DocTruyenChuFull.Club

Nhập Số Chương Để Tìm Chương VD: 200
Nhật Ký Cướp Hôn
Chương 27: C27: Bởi vì anh yêu em


Bà ấy nhắc đến thì tôi mới nhớ tới chuyện đám cưới kia. Tôi thầm tính toán trong lòng, đm, không phải ngày mai chính là lễ trung thu hay sao?




“Chưa tổ chức, ngày mai.” Hình như bố tôi cũng vừa mới nhớ đến chuyện này, ông chần chờ rồi thương lượng với mẹ tôi: “Bà gặp phải chuyện lớn như thế này, tôi thấy nên lùi chuyện hôn lễ này lại mấy tháng đi, chờ vết thương của bà tốt lên rồi tính tiếp.”

“Tôi là tôi, con gái là con gái.” Bây giờ tuy rằng mẹ tôi nói chuyện không có nhanh nhẹn và hung dữ như bình thường nhưng khí thế mạnh mẽ trong hơi thở mong manh đó lại không hề giảm đi chút nào: “Đám cưới đã được lo liệu hết rồi thì mau chóng tổ chức đi, tôi ghét nhất là bị kéo dài, dễ đêm dài lắm mộng.”







Tôi kinh ngạc, đã bị thương đến sứt đầu mẻ trán như thế rồi mà vẫn muốn tổ chức hôn lễ cho tôi, quả nhiên là người mẹ đặc biệt của tôi, khâm phục quá đi mất. Nhưng mà tôi cũng đã quen rồi, hai mươi lăm năm nay tôi vẫn sống với lối suy nghĩ không giống người bình thường của người mẹ này mà.

“Không phải mẹ còn muốn mặc lễ phục đến đám cưới con để khoe khoang sao? Ngày mai mà tổ chứ thì làm sao mẹ tới được chứ?” Tôi vội vàng phản bác.

“Sau này sẽ còn nhiều cơ hội mà.” Đầu của mẹ tôi không thể cử động, bà ấy chỉ có thể liếc mắt nhìn chúng tôi: “Chờ đến tiệc đầy năm của cháu trai thì mẹ mặc cũng không muộn. Nhưng hôn lễ này thì phải tổ chức, mẹ không muốn lại xuất hiện tình huống giống như của Cá Voi một lần nữa, yêu nhau năm năm mà còn chia tay được, mẹ không cam lòng để Diệp Tử nhà chúng ta phải bị như vậy.”

“Mẹ còn nhắc đến anh ta làm gì nữa vậy.” Tôi oán giận một cách yếu ớt, nghĩ đến Cá Voi khiến cho lòng tôi đau thắt lại.

“Tại sao mẹ không thể nhắc đến?” Giọng nói của mẹ còn yếu hơn cả tôi: “Khi mẹ hôn mê đã nằm mơ thấy nhiều thứ, tất cả đều là ác mộng. Mẹ mơ thấy con rể của mình bỏ trốn với người khác, hôn lễ bị đập bể hết, một mình con mặc váy cưới ngồi khóc ở dưới đất. Sau đó con xoay người đi tới một con sông rồi đột nhiên nhảy xuống, mẹ muốn ngăn lại mà không thể ngăn được…”








Sau đó, mẹ tôi đau lòng đến mức nghẹn ngào không nói được gì nữa, nước mắt không kìm được chảy xuống. Tôi nhìn mẹ mình khóc như vậy, tự dưng trong lòng cũng dâng lên một cảm giác buồn bã. Bà ấy bị thương nặng đến mức này mà cũng chưa hề kêu la một tiếng nào, nhưng chỉ vì chuyện cả đời của tôi mà lại đau lòng đến như vậy.

Hình như tôi nghe được ông trời đang oán giận ở bên tai tôi: “Mày đúng là một đứa trẻ xui xẻo khiến người khác thất vọng mà.”

