PHẦN 02/04
6
Tên bạo quân đưa tôi đi ăn tối với hắn.
Đồ ăn của hắn ngon đến mức tôi ăn nhiều đến nỗi miệng dính đầy dầu.
【Không nói chứ, cách ăn uống của Hoàng đế An Thành thật đẹp mắt! 】
【Cảnh đẹp ý vui. 】
【Nhìn vào chị gái một lần nữa. 】
【Quên đi, đừng dọa nữa, cô ấy đang buông thả mình rồi]
Tôi ngẩng đầu lên đầy tội lỗi, tự hỏi liệu mình có quá phóng túng không.
Một bàn tay đột nhiên xuất hiện trước mặt tôi: “Lau miệng đi."
"Ngu ngốc."
Bạo quân tích chữ như vàng, nhưng mỗi lời hắn thốt ra đều khiến người ta tổn thương.
Tôi có lý do nghi ngờ rằng bảy người phụ nữ chết thảm trước đó đều bị hắn ta làm cho tức chết.
Tên bạo quân từ đâu đó lấy ra một chiếc khăn tay và khiêm tốn lau miệng cho tôi.
Ôi trời!
Tôi phải trả lời cho cái miệng của mình khi về đến nhà.
【Ahhhhhhhhhhhhhhh. 】
【Tránh ra đến lượt tôi!!! 】
【Ahhhhhhhhhhhhhhhhhhhhhhhhhhhhhhhhhhhhhhhhhhhhhhhhhhhhhhhhhhhhhhhhhhhhhhhhh tiếng gà gáy suốt mười dặm xung quanh thật chói tai! 】
【Vừa rồi ánh mắt của Hoàng đế An Thành thật là si mê!!! 】
【Không phải tôi đến để chứng kiến người thử nghiệm chết một cách kỳ lạ sao? Tại sao nó lại trở thành một bộ phim ngọt ngào như vậy? 】
Tôi kinh ngạc ngẩng đầu nhìn tên bạo quân, vẻ mặt hắn rất tự nhiên và hắn không hề ý thức được vừa rồi mình đã làm gì.
Tôi độc thân từ trong trứng! Hành vi của hắn giống như đốt pháo trong lòng tôi.
Nếu tôi không biết hắn là bạo quân thì tôi đã phát triển bộ não tình yêu này rồi.
"Nhìn ta làm gì?"
"Mau ăn cơm đi."
Tôi uể oải cúi đầu xuống và tiếp tục ăn.
Nhưng trong lòng tôi rất khó chịu.
Kịch bản này phát triển dần dần đi theo hướng ngoài tầm kiểm soát của tôi, nhưng Cục Quản Lý nhất quyết để tôi đi theo bước chân của tên bạo quân.
Tôi hỏi cục quản lý: “Liệu điều đó có thay đổi lịch sử không?”
Cục Quản Lý dứt khoát: “Các sự kiện đã được xác lập sẽ không thay đổi."
"Tôi vừa kiểm tra, thân phận hiện tại của cô không có ghi chép gì, nhưng không có ai nói cô đã ch*t, điều đó có nghĩa là cô quả thực chưa ch*t."
Vì vậy, tôi nên sống.
Sẽ ổn thôi.
"Không phải không thể giải quyết được bí ẩn vì sao bạo quân lại giết người sao?"
"Không thành vấn đề, chúng tôi đã sắp xếp cho cô kế hoạch B"
"Kế hoạch B nào?"
"Cô dựa vào vẻ đẹp của mình để khiến bạo quân phải lòng cô, và sau đó hỏi hắn ta xem chuyện gì đang xảy ra."
"???"
Ai đã lập ra cái kế hoạch này vậy?
Điều tra ba thế hệ tổ tiên nhà hắn! Đừng đùa chứ!
"Nàng lại đang suy nghĩ cái gì?"
"Lại có thể thất thần ngay cả khi đang ăn?"
Tên bạo quân nhìn tôi với một tia khó hiểu.
“Không phải nàng đang nghĩ về những người đàn ông khỏa thân mà nàng đã xem hôm qua chứ?”
Trên mặt hắn lộ ra vẻ sát khí.
Tôi sợ đến mức giật mình. Hắn sẽ không động thủ với tôi chứ!
"Ngày mai trẫm sẽ sai người đi tìm rồi chém đầu bọn vô lại đó. Hành vi như vậy thật sự là xúc phạm quý ông."
【Tôi ghen tị, chúng ta chia tay đi. 】
【Hắc hắc hắc, đừng chém. Hãy đưa họ đến nhà tôi và tôi sẽ đảm bảo rằng những mĩ nam đó suốt đời không thể ra khỏi nhà. 】
【Âm thanh bàn tính trên lầu quá lớn! 】
"KHÔNG!"
