DocTruyenChuFull.Club

Nhập Số Chương Để Tìm Chương VD: 200
Ở Đại Học Bị Hoa Khôi Chặn Cửa
Chương 235: C235: Khả hinh và vũ đồng cuối cùng cũng khỏe rồi

Nghe được lời bác sĩ Tào, bà Tân nói: "Vâng! Cảm ơn bá sĩ Tào”

Video call kết thúc, ba người nhìn nhau sau đó cúi đầu nhìn hai đứa bé, đều cảm thấy đau lòng.

Bọn trẻ còn nhỏ, sức đề kháng không tốt. Sốt cao một trận vậy mà còn bị phát ban toàn thân.

Mặc dù không ngứa, nhưng hai đứa trẻ rõ ràng đang rất khó chịu nên quấy khóc.

Tô Thi Hàm cầm phấn rôm cùng Tân Lãng bôi cho hai đứa.

Sau khi bôi phấn rôm, hai cô đứa nhỏ cảm thấy dễ chịu hơn một chút nên đã nín khóc. Nhưng mà, chúng dùng đôi mắt to tròn đáng thương nhìn Tăn Lãng và Tô Thi Hàm.

Nhìn hai đứa ai cũng đau xót.

"Vũ Đồng, Khả Hinh! Bác sĩ nói rằng vết mẩn ngứa rên người các con sẽ nhanh chóng biến mất. Không phải là vấn đề gì lớn, Vũ Đồng và Khả Hinh nhà mình là những cô bé kiên cường, có đúng không?”

Cả hai cùng an ủi bọn trẻ.

Hai cô bé khịt mũi, dựa vào trong lòng của baba và mama.

Buổi trưa, Phương Nhã Nhàn gọi điện tới muốn gặp hai cháu gái nhỏ. Nếu không phải đã đồng ý với Tần Lãng ngày mai đến thì ngay sau khi biết được tin hai cháu gái đêm qua bị sốt cao, bà ấy đã đáp chuyến bay đi thắng đến bên hai cháu rồi..

Biết được hai đứa cháu đã hạ sốt, Phương Nhã Nhàn thở phào. Nhưng mà, lại hay tin hai đứa cháu sau khi hạ sốt bị phát ban thì bà lại lo lẳng.

May là những nốt đỏ này sẽ tự biến mất, biết vậy bà mới cảm thấy nhẹ nhõm.


Kết thúc cuộc gọi, bà nhìn thời gian rồi nói với người giúp việc trong nhà: "Sao thời gian lại trôi chậm vậy? Sao giờ mới là 1 giờ chiều ngày 20.

Chín giờ sáng mai sẽ có chuyến bay, nhưng tâm hồn của bà đã bay đến Thành phố Thiệu rồi.

Bởi vì bị phát ban nên buổi chiều hai đứa bắt đầu quấy khóc. Vừa khóc vừa ngọ ngoại, Tân Lãng và Tô Thi Hàm thay nhau bế và dỗ chúng.

Dỗ đến 4 - 5 giờ chiều mới thôi. Lúc 7 - 8 giờ tối, Tô Thi Hàm phát hiện những vết mẩn đỏ trên người hai đứa đã mờ đi không ít.

Mắn đỏ bớt đi, hai đứa trẻ cũng bớt quấy khóc hơn.

Mẩn đỏ tuy không khiến bé cưng ngứa ngáy nhưng sẽ khiến bé cảm thấy khó chịu, tính tình sẽ thay đổi rất nhiều, không còn ngoan ngoãn như ngày. thường.

Vì chúng cảm thấy khó chịu mà không thể nói ra, chúng chỉ có thể bày tỏ sự khó chịu bằng cách khóc lên

Đến tám giờ tối, vết mẩn ngứa cuối cùng cũng biến mất. Hai bé cưng cuối cùng cũng cảm thấy khá hơn, dần ngoan ngoãn hơn trước.

Nhìn hai đứa con gái nhỏ trên giường như đang muốn chọc cười mẹ, Tô Thi Hàm âu yếm nói: "Hai đứa các con thật biết làm khổ mama nha”

"Bây giờ mama bị các con làm đau lưng mỏi eo."

“Các con xem phải làm sao đây?”

“Y y nha nha”

Bởi vì cơ thể đã tốt lên rồi, hai đứa nhỏ cũng lấy lại tinh thần. Bắt đầu phát ra âm thanh đáng yêu.

Đáng yêu đến mức Tô Thi Hàm cảm thấy vì hai đứa mà mệt đến kiệt sức, cũng xứng đáng.

Mặc dù cơn sốt của Vũ Đồng và Khả Hinh đã hạ, những nốt phát ban cũng đã giảm bớt. Thế nhưng Tân Lãng và Tô Thi Hàm vẫn không dám đưa Huyên Huyên lên phòng.

Cho nên tối nay vẫn để Huyên Huyên ngủ với ông bà Tần.

Tân Lãng kể với Tô Thi Hàm về chức năng mới của Huyên Huyên mà cha mẹ anh đã phát hiện. Tô Thi Hàm nghe xong cười nói: "Sau khi Vũ Đồng và Khả Hinh ổn định, em cũng muốn trải nghiệm việc con trai đấm lưng báo hiếu nha.

Tân Lãng cười nói: "Được."

Sau khi hai đứa nhỏ ngủ say, Tô Thi Hàm nói với Tân Lãng dời ngày chụp ảnh cưới sang ngày 23, do tiệc đính hôn được tổ chức vào ngày 26. Trước hôm đó, thợ ảnh sẽ gửi trước 18 bức ảnh đã được xử lý, như vậy đủ để cho họ dùng trong tiệc đính hôn.