“Bà muốn cái gì thì làm cái đó đi, cứ để cho hai đứa tổ chức hôn lễ vào ngày mai đi.” Ba tôi chính là người đầu tiên luống cuống chạy đến lau nước mắt cho mẹ tôi, ông vừa lau nhẹ nhàng vừa dỗ mẹ tôi: “Bà khóc cái gì mà khóc chứ? Chỉ là một giấc mơ mà thôi, mọi chuyện nghe theo lời bà hết được không? Bà mới làm phẫu thuật xong, lỡ đâu vết thương bị gì thì sẽ phiền toái lắm.”

“Chuyện ngày mai chắc không còn vấn đề gì đâu nhỉ?” Ba tôi quay đầu lại hỏi tôi.

Không đợi tôi trả lời, cái tên Sở Mộ Phàm đứng bên cạnh hết nhìn ba tôi rồi lại nhìn mẹ tôi, ánh mắt anh ta lóe lên. Bỗng nhiên trong lòng tôi có một loại dự cảm rất xấu, tôi linh cảm tên này sẽ vạch trần chuyện kết hôn của chúng tôi chỉ là một trò khôi hài. Quả nhiên anh ta nói với giọng do dự: “Thật ra, thật ra cháu với Tố Tố, thật sự chúng cháu không có…”







“Con sẽ không lùi hôn lễ lại!” Tôi cắt ngang lời anh ta nói, đồng thời dùng khuỷu tay mình chọt mạnh vào bả vai của anh ta. Sau đó tôi dùng ánh mắt ra hiệu: “Lúc mấu chốt thì anh lại muốn nói thật làm gì? Thật vất vả mới cứu được mẹ tôi trở về mà anh lại muốn làm bà ấy tức chết thêm lần nữa sao?”

Vẻ mặt anh ta đông cứng lại, giống như là không nghĩ tới việc tôi sẽ ngăn cản anh ta nói ra sự thật.

Thật ra tôi cũng không ngờ mình sẽ làm vậy. Tôi vẫn luôn nóng lòng muốn giải thích và thoát ra khỏi cuộc hôn nhân đầy khôi hài này. Nhưng bây giờ tôi lại chủ động che giấu bí mật này, thậm chí tôi còn tình nguyện kết hôn với kẻ đã ràng buộc mình mà chẳng biết tại sao. Vẫn là tự nguyện thôi.

Chỉ biết trách thế sự vô thường, lần này mẹ tôi bị tai nạn giao thông đã khiến cho tinh thần và thể xác của tôi trở nên kiệt quệ, nhưng tôi cũng rất xúc động.

Cảm giác con cái muốn phụng dưỡng nhưng không còn cha mẹ, tôi đã từng nghĩ đến việc tôi cũng sẽ trải qua những ý sâu xa trong lời nói này nhưng sớm nhất cũng là nhiều năm về sau, khi đó tóc của bố tôi và mẹ tôi đã trắng hết rồi, tôi cũng trở thành một người phụ nữ trung niên. Nói không chừng đến lúc đó tôi đã không còn quan trọng chuyện sinh ly tử biệt, cũng sẽ không cảm thấy bố mẹ mình qua đời là chuyện đau khổ như thế nào.

Nhưng một vụ tai nạn giao thông đã cho tôi trải nghiệm loại cảm giác tuyệt vọng này rồi, nó lại sâu sắc như thế.

Giờ phút này, tôi nhìn mẹ mình với cái đầu bị cuốn vải băng và đôi mắt ướt đẫm nước mắt nhưng lại vui cùng vui sướng, tôi cảm thấy bà già nhỏ luôn hung dữ này chính là một sự tồn tại không thể thiếu đối với tôi. Mà trước kia tôi chưa bao giờ cảm nhận được rằng tôi yêu bà ấy đến như vậy.








Bỗng nhiên tôi nhớ đến cái của cửa hàng thực phẩm không có lương tâm kia đã dẫn tới vô số cư dân mạng hợp lại chỉ trích, mắng chửi. Tôi từng khịt mũi khinh thường câu nói về tình cảm gia đình ấm áp “Bởi vì tình yêu không chờ đợi” chứa đầy lý luận đạo đức chó má nhưng bây giờ lại muốn nói một câu: “Mẹ nó anh thắng rồi, để mẹ tôi yên lòng, tôi đồng ý cuộc hôn nhân này!”