Tôi cố gắng chứng minh mình vô tội: “Ta đang nghĩ tại sao bệ hạ lại đẹp trai và xuất chúng đến vậy!
“Bệ hạ thật sự là một trượng phu tuyệt vời, và ta đã quên mất lễ tiết của mình khi nhìn thấy bệ hạ.”
Tên bạo chúa liếc nhìn tôi, cụp mi xuống.
Lông mi dài giống như những chiếc lông ở bàn chải nhỏ.
"Đạo đức giả."
Hắn ngoài miệng nói tôi đạo đức giả, nhưng mặt lại hơi đỏ.
【Chậc chậc chậc...】
【Một người sẵn sàng bịa ra một lá thư và người kia sẵn sàng viết nó. 】
7
Sau bữa tối, tên bạo quân nói sẽ đưa tôi đi dạo.
Hắn thậm chí còn không ngủ.
Thật là một chiến binh.
8
Hoa trong Vườn Hoàng Gia nở rộ đặc biệt đẹp, cây cối xanh tươi đan xen vào nhau.
Tôi kề vai sát cánh với tên bạo quân.
Hắn không nói một lời, tôi cũng không dám nói.
Cuối cùng, hắn dừng lại trước một ao sen.
Hỏi tôi: “Không phải nàng nói cái hộp đen quê nàng có thể ghi lại cảnh đẹp sao?"
"Hoa sen thật đẹp."
Tôi nhanh chóng lấy điện thoại di động ra và chụp ảnh bông sen.
Bạo quân đứng bên cạnh tôi, trên môi nở nụ cười, vẻ mặt rất vui vẻ.
Trong lúc hắn không chú ý, ma xui quỷ khiến thế nào mà tôi đã vô tình chụp được một tấm ảnh sườn mặt của hắn.
Thật tuyệt vời, nó có thể sánh ngang với camera sau của Apple 14Plus.
Nếu tôi có những bức ảnh có độ phân giải cao, no-p như vậy ở nơi công cộng, tôi sẽ giết người đăng chúng rồi tự sát, không đùa đâu.
"Tần Vân Kiêu."
"Cái gì?"
Tôi không nghe rõ lời bạo quân, ngơ ngác quay người lại.
Bắt gặp ánh mắt của hắn.
Đen kịt, thâm túy, nó dường như chứa đựng hàng triệu cảm xúc.
"Tên của ta."
"Tần Vân Kiêu."
Tôi ngơ ngác gật đầu: “Ồ, ta tên Tạ Dung.”
Hắn cong môi.
Lúc này tôi không hiểu tại sao hắn lại đột nhiên nói tên mình.
Phải rất lâu sau tôi mới chợt nhận ra điều đó.
Đã rất lâu rồi hắn mới có cơ hội cho tôi biết tên của hắn.
【Híc, chị gái thử nghiệm đã nói tên của mình phải không? 】
【Hoàng đế An Thành thậm chí còn không hỏi cô ấy? 】
【Sắc đẹp gây hiểu lầm! 】
Khi quần chúng ăn dưa nhắc nhở, tôi mới nhận ra mình đã nói sai tên.
Nhưng tên của công chúa này là gì?
Người ở cục quản lý hiển nhiên cũng lâm vào trầm tư.
Tôi chỉ biết dùng sự khéo léo của mình và vắt óc tìm biện pháp bào chữa.
"Ý ta là ta đến Trung Nguyên và ta đã tự đặt cho mình một cái tên Trung Nguyên."
"Rất tốt."
"Ừm?"
Đáy mắt Tần Vân Kiêu hiện lên ý cười nhàn nhạt: "Tên của nàng rất hay."
Ôi, hắn thật tinh mắt.
9
Tôi thu hồi câu nói kia.
Tần Vân Kiêu thật không có mắt.
Hắn không biết lấy đâu một bông hoa sen lớn, nhất quyết cắm nó lên đầu tôi.
Tố chất đâu! Việc hái hoa lung tung là bị phạt!
“Ta cảm thấy, bông hoa này không cài vào trâm thì tốt hơn.”
Tần Vân Kiêu khẽ cau mày, ánh mắt nguy hiểm.
Vì tính mạng, tôi chỉ có thể từ bỏ thẩm mỹ.
"Trâm cài tóc! Đẹp quá!"
Hắn gật đầu hài lòng, cầm bông hoa cài vào đầu tôi.
Nước trong đến mức tôi có thể nhìn thấy hình ảnh phản chiếu của mình khi nhìn xuống.
Đang yên đang lành, trên đầu có bông sen to như cái bát.
Tất cả những gì tôi có thể nói khi nhìn kỹ là thật tàn nhẫn.
Dù là kẹp tóc nghiêng còn không tính, Tần Vân Kiêu lại trực tiếp chụp thẳng lên đầu!
Không biết còn tưởng đây là con dấu của tôi.
