh Sơn không chút nghĩ ngợi, nói: "Không có."
Trần Kiêu gật đầu: “Hắn là người ích kỷ, có thể vì tư lợi mà bán đứng người xung quanh”.
Trịnh Thanh Sơn khẽ cười.
Trần Kiêu tỏ vẻ khó hiểu, khóe miệng nhếch lên, trong mắt rốt cuộc có chút ấm áp.
Tiếng cười này có lẽ là sự khinh thường dành cho Phó Thừa Vũ, cũng là tự tin vào chính mình.
Trần Kiêu nhìn con đường quen thuộc hiện ra trước mắt, chừng mười phút nữa là đến tiểu khu Hoa Uyển.
Mùi nước hoa nhàn nhạt trên người cô quyện vào mùi gỗ trầm trên áo anh.
Rất mập mờ, là sự mập mờ mà chỉ mình cô cảm nhận.
Trần Kiêu quay đầu đi, nhìn khung cảnh ướt sũng ngoài cửa sổ.
Cô chợt nghĩ đến lời Tiểu Nguyên nói, người trưởng thành có h@m muốn tình d*c là chuyện bình thường.
Nam nữ độc thân, chưa lập gia đình, qua lại với nhau cũng là chuyện bình thường.
Lúc này Trần Kiêu rất tỉnh táo.
Cô chăm chú nhìn Trịnh Thanh Sơn, nói với anh: "Bạn học Trịnh, tôi không muốn về nhà."
Trịnh Thanh Sơn ngạc nhiên nhìn cô.
Ánh mắt chạm nhau khiến giữa hai người dâng lên một làn sóng nóng bỏng.
Yết hầu anh khẽ động.
Trịnh Thanh Sơn khàn khàn đáp: "Được rồi."
Đây không phải lần đầu tiên Trần Kiêu đến nhà Trịnh Thanh Sơn.
Biển báo bên đường, thậm chí cửa hàng tiện lợi bên ngoài khu dân cư cũng dần trở nên quen thuộc.
Mở cửa bước vào, anh lấy trong tủ giày ở cửa ra vào một đôi dép lê mới toanh màu hồng.
Trần Kiêu xỏ rất vừa chân, rõ ràng là mua cho cô.
Cô bình tĩnh mím môi, thì ra anh đã đoán được cô sẽ lại đến.
Quần áo Trần Kiêu hơi ướt, Trịnh Thanh Sơn sợ cô bị cảm lạnh nên giục cô đi tắm nước nóng.
Cô khó hiểu liếc nhìn anh, không hiểu tại sao anh lại gấp gáp như vậy.
Trịnh Thanh Sơn nhìn ra ý tứ trong mắt cô, cười nói: "Đồ ngủ ở trong tủ, cậu tự lấy đi, uống rượu xong chắc dạ dày rất khó chịu đúng không, tôi đi nấu cháo cho cậu."
Trần Kiêu đỏ mặt, "Biết rồi."
Lúc đó cô mới nhận ra mình đã hiểu lầm anh.
Người mất kiên nhẫn hóa ra lại là chính mình.
Nhưng cô vẫn phải giả vờ bình tĩnh.
Trịnh Thanh Sơn cười, không có ý vạch trần cô.
Tủ quần áo của Trịnh Thanh Sơn rất đơn điệu. Ngoài những chiếc áo sơ mi đen, trắng và xám, chỉ có một vài chiếc áo len và quần áo thể thao để mặc ở nhà.
Nhưng không quan trọng, đẹp trai như anh thì mặc gì cũng vẫn đẹp.
Trần Kiêu tìm thấy một bộ đồ ngủ của phụ nữ bên trong, đồ mới nhưng đã được giặt sạch sẽ.
Cô rối rắm giữa "vợ cũ" và "đặc biệt chuẩn bị cho cô" thầm nghĩ người cẩn trọng như anh không nên chỉ để lại một bộ đồ ngủ của vợ cũ ở đây.
Sau khi tắm nước nóng, Trần Kiêu cảm thấy dễ chịu hơn rất nhiều.
Bộ đồ ngủ lụa dài tay mặc rất thoải mái, cũng là kiểu cô yêu thích, kín đáo, không lộ liễu.
Sau khi tắm rửa ra ngoài, Trịnh Thanh Sơn vẫn đang bận rộn trong bếp.
Anh chưa kịp thay áo sơ mi trắng đã đeo tạp dề vào nấu cháo.
Đi qua phòng bếp thơm mùi gạo, Trần Kiêu cảm thấy rất đói bụng.
Trịnh Thanh Sơn thấy cô dựa vào cửa thì cười: "Tắm xong rồi?"
Trần Kiêu gật đầu: "Ừ."
Trịnh Thanh Sơn lại liếc về phía bếp, "Cháo còn một lúc nữa mới chín, cậu ra phòng khách xem TV một lát đi."
Trần Kiêu đồng ý.
Phòng khách so với trước đây có chút khác biệt, cô cố gắng quan sát, phát hiện bệ cửa sổ vốn trống không thì bây giờ đã có thêm vài chậu cây xanh mướt.
Căn nhà lạnh lẽo có thêm chút sức sống.
Trần Kiêu ngồi trở lại sô pha.
Trên bàn trà có giấy vẽ, bút lông cùng một dĩa trái cây, cô hơi sửng sốt, nhìn về phía phòng bếp.
Anh chuẩn bị mọi thứ cho cô.
Trần Kiêu thấy trong lòng ấm áp.
Không ngờ anh đối với bạn giường lại cẩn thận chăm chút như vậy.
Cô cầm cọ vẽ và giấy vẽ lên, bắt đầu vẽ bản thảo thiết kế của bộ sưu tập tiếp theo.
Mùi thơm của gạo lan vào không khí.
Mưa phùn xào xạc.
Từng dòng phác thảo dần hiện lên, mang theo hương vị khói lửa nhân gian.
Nhập Số Chương Để Tìm Chương VD: 200
Ước Hẹn Thanh Sơn
Chương 11
Chương 11