Lý tưởng hào hùng như thế, tôi thật cảm động và tự hào về hành động xả thân mình để bảo toàn hạnh phúc và sự hòa thuận của gia đình. Nhưng mà trong lòng tôi cũng dâng lên cảm xúc đau lòng và chua xót cho tình trạng của bản thân mình bây giờ. Cái kết của tình yêu và sự bắt đầu của hôn nhân, cả hai cái khó hiểu và kì quái như thế.

Mà nói chung thì tôi cũng không thể chia sẻ hạnh phúc mình mong muốn được.

Trong lòng đầy sự khó chịu, tôi ra đứng ngoài hành lang để hít thở không khí.

Phía sau có người kéo mạnh tôi vào trong lòng ngực, tôi không kịp phản kháng, cũng không có sức đẩy ra, ngược lại, nước mắt tôi không chịu thua mà chảy xuống dưới.

Mẹ nó, mấy ngày nay số nước mắt mà tôi rơi đủ tạo thành một con sông rồi đấy.

Sở Mộ Phàm không nói câu nào mà chỉ ôm chặt tôi, nước mắt của tôi làm bờ vai anh ta bị ướt nhẹp.

Chúng tôi cứ ôm nhau và đứng yên lặng một cách ăn ý như vậy thật lâu trên hành lang, bốn phía đều lặng im không một tiếng động.







“Cho anh thời gian một năm, nếu em vẫn không yêu anh thì anh sẽ trả tự do cho em.” Cuối cùng anh ta cũng mở miệng, giọng khàn khàn.


“Cái gì?” Tôi ngẩng đầu lên.

“Anh biết vì sao em đồng ý gả cho anh, anh cũng biết bây giờ người trong lòng em đang nghĩ đến là ai.” Anh ta cúi đầu và dùng hai tay nâng mặt tôi lên thật nhẹ nhàng, ánh mắt anh ta vô cùng nghiêm túc: “Nhưng anh không cam lòng, yêu là chọn lọc tự nhiên, mà anh mới người được ông trời tác hợp với em, người em nên yêu là anh và chắc chắn em sẽ yêu anh.”

Tôi không nói gì, chỉ im lặng nghe anh ta nói.

“Anh vẫn không muốn ép buộc em, cũng không muốn phải buông bỏ em. Thế nên xin em hãy cho anh thời gian một năm, nếu sau một năm này mà em vẫn không thể yêu anh được thì anh sẽ đồng ý ly hôn, em sẽ được tự do như cũ.” Nói xong anh ta hôn lên trán của tôi một cái.

Sau khi nghe xong lời này, lần đầu tiên tôi cảm thấy được người đàn ông này cũng là người biết phân rõ phải trái.

“Cám ơn.” Tôi nhẹ giọng nói.

Anh ta ngẩn người, sau đó anh ta mỉm cười vuốt nhẹ mái tóc của tôi, vẻ mặt anh ta có chút bất đắc dĩ: “Rõ ràng anh mới là kẻ được lợi mà em còn nói cảm ơn, xem ra đầu óc em đúng thật là không được thông minh lắm.”

Mặt tôi sầm xuống ngay lập tức, tôi có cảm giác như bị lừa bán đi mà còn giúp người ta đếm tiền, trong nháy mắt tôi chỉ cảm thấy mình thật sự rất ngốc.

“Vậy thì…” Tôi tức giận nói: “Hôn lễ ngày mai, không phải anh nói hủy bỏ sao? Bây giờ đặt lại một lần nữa thì kịp sao?”

“Đương nhiên.” Anh ta nói: “Bởi vì thật ra anh có hủy đâu.”

Quả nhiên mỗi lần tên này ra quyết định thì đều tất cả vô cùng lý trí và hợp lý, tôi phục rồi.

“Nhưng mà còn thiếu phù dâu.” Anh ta lại nói: “Anh nghĩ Hàn Khanh có lẽ không rảnh đâu, cho nên em hãy chuẩn bị một người khác đi.”