Tôi có phạm luật không?
Nhưng Tần Vân Kiêu lại rất hài lòng, nhìn trái nhìn phải đầu tôi, như thể đang chiêm ngưỡng kiệt tác của mình.
Tôi lại một lần nữa hoài nghi hợp lí: Bảy người phụ nữ phía trước hẳn là đều bị hắn làm cho tức ch*t!
…
Buổi tối, tôi và Tần Vân Kiêu ở cùng phòng.
Cục quản lý còn rất nhân tính kéo đèn, trước khi màn đạn biến mất, nói sẽ viết hàng trăm câu chuyện tình yêu của Tần Vân Kiêu và tôi trong đêm để hoàn thành mọi chi tiết kéo đèn.
Tôi không hiểu, mạch não của giới trẻ đương đại làm tôi buồn.
Tần Vân Kiêu vẫn như cũ không ngủ, ngồi vào bàn đọc thẻ tre.
Thực sự có rất nhiều việc phải làm mỗi ngày.
Hãy nhìn người ta xem, thà làm việc mỗi đêm mà không ngủ.
Khó trách hắn sống hơn ba mươi tuổi đã ch*t, ai có thể chịu đựng như vậy mà không ch*t chứ?
Nhưng khoan hãy nói, nhìn vẻ đẹp dưới ánh đèn, càng nhìn càng thấy hắn càng đẹp.
Tần Vân Kiêu có khuôn mặt như thế này, nếu không phải là hoàng đế thì nhất định phải làm người dẫn chương trình phát sóng trực tiếp.
“Nàng không ngủ, nhìn ta làm gì?”
Tôi thật có lý do nghi ngờ rằng Tần Vân Kiêu có mắt sau đầu.
Nghịch cảnh làm cho con người trưởng thành, và giờ đây những lời ngọt ngào của tôi không còn cần dùng não nghĩ nữa.
"Tư thế oai hùng của Bệ hạ làm ta mê mẩn."
Hắn đặt tấm thẻ tre xuống và nhìn tôi với ánh mắt khiến tôi có cảm giác nguy hiểm không thể giải thích được.
Hừ, chẳng lẽ nịnh nọt hắn định tát mình sao?
Tần Vân Kiêu đứng dậy, đi tới trước mặt tôi mấy bước, hơi nghiêng người.
"Ái phi, đây là đang nhắc nhở trẫm rằng đã đến giờ đi ngủ phải không?"
TÔI:"?"
Đầu óc ngươi nhảy vọt nhanh như vậy, các sử gia có biết không?
Tần Vân Kiêu đặt tay lên vai tôi, tôi ngước mắt lên, dưới ánh đèn mờ chỉ có thể nhìn thấy quai hàm có chút căng thẳng của hắn.
Trong lúc hoảng hốt, tôi dường như nghe thấy nhịp tim của mình.
KHÔNG?
Tôi còn phải bán nhan sắc sao?
Ra ngoài hay không ra ngoài?
Tim tôi lỡ nhịp và tôi nhắm mắt lại, thôi vì học thuật vậy! (Chị bé nghiện còn ngại)
Chậm rãi vươn tay ôm lấy eo Tần Vân Kiêu.
Họa tiết thêu ở cạp quần có chút cấn tay nhưng phần eo thực sự rất ổn, rắn chắc và khỏe khoắn.
Đỉnh đầu, Tần Vân Kiêu cười khẽ.
Hắn nâng mặt tôi lên và tôi buộc phải nhìn hắn.
Đôi mắt Tần Vân Kiêu tối sầm, mang theo những cảm xúc khó hiểu.
Hắn cúi đầu xuống và tôi từ từ nhắm mắt lại.
Chờ hồi lâu, tôi chỉ nghe thấy tiếng thở của hắn phả vào mặt mình.
Tôi mở mắt ra, khuôn mặt tuấn tú và giận dữ của Tần Vân Kiêu chỉ cách tôi một hơi thở.
Ồ!
Làm thế nào ngươi có thể sử dụng điều này để khảo nghiệm cán bộ?
"Chờ ta hôn nàng à?"
Đôi mắt hắn đầy nụ cười nhìn tôi trêu chọc.
Tôi đỏ mặt: “Không có!” Tôi muốn trừng phạt bản thân bằng một ly rượu vì sự liều lĩnh của mình!
Tôi chỉ muốn tìm lại chút phẩm giá cho riêng mình.
Tần Vân Kiêu bỗng nhiên vươn tay che mắt ta lại, trong bóng tối ấm áp, một nụ hôn nhẹ nhàng rơi xuống môi tôi.
Đầu óc tôi trống rỗng, phản ứng đầu tiên của tôi là: Môi bạo quân cũng ấm áp.