Tân Lãng đồng ý.

Tiếp đó, Tô Thi Hàm nói với Tần Lãng về việc ngày mai cha mẹ cô sẽ đến. Cô hỏi Tần Lãng buổi trưa có phải thật sự muốn tự nấu ăn không? Hay là cả nhà đến khách sạn ăn cơm.


Hai ngày nay cô và Tân Lãng đều kiệt sức vì bọn trẻ. Cô không muốn trưa mai Tân Lãng phải vất vả nấu một bữa cơm thịnh soạn.

Tần Lãng nói: "Không sao! Nghỉ ngơi buổi tối nay, ngày mai anh lại sẽ tràn đầy năng lượng”

"Vậy ngày mai em sẽ giúp anh, mẹ anh nói các loại rau có thể mua trên mạng. Nếu hôm nay mua thì ngày mai họ sẽ giao hàng đến. Thịt thì em đề nghị chúng ta nên đi chợ nông sản để mua vì thịt ở đó đều tươi. Thịt đặt trên mạng đều không tươi, đa phần đều là được giết mổ trước và đông lạnh, mùi vị sẽ không ngon bằng thịt tươi ”. Tô Thi Hàm nói.

Nói rồi, Tô Thi Hàm mở ứng dụng WeChat trên điện thoại di động, bấm vào tủy chọn ứng dụng Hưng Thịnh Ưu Tuyển, bấm vào cột rau, cùng Tân Lãng thảo luận về loại rau cần mua.

Mua rau trên Hưng Thịnh khoảng 8 giờ sáng sẽ được giao đến tận nhà.

Đều là đồ tươi, cô đã từng nhìn thấy qua một lần.

Sáu giờ sáng hôm sau, bọn trẻ thức dậy. Kiểm tra thân nhiệt cho nhỏ xong thì thấy tất cả đều bình thường, không sốt lại và các nốt ban trên người cũng không mọc lên.

Cơ thể đã hình thành kháng thể thì sẽ không còn phát ban nữa.

Tắm cho hai đứa nhỏ xong rồi lau khô người, tiếp đó thả lên giường mặc quần áo mới

Đây là bộ quần áo mà Phương Nhã Nhàn mua cho hai cô con gái nhỏ.

"Ê a" Khả Hinh gặm ngón tay.

Tô Thi Hàm cười nói: "Có phải hôm nay con biết ông bà ngoại đến, cho nên Khả Hinh nhà mình vui như vậy phải không?"

Sau khi mặc quăn áo cho hai đứa bé, Tần Lãng và Tô Thi Hàm mỗi người bế một bé đi xuống lầu.

Hai đứa nhỏ đã hoàn toàn khỏe mạnh, đã có thể tiếp xúc với Huyên Huyên.

Khi Huyên Huyên nhìn thấy hai cô em gái mà cậu đã không gặp trong nhiều ngày, cậu bé lập tức hét lên đầy phấn khích “A a a a”.


Cậu bé đang nằm bò trên thảm, lập tức nhổm người lên.

Khi hai cô gái nhỏ nhìn thấy anh trai đã hai ngày không gặp. Cũng hét lên “Ê a ê a” vô cùng thích thú.

Bà Tần hỏi thăm tình hình hai đứa cháu. Tần Lãng nói với bà rằng từ đêm qua trước khi đi ngủ mấy vết mẩn đỏ đều đã biến mất. Sáng nay cũng đã kiểm tra lại, tất cả đều ốn cả. Chúng không còn nối mẩn đỏ, nhiệt độ cũng bình thường là 37 độ.

"Vậy thì tốt quá Thi Hàm, hôm nay bố mẹ con đến nên Dì đã dọn phòng rồi. Phòng có điều hòa rất thoải mái, nên con nói họ không cần đặt khách sạn đâu nha.” Bà Tân cười nói với Tô Thi Hàm. Truyện Đam Mỹ

“Để con hỏi lại một chút ạ” Tô Thi Hàm lấy điện thoại di động ra, gửi tin nhắn WeChat cho Phương Nhã Nhàn.

Bởi vì không biết Phương Nhã Nhàn đã thức dậy chưa, nên cô không gọi điện thoại.

Về phía Phương Nhã Nhàn,biết hôm nay phải đến nhà Tân Lãng và sắp được nhìn thấy cháu ngoại. Nên. hồi hộp quá, cả đêm qua Phương Nhã Nhàn và Tô Vĩnh Thắng không ngủ nhiều.

Năm giờ rưỡi sáng thì hai người đã dậy.

Lúc này đã ăn sáng xong, ở phòng khách đợi đến bảy giờ rồi bắt xe ra sân bay.

Phương Nhã Nhàn nhận được tin nhẳn của Tô Thi Hàm thì ngay lập tức đưa điện thoại cho Tô Vĩnh Thắng xem, "Nhà thông giá muốn chúng ta ở nhà của họ.”

Hôm trước em nhìn thấy phòng của Tần Lãng rồi, khá là rộng rãi. Chị Dương lúc đưa Tần Lãng và Thi Hàm về nhà cũng có nói với tôi là nhà của Tần Lãng nhìn từ bên ngoài rất to, nhà xây cao đến năm tầng. Nhìn từ bên ngoài trông rất xa hoa, chắc là vẫn còn phòng cho chúng ta ở.”

"Nhưng anh đã đặt một phòng ở khách sạn Wyndham trong thành phố Thiệu rồi.”


Đọc truyện chữ Full