DocTruyenChuFull.Club

Nhập Số Chương Để Tìm Chương VD: 200
Ở Đại Học Bị Hoa Khôi Chặn Cửa
Chương 321: C321: Nghe ngóng chuyện của người giàu

Ngày hôm sau, Tân Lãng nói với Tô Thi Hàm về việc buổi trưa sẽ ra ngoài ăn cơm cùng Lương Quảng Lai.

Tô Thi Hàm yên tâm để Tân Lãng đi. Ngày mai vào lúc 3 giờ chiều cô mới phải đến trường.

Lúc 12 giờ trưa, Tân Lãng đi đến nhà hàng đã hẹn trước.

Không ngờ là sau khi vào phòng, không chỉ có Lương Quảng Lai ở đây, mà bên cạnh còn có một người ở khác nữa.

Người đó cũng trạc tuổi với Lương Quảng Lai.

Lương Quảng Lai giới thiệu với Tân Lãng đây là bạn của mình. Tên là Thạch Hậu Vinh.

Thạch Hậu Vinh là người gốc Thượng Hải. Tuy nhiên quanh năm buôn bán ngọc thạch ở Thâm Quyến. Ông ta mở nhiều cửa hàng buôn bán ngọc, cũng là một ông chủ lớn.

Bởi vì Thạch Hậu Vinh là một người chế tác ngọc. Ông ta không thể tránh khỏi việc đến vương quốc ngọc Bhutan để mua đá thô. Nhưng mua được đá thô hay không hoàn toàn là phụ thuộc may mắn.

Trong giới có một thuật ngữ gọi là: Cược đá.

Cược đá là đánh cược xem bên trong đá thô khi cắt ra có ngọc hay không, hoặc nó chứa ngọc to hay. nhỏ vân vân...

Vì vậy, khác với Lương Quảng Lai yêu thích các bậc thầy về điêu khắc, thì Thạch Hậu Vinh lại thích các vị đại sư Phong Thủy hơn.

Bởi vì có một vị đại sư Phong Thủy giỏi đã giúp ông ta bài bố cục Phong Thủy ở trong nhà, giúp ông gặp nhiều may mắn và tài lộc. Nếu như ông đi đến khu cược đá, tuyệt đối sẽ không bị lỗ vốn. Thậm chí có thể khi còn mang về những điều bất ngờ.

Có điều, phàm là đại sư Phong Thủy có năng lực, lâu lâu mới lộ diện một lần. Bởi vì Phong Thủy, chính là chuyện cướp đoạt thiên cơ.

Bởi vì một lần bày bố cục Phong Thủy có thể cầu tài lộc và may mắn, đối với cơ thể và tuổi thọ của vị đại sư Phong Thủy cũng có ảnh hưởng.

"Cậu Tần! Cậu chọn món đi, cứ tùy ý gọi món."


Giới thiệu Thạch Hậu Vinh xong, Lương Quảng Lai đưa thực đơn cho Tần Lãng.

Tần Lãng gọi vài món, đưa lại thực đơn cho Lương Quảng Lai.

Lương Quảng Lai lật qua lật lại vài lần rồi chọn vài món, tiếp đó đưa thực đơn lại cho người phục vụ để họ đi chuẩn bị.

Sau đó ông nói chuyện phiếm với Tần Lãng, nội dung ông quan tâm nhất vẫn là về tác phẩm điêu khắc. gỗ mà ông ta đã đặt hàng với Tần Lãng.

Hỏi tiến độ như thế nào rồi.

Tân Lãng sáng nay đã mang dụng cụ bày ở căn phòng mới thuê ở lầu dưới, cũng đã lắp xong các dụng cụ mang từ trong nhà đến.

Hắn còn đặc biệt chụp lại ảnh tác phẩm đang làm.

Sau khi đến Thượng Hải, hẳn vẫn chưa có thời gian để điêu khắc. Cho nên lấy luôn bức ảnh chụp lại trạng thái ở nhà trước đó cho Lương Quảng Lai xem.

Hiện đã hoàn thành được 1/6 tác phẩm.

Đã chạm khắc được bốn nhân vật.

Lương Quảng Lai xem được bức ảnh, cảm thấy vô cùng thích thú, còn muốn dùng tay chạm vào màn hình. Nhưng ông ấy biết, nhà điêu khắc chuyên nghiệp.

sẽ không cho xem tác phẩm thật sự, cho đến khi tác. phẩm hoàn thành.

Việc này là tránh để đầu mỡ trên tay dính vào, hay hơi ẩm trong không khí, nhiệt độ vân vân.. làm ảnh hưởng đến trạng thái của gỗ.

Lương Quảng Lai nhờ Tần Lãng gửi ảnh qua WeChat cho mình. Sau đó cùng Tăn Lãng tán gẫu vẽ sinh nhật cuối năm của cha mình, hy vọng đến lúc đó Tân Lãng cũng sẽ tới tham gia.


Khi đó, ông ấy sẽ nhờ người của đài truyền hình phỏng vấn độc quyền với Tân Lãng, để giúp Tân Lãng. gia tăng sự nổi tiếng.

“Được ạ.” Tân Lãng gật đầu.

Bây giờ, hẳn đã ký hợp đồng mua nhà ở Hoa Viên Vân Hinh. Hẳn phải kiếm được số tiền thanh toán phần còn lại càng sớm càng tốt. Nâng cao sự nổi tiếng cũng là cơ hội tốt để kiếm tiền.

Tiếp đó, bọn họ vừa ăn vừa trò chuyện.

Nửa chừng, Thạch Hậu Vinh nhận điện thoại, sau đó nét mặt có hơi thay đổi, ông ta đột ngột đứng lên, cau mày hỏi: "Chuyện gì vậy?"