Nghĩ đến Hàn Khanh thì tôi thấy ngứa răng ngay lập tức, những bây giờ cũng không phải lúc để đánh răng, tôi cầm điện thoại lên: “Cũng không phải chỉ có cô ấy là bạn thân, tôi sẽ gọi Đường Phỉ đến.”

Hai ngày nay tôi cũng không biết Đường Phỉ đã đi đâu rồi, không lên QQ, không nhận điện thoại mà cũng không liên lạc với tôi, tám mươi phần trăm là đi ngọt ngào với người bạn trai tài giỏi bí ẩn kia rồi. Quả nhiên, khi cô ấy chịu nghe điện thoại của tôi thì vừa bắt máy cô ấy đã phàn nàn về việc bạn trai phải đi công tác vào ngày mai.

Tôi nói lại mọi chuyện cho cô ấy một cách đơn giản: “Nói chung là cơ thể của mẹ tao bị thương nặng, để cho tâm lý của bà ấy không bị ảnh hưởng bởi chuyện kết hôn của tao và Sở Mộ Phàm nên ngày mai phiền mày dành ít thời gian tới làm phù dâu giúp tao.”

Cô ấy nghe vậy thì cảm thấy rất phấn khích. Đầu tiên là hỏi vì sao tên lái xe tải chở hàng bán khoai tây không có mắt, sau đó lại trách tôi không báo cho cô ấy đến thăm mẹ tôi, cuối cùng thì lại cảm thán cũng may con nhỏ phản bội Hàn Khanh đã chạy trốn kia, nếu không thì cũng không tới lượt cô ấy được làm phù dâu. Cô ấy lớn đến như vậy mà vẫn chưa được làm việc này bao giờ nên trong lòng cảm thấy vô cùng hưng phấn…

Cô ấy cứ nói “blabla” liên hồi, chưa nghe cô ấy nói xong tôi đã không nhịn được mà tắt điện thoại rồi.

Tôi xoay người nhìn thấy Phùng thiếu và Sở Mộ Phàm đang đứng ở cuối hành lang, hai bóng dáng cao lớn đứng cạnh nhau, hình như đang nhỏ giọng nói chuyện gì đó với nhau.


Tôi đi qua đó rồi dừng lại ở một vị trí cách bọn họ không xa bởi vì tôi nghe được giọng nói của cậu Phùng có vẻ vui sướng như thế nào.

Cậu ta nói: “Từ lúc sinh ra thì cô ấy đã là một động vật đơn bào không có đại não rồi. Lớn đến như vậy mà không có một chút kĩ năng nào cả, ngay cả việc mắng chửi người khác cũng phải lên đại học thì mới học được, không có kĩ năng sống và chỉ muốn ru rú ở một chỗ, nếu không có ai đốc thúc thì chắc tới mì gói cô ấy cũng lười nấu. Thế nên tôi khuyên anh nếu có thể không cưới thì đừng cưới, nếu không thì sau này anh sẽ hối hận đấy.”

Các dây thần kinh não bộ của tôi quay cuồng, ngay lập tức tôi hiểu được thằng cha này đang nói xấu tôi. Tự dưng tôi cảm thấy buồn bực trong lòng, “Phùng thiếu, ông không nên phá đám tôi như thế, mặc dù những lời ông nói đều đúng hết… Nhưng mà ông cũng không thể tự mình nói ra những lời như vậy, không thể vì coi trọng Sở Mộ Phàm mà ông bôi đen đúng không?”

“Người ngốc mới càng dễ nuôi, tôi yêu sự ngốc nghếch của cô ấy.” Sở Mộ Phàm thản nhiên nói.

Tôi đệch! Đáy lòng tôi đang gào thét, anh là đang khen tôi ngu ngốc hay là nói thẩm mỹ của chính mình có vấn đề vậy hả?