Tôi không biết thời gian đã trôi qua bao lâu nhưng đã lâu đến mức tôi đã xây dựng được tinh thần đến mức có thể cống hiến hết mình cho học thuật.
Tần Vân Kiêu thật sự buông tôi ra.
Khi hắn hoảng sợ lùi lại, tôi mới nhận ra lúc này trông mình có bộ dáng bao nhiêu không xong thế nào.
Đó là một loại không tốt lắm khó diễn tả. Các ngươi tự bổ não mà nghĩ đi.
Hắn quay đầu khỏi tôi, tai hơi đỏ.
Chậc, thật là một bạo chúa nhỏ ngây thơ.
10
"Được rồi, đi ngủ đi."
Lúc Tần Vân Kiêu nói đi ngủ, hắn thật sự là có ý đi ngủ.
Nếu không phải miệng tôi vẫn còn có chút tê dại thì tôi thậm chí còn nghi ngờ nụ hôn vừa rồi là giả.
Chúng tôi nằm cạnh nhau trên giường, như một tình đồng chí.
Thực sự không muốn làm điều gì khác?
Tần Vân Kiêu có được hay không?
Tôi đang phân tâm, hắn nói dừng là dừng.
Lại một lần nữa tôi nghi ngờ có lý, kỳ thật hắn không giỏi việc này, bảy nữ nhân kia vì bọn họ biết bí mật của hắn nên đã bị hắn diệt khẩu!
Trong lúc đang suy nghĩ vẩn vơ, Tần Vân Kiêu đột nhiên nắm lấy tay tôi, dùng lực nhẹ nhàng ôm tôi vào lòng.
Anh vỗ nhẹ vào lưng tôi như để an ủi.
"Ta buồn ngủ quá, đừng náo loạn."
TÔI:"?"
Ai náo loạn?
Ngủ thì ngủ.
Vốn tưởng rằng không ngủ được nhưng không ngờ mình lại ngủ như lợn chết.
Nửa ngủ nửa mơ, tôi dường như nghe thấy ai đó thì thầm vào tai mình: "Tiểu lừa đảo."
Đây là loại giấc mơ gì vậy?
11
Xuyên đã qua nhiều ngày.
Tôi chỉ ăn và ngủ, hoặc chơi đùa với Tần Vân Kiêu.
Làn đạn thật khắc nghiệt, nói rằng tôi có thể đang phát sóng trực tiếp cảnh nuôi lợn hàng ngày ở thời cổ đại.
Con lợn này đang nói về ai, vì cơ chế bảo vệ con người nên tôi không muốn hỏi chi tiết.
Tôi và Tần Vân Kiêu đang ở trạng thái mập mờ.
Dưa chín* hay không còn tùy thuộc vào việc hắn có tâm trạng tốt hay không. (*Ứng dụng câu "dưa hái xanh không ngọt"-ở đây dưa chín là kiểu đã thành công thành 1 đôi ý)
Cư dân mạng cho rằng chúng tôi là những người bằng hữu ngủ chung giường.
Tôi thầm mắng thêm trong đầu rằng người hôn tôi là một người bằng hữu.
Đó là nụ hôn đầu tiên của tôi!
Này quả thực là tai nạn lao động.
Phải thêm tiền!
Cuộc sống của Tần Vân Kiêu rất đơn giản, hắn vào triều, phê duyệt tấu chương và xử lý quốc sự.
Khi có thời gian rảnh, thì thường cùng tôi cùng đi dạo, nghe kịch và lướt tóp tóp.
Để không gây nghi ngờ, Cục Quản Lý đã tạo cho tôi một nền tảng video riêng, về cơ bản tôi chỉ xem được những video đã được lọc, sẽ không bao giờ có mĩ nam nào nữa.
Tim tôi đau quá.
Một chuyến công tác đến một nơi xa xôi như vậy không mang lại cho tôi chút tiện nghi nào về điện tử.
Nhưng Tần Vân Kiêu lại rất hài lòng.
Hắn hỏi tôi: “Những người này đến từ đâu?”
Tôi trả lời: “Họ đều là người quê ta cả”.
Cũng may Tần Vân Kiêu không tiếp tục hỏi, nếu không hắn muốn triệu kiến những người này, tôi thật sự sẽ phát điên.
12
Tôi nghe thấy trước cửa cung nữ Tiểu Thúy nói, tôi hiện tại là một truyền kỳ.
"Truyền kỳ gì?"
“Việc người sống sót ra khỏi cung điện của bệ hạ và được bệ hạ sủng ái quả thực là một kỳ tích.”
Cá nhân tôi cho rằng sự sủng ái này rất đáng nghi ngờ.
Nhập Số Chương Để Tìm Chương VD: 200
Không Phải Cuộc Gặp Gỡ Nào Cũng Được Định Sẵn Là Sự Chia Tay
Chương 2
Chương 2