Nghe xong đối phương nói, Thạch Hậu Vinh đứng không vững suýt chút thì ngã. Lương Quảng Lai phải đến bên đỡ ông ta

Sau khi cúp điện thoại, Thạch Hậu Vinh cảm giác như mình già đi ba bốn tuổi.

"Trước khi đồ ăn được dọn ra, ông ấy bắt đầu uống rượu. Uống một mình vài ngụm rồi lấy điện thoại gửi in nhản, sau đó thì tiếp tục uống.

Lương Quảng Lai xin lỗi Tân Lãng. Tân Lãng tỏ vẻ. hiểu được, hắn đoán rằng đã có chuyện xảy ra.

Sau khi Thạch Hậu Vinh uống được vài ly rượu, thì lúc này người phục vụ mới mang đồ ăn lên.

Lương Quảng Lai mời Tân Lãng dùng bữa, sau đó hỏi Thạch Hậu Vinh đã có chuyện gì xảy ra?

Đây là lần đầu tiên ông nhìn thấy Thạch Hậu Vinh. như thế này.

Thạch Hậu Vinh nhấp thêm một ngụm rượu, nói: “Đứa con trai đó của tôi, việc thành thì ít mà hỏng việc thì nhiều!

"Vốn dĩ lần này ở Myanmar có tổ chức hội chợ đá thô, tôi dự định tự mình đi. Nhưng nghĩ sản nghiệp của gia đình tương lai vẫn phải để con trai kế thừa. Vì thế tôi để nó lãnh đạo nhóm đi tham gia, cũng để nó mở.


mang tầm mắt. ”

"Quyền quyết định cũng được trao cho nó."

" Không ngờ, thắng nhóc này đặt cược ở Myanmar. Bỏ ra 300 triệu để mua một đống đá phế thải. "

“Điều khiến tôi tức giận nhất là, nó tiêu rỗng túi rồi còn không chịu thừa nhận thua cuộc. Vừa rồi gọi điện bảo tôi đưa thêm 500 triệu nữa...”

"Nó thật sự nghĩ tiền có thể nhặt ở ngoài đường về được ư!"

"Nếu hai người không có ở đây thì vừa nãy trong điện thoại tôi đã chửi thẳng vào mặt nó rồi! ”

" Tên con trai bất hiếu này! "

" Không được cái tích sự gì! "

Thạch Hậu Vinh lớn tuổi hơn Lương Quảng Lai, năm nay ông đã 53 tuổi, con trai ông thì 30 tuổi.

Vốn đĩ ông cho rằng con trai Thạch Lâm Minh đã ngoài 30. Lẽ ra phải trưởng thành, vững vàng, có thể gánh vác gánh sản nghiệp gia đình, nhưng không ngờ lại thất bại như vậy!

Quá thất vọng!

Lương Quảng Lai ngạc nhiên hỏi: "Ông Thạch! người ông đang nói đến là Lâm Minh sao?”

"Ừ!"

Lâm Minh nhà ông trước đây không phải rất tốt sao? Tôi nghĩ nó khá ổn định mà, sau khi tốt nghiệp. đại học trọng điểm, đến làm việc tại công ty của gia đình. Ông để cho nó làm việc ở vị trí thấp nhất rồi từ từ nâng đỡ đến vị trí tổng giám đốc như bây giờ.” Lương Quảng Lai ngạc nhiên nói.

Theo ý kiến cá nhân của ông đánh giá, con trai của Thạch Hậu Vinh là Thạch Lâm Minh khá tốt, ít nhất là hơn nhiều so với những đám con nhà giàu khác.

Tại sao bây giờ Thạch Hậu Vinh lại thất vọng vẽ con trai của ông ta như vậy?


Hơn nữa, ông cũng cảm thấy lần này Thạch Lâm Minh đặt cược quá lớn.

Cược đá, quả thật giống như cách gọi thông tục. Chính là một đao nghèo, một đao giàu, một đao rách túi.

Nhưng trước kia Thạch Hậu Vinh cũng từng đưa Thạch Lâm Minh qua Myanmar cược đá, mọi chuyện đều ổn, không hề có biểu hiện gì nghiện đặt cược.

Tại sao bây giờ lại ham mê như vậy?

Thua 300 triệu vẫn chưa đủ, lại còn tiếp tục đặt cược 500 triệu...

Điều này quả thực khiến ông được mở rộng tăm mắt.

Thạch Hậu Vinh thở dài: “Ài! Việc xấu trong nhà đáng ra không nên nói, nhưng nếu không nói ra, tôi tức chết mất.”

“Để cho cậu Tân chê cười rồi."

“Vốn là bữa ăn đang vui vẻ, lại bị tôi làm ra thế này.”

Thạch Hậu Vinh xin lỗi Tần Lãng.

Tân Lãng nói: "Không sao! Nhà nào cũng có nỗi khổ riêng.”

Hơn nữa, nói thật thì hắn cũng muốn nghe ngóng tìm hiểu về những chuyện của những gia đình giàu có này một chút.

Muốn biết tại sao một người lại có thể thay đi nhiều như vậy?

Cũng giống như những người bình thường cũng thích nghe scandal của những người nối tiếng.

Thạch Hậu Vinh kể với Lương Quảng Lai và Tần Lãng về con trai mình.

Trước đây, con trai ông là đứa giỏi giang, một người kế thừa lý tưởng.

Nhưng, từ khi con trai bắt đầu quen bạn gái cách đây nửa năm trước thì con trai ông đã dần dần thay đổi.


Đọc truyện chữ Full