Đương nhiên Phùng thiếu cũng bị những lời này của anh ta làm cho nghẹn họng một chút, nhưng mà cậu ta cũng rất nhanh chóng tìm ra cái khác để phá tiếp: “Không chỉ có ngốc nghếch không đâu, còn cả tính cách lơ mơ như bà già của cô ấy. Cô ấy thường xuyên thay đổi ý định trong chốc lát, thay đổi tâm trạng, không bao giờ quyết định được mình muốn cái gì. Bây giờ muốn kết hôn thì nói rất hay, chưa biết chừng ngày mai đầu óc cô ấy nóng lên rồi lại bỏ trốn khỏi lễ cưới nữa.”

Thấy anh ta không có ý kiến gì khác, Phùng thiếu lại tiếp tục nói: “Hơn nữa cô ấy còn là người rất giỏi gây chuyện, mấu chốt là mỗi lần cô ấy gặp rắc rối đều cố tỏ vẻ mình vô tội, lại còn không biết mình đã sai chỗ nào. Sau đó cô ấy mở to đôi mắt ra chớp chớp rồi dùng khả năng tưởng tượng quái dị trong não bộ của mình để nghĩ lung tung làm anh tức chết.”

“Thật ra tôi đã được lĩnh hội hết những điều đó rồi.” Sở Mộ Phàm gật gật đầu.

Trong lòng tôi bắt đầu cảm thấy bực bội rồi nha, Phùng thiếu này thích Sở Mộ Phàm đến mức nào vậy? Mới gặp nhau hai lần mà đã bắt đầu muốn phá hư cuộc hôn nhân của tôi, vì sao lần nào cậu ta cũng muốn giật lấy người đàn ông của tôi vậy?

“Vậy anh vẫn kết hôn với cô ấy?” Phùng Thiếu không nghe được tiếng lòng của tôi, cậu ta nghiêng đầu hỏi lại Sở Mộ Phàm.

“Bởi vì tôi yêu cô ấy.” Anh ta nặng nề nói.

Lúc này Phùng thiếu thật sự bị không biết nói gì hơn. Hai người họ im lặng đứng một lúc. Tôi còn nghe được Phùng thiếu thở dài nói: “Vậy anh đừng bắt nạt cô ấy, cô ấy sợ anh. Còn nữa, nếu anh dám gây ra một chút lỗi lầm nào với cô ấy thì tôi sẽ giết anh.”

Sau đó cậu ta quay đầu lại, con ngươi ảm đạm của cậu ta bắt gặp đôi mắt to vô tội trong truyền thuyết của tôi. Tôi còn đang suy nghĩ có nên đánh cậu ta vài cái cho bõ tức hay không thì đột nhiên cậu ta đi tới cầm tay tôi rồi nói: “Diệp Tử, anh đây chờ uống rượu mừng ngày mai của bà.”

Sau đó cậu ta cười khổ một cái, quay đầu lại nhìn Sở Mộ Phàm rồi xoay người bỏ đi.

Nhìn bóng lưng cô đơn của cậu ta, tôi đột nhiên cảm thấy lòng mình trở nên vô cùng phiền muộn. Ai, thật ra Phùng thiếu là người tốt, nhưng không biết tại sao những người đàn ông mà cậu ta yêu đều yêu tôi, đúng là nghiệt duyên mà. Nhưng tôi tin rằng nhất định cậu ta có thể tìm được một người tốt, bất kể là nam hay nữ thì chắc chắn cũng sẽ tốt hơn Sở Mộ Phàm n lần.

“Trở về nghỉ ngơi thôi, ngày mai sẽ mệt lắm đấy.” Sở Mộ Phàm nói với tôi, sau đó anh ta lái xe đưa tôi về nhà.

Bởi vì lo lắng cho mẹ mà vài ngày liên tục rồi tôi cũng chưa có được một giấc ngủ ngon nào cả. Bây giờ cảnh báo nguy hiểm của mẹ đã được giải trừ rồi, rốt cuộc dây thần kinh bị buộc chặt trong một thời gian dài cũng có cơ hội thả lỏng. Vì mệt mỏi nên cảm giác buồn ngủ nhanh chóng ập tới, lên xe được một lúc thì tôi đã ngủ rồi.


Đọc truyện chữ Full